Lời hứa - Chương 48
48.
– Quân, bỏ tay ra. – Nó nói khó chịu khi hắn nắm tay dẫn đi.
– Không, bỏ ra Khương chạy mất như lúc trước thì tìm mệt lắm. – Hắn đáp.
– Thế sao Quân còn muốn ngồi chung với Đào chứ? Khương thì không thể, Đào khổ lắm rồi. – Nó cố dứt tay, nhưng hắn nắm quá chặt.
– Quân không muốn Khương ôm cái mặc cảm tội lỗi vì Khương mà Quân chia tay Đào. Hiểu không? – Hắn dừng lại nhìn vào nó và nói, giọng hắn
không lớn nhưng có một sức mạnh đủ để nó im lặng.
– Nhưng …
– Không nhưng gì cả, với Quân lúc này không phải là Đào mà là Khương. – Hắn quả quyết và dẫn Khương đi tiếp.
– Nhưng … tay đau lắm, để tui đi được rồi, không bỏ đi đâu.
– Đau hả? – Hắn nhìn lại thấy tay nó hằn lên những vết đỏ. Hắn lắc đầu tự trách mình, nhiều lúc chẳng biết kiềm chế sức lúc nào cũng làm nó đau, hắn xót xa.
– …………………………..
– Quân xin lỗi, Quân tự dưng thật là … Kì quá.
– …Thôi lên đi, có lẽ tui cũng nên gặp Đào …
Bước khỏi bậc thang cuối cùng, một không khí ồn ào đập vào mắt nó, phong cảnh trên này được trang trí tương tự như bên dưới nhưng mát mẻ hơn nhiều do ở ngoài trời. Đúng là đông thật, mắt nó tìm xem Đào ngồi ở đâu.
– Khương qua đây. – Hắn chỉ vào góc bàn bên phải nơi có ba người đang ngồi trong đó có Đào.
– Ủa? Anh Quân. Có anh Khương nữa à? – Đào cười khi nhìn thấy hai đứa.
Có lẽ hơi bị bất ngờ vì thái độ của Đào, nhưng hắn vẫn nói.
– Hết bàn rồi, anh với Khương ngồi chung với em nhé.- Hắn gãi đầu cười nói với Đào.
– Được, được mà. Này này hai ông được giải phóng qua quán anh Luân đi, đi đi, nhanh.- Đào nói với hai đứa ngồi chung bàn.
– Thật à, sụt sịt … Cám ơn mày nha Quân, nhờ mày. Thôi hai đứa tao đi. – Một trong hai đứa nói như là thoát nạn.
– Sao không ngồi đây luôn mà đi đâu? – Hắn hỏi.
– Thôi cho hai ổng đi đi anh, thích bên kia hơn đấy. – Nhỏ nói với hắn.
– Ừ, vậy à? – Hắn gật đầu nhìn theo hai đứa kia đi khuất.
– Anh Khương ngồi đây đi, đứng chi mỏi chân vậy. – Nhỏ đưa tay chỉ vào cái ghế trống.
– Đào … – Nó ngồi xuống định nói.
– Thôi, anh không cần nói gì hết. Em đã hạ quyết tâm rồi, em không có suy nghĩ gì nữa hết. – Nhỏ giơ tay chận lại khi nghe nó nói.
– Nhưng …
– Em chỉ muốn giữa em với anh Quân sẽ có một tình cảm như là anh em thôi, mọi chuyện mong anh bỏ qua cho em và xí xóa hết nhé. – Nhỏ nói với giọng điệu thành thật.
– Nhưng cái tay áo em đụng vào ly café rồi. – Nó chồm qua đẩy ly nước ra.
– Ui trời chết rồi, anh không chịu nói sớm với em … – Nhỏ lúng túng sờ cái tay áo.
– Hahaha. – Hắn ngồi ôm bụng cười theo dõi nó và Đào nói chuyện, thật chẳng nhịn cười nổi.
– Anh xấu. Cười trên nỗi đau của em. – Nhỏ liếc hắn rồi nhìn lại cái áo.
– Thật tình thì anh cũng vui lắm khi thấy em suy nghĩ như vậy. Anh không đáng để yêu em. Cho anh xin lỗi. – Hắn nói với nhỏ mà đầu cúi nhẹ.
– Nếu nói bỏ hẳn không thể không yêu anh thì em làm chưa được, nhưng … em mong anh có thể xem em là một người em gái với tư cách của một anh trai được không anh Quân? – Nhỏ nói mà mắt hơi buồn.
– Anh … thật không xứng đáng … anh đùa giỡn tình cảm của em. – Hắn nói mà vẫn không ngước lên nhìn nhỏ.
– …………………………..
– Quân, Đào đã nói vậy thì hãy chấp nhận đi. Đào đã tha thứ cho ông rồi mà.
– Nha anh Quân. Anh đừng tránh mặt em, chỉ cần đối xử bình thường với em là được rồi. – Nhỏ nài nỉ.
– Anh … nếu em không chê anh nhận em là em kết nghĩa vậy. Được không?
– Vâng … Em cám ơn anh. – Nhỏ nói mà mắt hơi đỏ lên có vẻ như sắp khóc. Tuy buồn nhưng cũng hạnh phúc, nếu được hắn nói chuyện dịu dàng thế này thì dù là gì nhỏ cũng đồng ý.
– Mà … dạo này anh với anh Khương tiến triển thế nào rồi. – Nhỏ hỏi mà mắt nhìn nó với vẻ láu lỉnh.
– Ơ, tiến triển gì đâu … em … đừng nói thế … chẳng có gì cả. – Nó đáp lời Đào.
– Vậy à … em không tin. – Miệng nhỏ huýt sáo, tay chống cằm mắt nhìn vào cái áo khoác nó đang mặc.
Hắn ngồi nhìn hai đứa nói chuyện với nhau mà miệng thì cười lòng thấy thật hạnh phúc, một người là cô em gái mới nhận và một người hắn yêu thương nhất, với hắn mong rằng cái khoảnh khắc này sẽ mãi mãi, chỉ sợ cái bức tường đó sẽ tiến đến gần để chia cắt hắn và nó ra thôi. Một buổi tối cuối cùng của năm se lạnh nhưng lòng hắn ấm áp đến mức khó tả.