Summary
Cầm quyển sổ trên tay, Nguyên rở ngay trang cuối. “Mua laptop(1)”. Bật cười. Mấy tay trong đội điền kinh mê game(2) số một. Nguyên lật ngược một trang. Bàng hoàng quyển sổ rơi xuống đất. “Mổ tim”.
Một ý nghĩ thoáng qua. Khanh cũng mắc bệnh tim? Không! Không hề! Chợt nhớ một lần Khanh hỏi về ca phẫu thuật bỏ lỡ trước đây. Khanh hỏi như giỡn, rằng có vui nếu được mổ tim, có vui nếu được lành lặn khỏe mạnh. Chợt hiểu tất cả. Chợt bối rối. Chợt tim quặn thắt. Chợt cảm giác về một gánh nặng ùa về. Dù con tim rung động, dù tình cảm không kiểm soát, nhưng không thể vì vậy mà một lần nữa trở thành quang gánh nặng nề trên vai ai.
Mở mắt. Khanh nhìn quanh. Đồ đạc Nguyên biến mất. Chỉ một mảnh giấy trên bàn. “Tao đi!”.
Trời ạ! Đi? Đi đâu? Sao lại đi cơ chứ? Rồi lỡ đau tim nằm lăn ra đường thì ai cứu? Nguyên đau tim thật. Hơn một tuần lùng sục khắp các ngõ ngách thành phố, Khanh tìm được Nguyên phờ phạc trong một bệnh viện.
“Mày ngu lắm!”
“Mày mới ngu!” Giọng Nguyên lạc đi. Đột nhiên tim nhói lên. Nguyên muốn nói ra tất cả những xúc cảm bấy lâu dành cho Khanh, mà sao nghẹn ngào chẳng thành câu.