Lời hứa - Chương 46
46.
– Khương, con lấy mấy lon bia vô đây Dì dọn đồ ăn lên cho Dượng cháu uống.
– Dạ thôi Dì ơi uống nước cũng được rồi mà.- Nó nói.
– Thôi mà, lâu lâu có một ngày, có phải ngày nào cũng uống, lấy đi Dì cũng uống nữa.
– Dạ. – Nó đáp rồi đi ra nhón lên kệ lấy bia.
– Nhiều nhiều Khương ơi, không say không về. – Tuấn mới tắm xong đi ra nói theo chọc nó.
– Say cái gì mà say, uống cho vui, không phải uống như uống nước đâu, đứa nào say tao đập chết, còn đi học không được như hủ hèm đâu. – Dì mắng anh
Tuấn.
– Đứa nào cũng đập hả mẹ? – Tuấn ranh mãnh liếc qua ba.
Dượng thấy Tuấn nhìn qua ông khi nói câu đó cũng bật cười rồi lắc đầu.
– Anh Tuấn tắm rồi hả, mém nữa hai năm không tắm nha.- Nó chọc anh.
– Yên tâm, yên tâm, anh mà hai năm không tắm thì cũng vẫn thơm như thường thôi. – Anh nói mà mặt cười gian thấy rõ.
– Ừ thơm lắm, nhớ lúc nó còn nhỏ có hôm gần tết, Dì bận quá quên không tắm cho nó, năm ấy nó hai năm không tắm đấy con. – Dì nói rồi cười làm Tuấn ngượng cả mặt.
– Mẹ … chuyện xưa đâu đâu mà giờ kể. – Anh nói rồi đi lên phòng.
Nó thấy anh đỏ cả mặt, hihi anh Tuấn lúc xấu hổ dễ thương thật, lúng ta lúng túng, nhỏ Ngọc nói cũng đúng chứ.
Chín giờ, ăn uống no nê, khi nghe hai đứa bắt buộc thì Dì nó được Dượng chở đi chơi. Dì làm quanh năm suốt tháng chẳng khi nào lại được nghỉ ngơi. Thấy hai người đi rồi nó vui lắm.
– Nào ngồi xuống, cho em phục thù đấy, thù cũ nợ mới tính luôn một lượt nhé. – Tuấn bày cờ ra rồi nói.
– Được rồi, cười nữa đi anh, cười người hôm trước hôm sau người cười thôi.
– Ok, một xe, em muốn lấy xe nào.
– Ừm … xe bên Hậu. – Nó phải để xe bên Vua để nhập thành gần cho kiên cố hơn, đấu với anh Tuấn không nhập thành mà chỉ tấn công bừa thì đã thua trước khi khai cuộc rồi.
– Rồi, bắt đầu … – Anh nói rồi đi nước đi đầu tiên.
Khoai thật, chẳng hề xuống tay tí nào, thậm chí còn mạnh hơn trước nữa. Con tượng với mã của anh án ngữ chận đường đi của con hậu, và phong tỏa nước đi của Vua nó. Nó gãi đầu, chấp một xe mà vẫn thua sao? Chẳng thấy được lối ra.
– Em có biết trên bàn cờ con nào mạnh nhất không Khương? – Anh hỏi nó khi nó đang suy nghĩ.
– Dạ, tất nhiên là Hậu rồi. Hậu đi bao quát cả bàn cờ mà. – Nó đáp.
– Ừ, đúng nhưng em có nghĩ con Vua là mạnh nhất không?
Vua mạnh ư? Mạnh thì cũng có nhưng yếu thì cũng không sai, bởi mất nó xem như ta thua cuộc, anh hỏi chắc có ý gì.
– Ừm … nhưng em cũng nghĩ Vua vẫn không mạnh bằng Hậu. – Nó trả lời.
– Vậy à? – Anh cười nhẹ hơi buồn.
– Em thua, chán quá, nước đi kéo xe qua là quá sai lầm.
– Hì hì, đúng, sai lầm của em khi kéo xe qua, trống mất khoảng đó anh mới đưa chốt lên chặn Hậu của em. Hậu em không cử động được thì Mã, Tượng anh giải quyết ngay. – Anh vừa cười vừa nói lại ván cờ.
– Ừm, chỉ khi anh kéo chốt lên em mới thấy. – Nó nói mà tiếc rẻ.
– Sao, ván nữa hả? – Anh hỏi nó.
Tiếng xe quen thuộc trước cửa trả lời cho câu hỏi của anh. Hắn tới, hôm nay hắn ăn mặc đơn giản chỉ với chiếc áo thun xanh với quần jean. Nhìn hắn lúc này thấy đẹp trai gì đâu á.
– Qua đây chi giờ này vậy. – Nó nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.
– Qua rủ Khương đi xem bắn pháo bông. – Hắn nói mà không quên quay vào gật đầu chào Tuấn.
– Thôi, đi chen chúc mệt lắm, tui không đi đâu.
– Vậy thì không đi chỗ đông, tìm chỗ vắng thôi. – Hắn nói.
– Nhưng mà, đang đánh cờ với anh Tuấn. – Nó quay vào nhìn anh.
– Khương rủ anh Tuấn đi luôn đi, mình qua quán chị Tiên uống nước. – Hắn nói.
– Khương đi với bạn đi em, anh ở nhà được rồi, giờ anh lười lắm. – Anh đứng ngay cửa nói với nó và hắn.
– Anh đi với hai đứa em luôn cho vui, mình đi quán nước uống cũng được, em có biết một quán ngồi trên sân thượng xem bắn pháo hoa được đấy. – Hắn nói với Tuấn khi nghe anh nói.
– Được rồi, cứ đi đi, đừng bận tâm anh. Chạy xe cẩn thận đông lắm đấy. – Anh nói với hắn.
– Nhưng mà anh ở nhà một mình buồn lắm. – Nó nói với Tuấn.
– Chắc Dì Dượng sắp về tới rồi. Đi mau đi, kẻo anh đổi ý không cho đi thì mệt. – Anh cười rồi nói.
– Thôi, nếu vậy thì hôm khác, em chào anh. Ngồi lên đi Khương. – Hắn nói.
– Ơ … vậy em đi nha. – Nó ngồi lên một cách máy móc.
Hắn gật đầu chào Tuấn rồi chạy xe đi. Tuấn quay vào nhà, nhìn bàn cờ anh lắc đầu, nếu thật sự cuộc đời là ván cờ, thì có lẽ anh đã mất vua trước khi xuất trận.