Summary
Về cùng Khanh là Hương Linh, một cô gái xinh xắn. Hộp quà được trao, cùng với nó là một bông hồng. Khanh và Hương Linh trò chuyện cùng Nguyên, một lúc lại lên xe đi tiếp. Có lẽ Khanh đã kể nhiều về Nguyên, về căn bệnh của Nguyên. Cô bé rất dễ mến.
Cả hai đi rồi… Quạnh hiu. Cô độc. Cảm giác bị hắt hủi, bị lừa dối. Bơ vơ. Ngày mai biết tựa vào vai ai. Trái tim này đập loạn là vì ai. Căn phòng vài mét vuông bỗng nhiên rộng thênh thang, đầy khoảng lặng. Một ngày nào đó con tim không còn nỗi đau thể xác, quan tâm của ai có còn, lo lắng của ai có sót lại? Lúc ấy căn bệnh thật sự nơi tận đáy con tim trở dậy, dằn vặt, quằn quại thân xác, cấu xé tâm hồn. Ước sao con tim này đừng đập, đừng tồn tại, để nỗi đau không dày xéo tâm can. Ý định ra đi lại nung nấu. Không. Không nên đi lúc này. Như vậy không giải quyết được gì. Nhưng, giải quyết gì? Vấn đề gì phải giải quyết? Mọi điều vẫn thế. Vẫn là vòng tuần hoàn của sự sống. Tình yêu dù mãnh liệt, dù đau đớn, nhưng có một ranh giới. Ranh giới vô hình. Không thể bước qua. Không bao giờ có thể bước qua. Chỉ còn biết chấp nhận…
Hương Linh thường đến chơi. Cách cô bé nói chuyện luôn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
“Tao quên nói mày Nguyên ạ, ngày mày mổ tao phải bay ra Hà Nội thi đấu”
“Thế à? Thế thì đi luôn đi!”
“Gì mà dỗi vậy. Hay tao nói Hương Linh vào bệnh viện thăm mày?”
“Đúng rồi đấy” Hương Linh hồ hởi “Anh Nguyên để em vào chăm sóc cho. Không sao đâu mà!”
“Thôi” Nguyên nheo mắt. “Em vào đấy mất công cái thằng to xác kia nó bảo anh có ý đồ”
“Ý đồ gì mày? À… Chết nghe chưa!”