Lời hứa - Chương 45
45.
– Xong chưa Tuấn? Xong rồi thì ra phụ thằng Khương lau cửa đi con. – Dì nói khi đang ngồi lau nhà.
– Dạ, chờ xíu nữa. Con đang dọn, sắp xong rồi. – Tuấn nói vọng xuống.
– Thôi để ba làm, con lo dọn dẹp cho sạch phòng đi. – Dượng nói rồi xoắn tay áo lên cầm giẻ lau đi ra trước.
– Ông này, cái lưng đang đau thì nghỉ ngơi đi, để thằng Tuấn làm, chiều riết nó hư. – Dì trách.
– Thôi mà em, con trai mà bắt nó làm quá cũng không được. Con vào dọn dẹp phòng con đi Khương, để Dượng lau được rồi. – Dượng nói với nó.
– Dượng vào nghỉ ngơi đi, con làm được mà, phòng thì con dọn hết rồi.
– Để Dượng làm tiếp cho nhanh, con làm một mình thì biết khi nào cho xong. – Dượng vắt nước rồi bắt đầu lau cửa.
– Khương ơi, em còn nhớ cái này không? – Tuấn cầm cái đồng hồ cũ đưa trước mặt nó.
– A … anh tìm đâu vậy? – Nó vui mừng ra mặt khi thấy cái đồng hồ.
– Anh thấy nó ở trong tủ quần áo của anh. – Anh nói mà hơi ngại.
– Em tưởng mất nó rồi chứ. Vậy mà … em cám ơn anh Tuấn. – Nó nói mà nét vui sướng hiện lên khuôn mặt của nó.
– Dượng nhớ lúc con mất cái đồng hồ này thì chẳng chịu ăn uống gì, suốt ngày làm Dì lo lắm đấy.
– Dạ. – Nó đáp nhẹ.
Nhìn cái dồng hồ nó nhớ lại, vật này trước khi mẹ nó mất, hai mẹ con cùng thức dậy vào buổi sáng là nhờ nó, tuy là lần nào cũng tắt chuông reo rồi nướng thêm nhưng với nó cái đồng hồ này có quá nhiều kỉ niệm, nó nhớ mẹ có nói cái này do ba mua cho mẹ. Chỉ không nhớ là sao lại mất đi, chỉ nhớ khi mẹ mất, nó về nhà rồi lục túi đồ thì không thấy, lúc đó nó khóc dữ lắm, chẳng chịu làm gì cả.
– Mà sao nó lại trong tủ áo anh? – Nó hỏi Tuấn.
– Ơ, anh cũng không biết nữa.
Làm sao Tuấn dám nói khi chính anh giấu cái đồng hồ đi sau một trận đánh nhau với nó, thua cuộc nên Tuấn tức lắm, thấy nó quí cái đồng hồ nên Tuấn đem giấu, đến khi nó khóc lên kiếm không thấy thì Tuấn mới hối hận nhưng lúc đó thì sao dám đem ra, nát đít như chơi với ba mẹ liền. Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của nó Tuấn thật hối hận khi xưa sao lại làm thế.
– Nó hết hoạt động rồi, nhưng em sẽ đem đi sửa lại. – Nó cầm mà nâng niu cái vật như thể sinh mạng mình.
– Để anh đem đi cho, gần chỗ anh học có tiệm sửa đồng hồ.
– Thôi, phiền anh lắm, em làm được rồi, em muốn tự sửa nó.
– Vậy thì tùy em. Ba để con làm cho, ba vô nghỉ đi. Lưng đau mà còn làm chi.
– Vậy thôi con làm tiếp em đi, cái lưng nó nhức quá. – Dượng lấy tay vỗ vào lưng rồi đi vào nhà.
Tuấn nhìn theo mà thấy đau lòng, ngồi chờ để chạy những cuốc xe hơn hai chục năm qua đã làm ba già đi quá.
– Tối nay anh Tuấn có đi đón năm mới không? – Nó hỏi anh.
– Không, ở nhà. Năm nào cũng đi chen chúc mệt lắm. Thế còn em?
– Không luôn. Tối nay đem cờ vua xuống đánh, hai anh em mình chờ đón giao thừa ha.
– Ồ, hôm nay rủ anh đánh cờ nữa hả? Chậc, chắc mới học thêm nghề rồi.
– Tất nhiên, em tự tin vô cùng nếu anh chấp em một xe.
– Trời đất, một xe cũng như cũ rồi, thôi đánh đồng thử xem em có lên tay tí nào không.
– Hông. Đánh đồng chẳng khác nào chưa chơi có kết quả rồi. – Nó vừa lau cửa vừa đáp.
Nó đánh cờ vua cũng rất khá, khi đi thi đấu cho lớp thì đánh bật hầu hết những đối thủ khác và giành giải nhất của trường, thế mà khi về đấu với anh bao nhiêu tự tin hoàn toàn biến mất, thua tơi tả. Nó ghét nhất cặp mã với con Hậu của anh, đi những bước mà nó không tính nổi, dù nó đã đọc trước ván cờ hẳn vài nước.
– Rồi, em thích thì anh cũng chiều thôi, mà chấp thì anh không nhường đâu, thẳng tay sát phạt đấy. – Anh cười mà nói.
– Tất nhiên rồi, em cũng không nhường đâu. – Mặc dù nó biết nó hơi xạo, chẳng lần nào nó thắng được anh cả. Lúc này nó nhớ tới hắn. không biết hắn có đánh cờ vua không nhỉ. Nó mỉm cười.