Lời hứa - Chương 44
44.
– Các em nhận sổ điểm rồi về, nhớ là trong những ngày tết có đi chơi cũng cẩn thận việc xe cộ, ngày nhập học phải đi đầy đủ, tui không chấp nhận cho em nào nghĩ quá thời gian trường cho đâu đấy. – Cô Nhiên nói trước lớp.
– Vâng ạ.- Lớp đồng thanh trả lời.
– Loan, phát cho các bạn đi em.
– Này, mày có đi đâu chơi trong mấy ngày tết không? – Nhỏ Ngọc hỏi nó.
– Không, tao ở nhà chứ đi đâu. Mày đi chơi với gia đình à? – Nó nói mà mắt liếc nhìn hắn đang chăm chú theo dõi sổ học tập.
– Chẳng biết nữa, năm trước đi về mệt quá. Vô học oải lắm.
– Hay năm nay ở nhà đi, tụ tập lại nhà đứa nào chơi rồi đi thăm thầy cô. – Nó đề nghị.
– Đâu có được, nói là mệt chứ tao vẫn muốn đi, tết mấy chỗ du lịch xa trai đẹp nhiều lắm. – Nhỏ nói với vẻ e thẹn.
– Ờ, rồi tao hiểu. Nhớ mua quà. – Nó chẳng buồn bắt bẻ nhỏ nữa.
– Của Nam này, học kì này khá ghê đấy, tiếp tục phát huy nha.- Nhỏ Loan cười với thằng Nam.
– Dạ dạ, chị bảo thì em nào dám sai. – Nam chọc.
– Này, chưa đóng tiền quĩ định thiếu hai năm hả. – Nhỏ Loan đặt sổ của thằng Tiến xuống bàn.
– Chậc, sao biết nhiêu người bà không đòi mà đòi mình tui thế.- Tiến gãi đầu ngao ngán. Người khác thì nói chuyện khác, chỉ với nó là thế này đây, Tiến thầm nghĩ.
– Còn mình ông thôi. Đừng đánh đồng người khác với ông. – Nhỏ nói.
– Đây. – Tiến móc tiền ra đưa cho nhỏ Loan rồi chống cằm quay đi chỗ khác.
– Sao dễ thế, có gì không vậy? – Loan ngạc nhiên.
– Sao? Giờ đóng cũng nói, không đóng cũng nói hả? – Thằng Tiến cự lại.
– Không, không có … tui xin lỗi. – Nhỏ Loan giật mình, chắc không ngờ thằng Tiến phản ứng thế này. Rồi nhỏ thất thểu bỏ đi về chỗ ngồi với nhỏ Ngọc.
Tiến nhìn Loan mà hối hận. Sao nó nóng với nhỏ vậy, thiệt là.
Ánh mắt Tiến quét trúng nhỏ Ngọc đang chăm chăm trừng nó với ý “dám nạt cái Loan của tui hử?”
Chà cặp này coi bộ cũng khó khăn đây. Nó lắc đầu rồi quay lên.
– Điểm thế nào? Khá hông?
– Ừ, tạm tạm được. – Hắn nói mà mắt vẫn theo dõi quyển sổ.
Về nhà nó phải phụ Dì với Dượng dọn dẹp nhà cửa, làm món ăn cho nhà những ngày tết. Năm nào cũng vậy, nó không thích tết lắm, vì cứ đến tết là không thấy vui. Nó già quá rồi sao.
– Khương rảnh ngày nào trong mấy ngày tết? – Hắn hỏi nó mà mắt vẫn không rời quyển sổ.
– Ngày nào cũng rảnh, chỉ có mùng hai thì đi thăm mộ mẹ thôi. – Nó đáp.
– Khương không đi đâu chơi với ai à?
– Không. Ở nhà vẫn thích hơn.- Nó nói sao được khi Dì Dượng cũng đâu dư giả gì để mà đi chơi.
Đặt quyển sổ xuống hắn nhìn nó hỏi.
– Vậy thì đi chơi với Quân nhé.
– Đi đâu? Khi nào?
– Thì đi chỗ này chỗ kia trong thành phố thôi, còn khi nào thì Quân qua lúc đó mình đi. – Hắn nói.
– Tui không biết nữa … để khi ấy rồi tính.
– Rồi, quyết định vậy nhé, trừ mùng hai ra những ngày còn lại Quân qua rủ Khương đi. – Hắn nói mà chẳng cần để ý lời nó.
– Này, không nghe tui nói gì sao? Tui không biết có đi hông. – Hai đứa con trai đi chơi tết kì chết được. Nó thầm nghĩ.
– Không, việc gì phải nghe, nãy Khương nói rảnh hết những ngày tết mà. – Hắn nói với nó giọng thản nhiên.
– Nhưng có thể tui vướng chuyện khác thì sao?
– Thì xếp chuyện khác qua một bên. Nãy Quân rủ Khương trước rồi .
– Ông … – Cái tên này độc tài dữ thật, không cần để ý người khác nói gì hết.
– Sao? Khương định gì nữa hả? Muốn rủ Quân đi thêm ngày nào nữa à? – Hỏi nó mà mặt hắn vẫn tỏ ra không có vẻ gì là bận tâm đến lời nó.
– Tui …
– Rồi vậy thôi … quyết định thêm. Mùng hai Quân đi với Khương thăm mộ mẹ Khương.- Hắn gục gật đầu.
– Cái … cái gì?
– Đi thăm mộ mẹ Khương. – Hắn lặp lại.
– Ông … – Trời ơi nó tức tên này quá, mặt dày ghê thiệt á.
– Khương muốn đi với Quân thêm nữa hả? Mà Quân thấy chắc không còn thời gian trống đâu, có rảnh thì Quân qua đi với Khương hết rồi. – Hắn nói lắc đầu tiếc rẻ tay thì tính ngày tháng.
Thôi mặc kệ, chẳng hơi đâu để ý, nhưng sao nó lại thấy vui vui nhỉ. Sự quan tâm của hắn dịu dàng và độc tài đến mức làm nó thấy tự dưng … ghét hắn thật. Có lẽ năm nay sẽ khác mọi năm chăng?
– Thôi, các em về, ăn tết vui vẻ, cho cô gởi lời thăm đến gia đình các em. – Cô Nhiên đúng dậy nói với cả lớp.
Tụi nó ào ra khỏi lớp, chỉ còn lại hắn và nó.
– Nhớ đấy. Quân qua rủ phải đi đấy. – Hắn nắm tay nó rồi nói, khuôn mặt nam tính với vẻ điển trai chết người làm nó thấy choáng ngợp.
– Tui, tui … không biết nữa. Để xem lại đã. – Nó rụt tay lại rồi bước ra cửa lớp. Hắn theo sau mà miệng cứ tủm tỉm cười có vẻ thích thú lắm.
Ngoài sân trường, Tiến đang chạy theo Loan. Nó phát cười, nó yêu cái thời khắc học trò này, ấm áp và dễ thương đến mức kì lạ. Nó tự nhủ khi nhìn qua hắn đang huýt sáo yêu đời, hắn nhận ra nó đang nhìn thì gãi đầu lúng túng rồi cười, nó quay đi và … cũng thấy yêu cả hắn nữa.