Little lover - Chương 23
23. Một chút yêu
Hơn hai tuần trôi qua, và nói thiệt là Linh cảm thấy mình sắp chết ngạt tới nơi bởi sự giám sát của ba mẹ. Sáng đi học thì ba đưa đến tận cổng trường, trưa học xong có nhân viên của ba chờ sẵn đưa về nhà ăn trưa, chờ đến chiều lại đưa đi học, rồi chiều tan học đã thấy mẹ đứng trước cổng trường chờ sẵn. Ngay cả đi học võ cũng không được tự đi như trước. Mà kinh khủng nhất là cái khoản ba mẹ bận nên nhờ xe công ty đưa đón nó, cứ nghĩ tới chuyện mình đi học bằng một chiếc Mercedes đen tuyền bóng lộn là nó đã muốn độn thổ trước ánh nhìn của bạn bè lẫn thầy cô rồi. Nó phải nói là đi nhờ xe của một người bà con xa ở nước ngoài về nước làm ăn, và không bao giờ chịu để xe đưa mình tới cổng mà luôn bắt tài xế phải ngừng ở ngã tư gần đó rồi nó đi bộ qua trường mới tránh được sự soi mói. Tự nhiên nó thấy mình giống y chang mấy chàng công tử bột nhà giàu thích khoe khoang trong đống phim thần tượng chiếu đi chiếu lại trên ti vi. Và nó thì ghét cay đắng điều đó.
Tất nhiên, việc nó ghét nhất là bây giờ dù có được về sớm nó cũng không có cách nào đi gặp Kha được. Ngoài những lúc đi học, nó bị ba mẹ giam lỏng ở nhà và nhờ dì nó qua canh chừng nên dù một bước cũng đừng hòng ra đường. Ngay cả gọi điện thoại cũng bị giám sát luôn. Ba mẹ nó đã nói là không bao giờ để nó và Kha liên lạc với nhau nữa. Nó thật sự không hiểu tại sao lại phải thế, nó với Kha quen nhau thì có gì đâu, chỉ thỉnh thoảng đi chơi hoặc học bài chung thôi mà. Kha là người tốt, vừa hiền vừa ngố, nó mới đứng gần chút xíu là mặt mày ổng đã đỏ như trái cà chua, nó dành tình cảm cho một người như thế có gì là không được? Không lẽ chỉ vì Kha là con trai mà nó không được thích à? Bất công quá.
Không gặp Kha được, thiệt tình nó thấy khó chịu. Mấy bài toán khó không hiểu cũng không ai giảng cho, biết làm sao bây giờ.
Suy nghĩ một hồi nặng đầu quá, nó chán nản buông cây viết xuống, dẹp luôn đống bài tập đội chuyên qua một bên. Nó mở ngăn bàn lấy sợi dây đeo cổ hình con cá heo ra ngắm nghía. Cái này có thể coi là kỷ niệm lần đầu tiên nó với Kha đi chơi, nhưng vì nhìn nhí nhảnh quá nên nó cứ cất đó chứ không đeo bao giờ, mà Kha thì chắc cũng vậy. Nó mỉm cười nghĩ tới hình ảnh ông già ngốc đó đeo cái thứ này, chắc là nhìn mắc cười lắm. Hehe, hay là hôm nào nó bắt ổng đeo thử nhỉ.
– Ô, cái gì đó mày? Vật đính ước của tụi bây hả?
Một lần nữa bà chị yêu dấu làm nó hồn vía lên mây khi đột ngột thò đầu vô từ cửa sổ. Dì nó vừa ra ngoài mua đồ nên đã khóa cửa phòng nó lại, và vì biết dì đi không lâu chứ nếu không nó đã trèo cửa sổ ra ngoài rồi. Cho nên chị nó lại được dịp trổ tài leo cây, thiệt tình nếu có ai nhìn từ ngoài đường vô thế nào cũng tưởng nhà nó có trộm cho coi.
– Chị toàn nói tào lao!
Nó bỏ sợi dây vào ngăn tủ để tránh ánh mắt cú vọ của bà chị. Nhưng Quyên cũng không mấy hứng thú chuyện đó. Nhỏ trèo vô phòng, quăng cái ba lô lên giường.
– Thiệt là bực bội. Đi học võ cũng không giải stress được mấy.
– Dạ, chị không giải được stress, còn mấy người cùng lớp võ với chị thiệt là tội nghiệp. – Linh buông một câu nhận xét gần như than thở. Hôm nào chị nó đi học võ mà tinh thần đang bị ức chế như hôm nay thì đúng là ngày tận thế của ai phải thi đấu với bả. Tuy là thi đấu thì được mặc đồ bảo hộ, nhưng trúng đòn của bà này rồi thì nó nghĩ cũng phải ê ẩm cả người chứ không vừa.
– Gì chứ, tao có làm gì ai đâu mà mày nói như thể tao là hung thần vậy? – Quyên nhíu nhíu mày và làm vẻ mặt tội nghiệp – Tại ba mẹ tự dưng chĩa mũi dùi sang tao, biểu tao không được chơi với Kha nữa làm tao bực chứ bộ.
Quyên trước giờ đã quen với sự có mặt của Kha bên cạnh mình. Đối với nhỏ, công bằng mà nói, ở cạnh người khác là chuyện làm cho nhỏ luôn phải dè chừng, vì nhỏ không thể biết được khi nào người ta sẽ cảm thấy chán ghét mình và đẩy mình ra. Người phải chịu thiệt thòi, cuối cùng vẫn là nhỏ. Chỉ có với Kha là nhỏ thấy yên tâm mình có thể đến và ngồi cạnh Kha bất cứ lúc nào mình muốn. Nhỏ có cảm giác ở bên Kha, mình dường như tìm được cái tình bạn lý tưởng không phản bội, không đổi thay mà nhỏ vẫn cho là chỉ có trong cổ tích.
– À… em đã nghĩ ba mẹ sớm muộn gì cũng sẽ làm thế – Linh chợt ỉu xìu. Nó thấy trong lòng có một khoảng trống lớn – Chị hai, dạo này Kha thế nào?
Quyên mỉm cười nhìn Linh. Thằng nhóc cứ hai, ba ngày là lại hỏi câu này một lần, chắc là nó nhớ Kha lắm rồi. Vậy mà chẳng bao giờ chịu thừa nhận là nhớ, mặt lúc nào cũng lạnh tanh. Đúng là đồ con nít cứng đầu.
– Thì nó cũng như mày, có vẻ buồn và nhớ mày lắm đó – Quyên trưng ra một bộ mặt vô cùng phớn phở. Kể cũng tội nghiệp, thích nhau mà không được ở gần nhau, cứ như là Ngưu Lang Chức Nữ.
Linh không nói gì, lẳng lặng mở sách ra làm bài tiếp. Nó cũng muốn gặp Kha, nhưng ngoài việc trốn nhà đi nó không nghĩ ra cách gì hay hơn. Thích một người nào đó, quả thật không dễ dàng chút nào.
-o0o-
– Kha, không ăn hả? Làm gì ngồi thẫn thờ vậy? – Khả huých tay Kha. Hôm nay tan học sớm, nhỏ rủ Kha với Linh – tên bạn chí cốt của nhỏ – đi uống sinh tố. Lúc Kha gật đầu đồng ý, nhìn Linh toét miệng cười mừng rỡ mà nhỏ cũng buồn cười quá trời. Cái thằng này, biết người ta “hoa đã có chủ” mà vẫn đặt nhiều tình cảm như vậy, bộ không thấy buồn sao?
– À, ừ, ăn chứ! – Kha cầm nĩa lên và ghim một miếng thơm trong dĩa trái cây. Nãy giờ cứ nghĩ đến cậu mà hắn quên mất mình đang ngồi trong quán với Khả và Linh. Hai đứa này học chung lớp với hắn luôn, đúng là may mắn hiếm thấy.
– Bộ ông có chuyện gì à? – Linh nhìn Kha chăm chăm. Thực ra gương mặt Kha lúc nào cũng mang một vẻ tĩnh lặng, khiến Linh cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ thấy được cảm xúc thật sự của Kha cả – Ông với… người ta có chuyện gì hay sao?
– Hả, à… thì… cũng gần như vậy – Kha bối rối mỉm cười. Khả cũng cười, cảm nhận được kế bên mình có một kẻ bị nụ cười đó làm cho mê mẩn. Nhỏ vỗ vỗ vai Linh một cách thông cảm:
– Nếu vậy sao không đi gặp người ta giải quyết đi? Chắc mấy hôm nay hai người cũng không gặp nhau hả, Khả thấy Kha hình như buồn và nhớ người ta lắm đúng không?
– Sao… sao Khả biết? – Kha giật mình. Hắn không nghĩ trên mặt mình có viết chữ “buồn” hay chữ “nhớ” rõ ràng đến vậy. Khả bình thản nhún vai:
– Trực giác thôi. Mà hôm nay tụi mình về sớm nè, Kha đi gặp người ta đi. Cái gì làm được thì nên làm liền, không thôi Kha cứ buồn buồn như vầy có người xót lòng xót dạ lắm đó.
Quăng ra một câu nói bâng quơ khiến cho kẻ nào đó mặt mày đỏ lựng lên xong, Khả tỉnh bơ nhấm nháp tiếp ly sinh tố dâu của mình. Kha thừ người suy nghĩ. Gặp Linh à? Giờ này chắc cậu đang học. Mấy hôm trước hắn cũng muốn đi tìm cậu lắm, nhưng nghĩ tới chuyện nếu ba mẹ cậu biết được cậu sẽ bị đánh, hắn lại ngần ngừ không làm được. Hắn cảm thấy cậu không nên vì mình mà chịu đựng những chuyện như vậy.
– Ông đi đi, tiền nước lát tui trả cho – Linh cười và ấn cái cặp vô tay hắn. Hắn nhìn bóng chiếc xe bus ở phía xa, lúng túng gật nhẹ đầu.
Hắn đến trường Linh lúc bốn giờ rưỡi. Còn tận nửa tiếng nữa mới đến giờ cậu tan học. Hắn đứng dựa lưng vô cây phượng trước cổng trường, ngước đầu nhìn mấy cái bông nở muộn hiếm hoi, trông thật nổi bật giữa xanh um lá. Nghĩ lại thì, hắn đến trường cậu lần này là lần thứ hai. Mà hình như trước giờ hắn ít khi chủ động tới tìm cậu trước thì phải. Hắn tự cốc đầu mình, sao lại vô tâm thế chứ. Hắn vậy mà cậu chẳng bao giờ phàn nàn gì, làm tự nhiên hắn thấy áy náy ghê.
– K… Kha? Anh làm gì ở đây? – Giọng nói quen thuộc vang lên đột ngột, Kha giật mình ngẩng đầu lên và cảm thấy cả người bỗng nóng bừng, chìm trong ánh nhìn màu nâu sẫm. Linh lo lắng nhìn xung quanh rồi chạy nhanh về phía Kha – Ngốc quá, tới đây chi vậy?
– Tui được về sớm nên… Ủa, hình như chưa có chuông tan học mà?
– Trống tiết cuối, chép bài xong thì về thôi.
Tự nhiên cả hai lại im lặng. Rất nhiều điều muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu. Kha cứ nhìn Linh chăm chăm, không hiểu sao càng nhìn lại càng nhớ nhiều hơn, mặc dù cậu đang đứng ngay trước mặt hắn chứ chẳng phải xa xôi gì.
– Tui nhớ cậu – Hắn buột miệng rồi lập tức thầm mắng mình cái tội phát ngôn bừa bãi. Linh khẽ nhíu mày, cũng may chưa phải giờ tan học nên xung quanh hai đứa gần như không có ai. Nó quay mặt đi để giấu một thoáng đỏ khi nghe Kha nói nhớ mình. Lúc đã bình tĩnh lại, nó cười chọc Kha:
– Dạo này tiến bộ quá ha, nghĩ gì nói đó.
– Ừ thì… – Kha vò vò tóc. Linh nhìn bộ dạng này, lòng nó nhẹ tênh. Thật ra thì cũng không phải nó cứng cỏi gì lắm đâu, chỉ là những lúc định nói ra tình cảm thật của mình thì miệng mồm nó lại cứng đơ.
– Tui… tui cũng…
Reng!!! Reng!!!…
Tiếng chuông hết tiết cuối vang lên cắt ngang lời nó, và nó vội vàng nuốt luôn hai tiếng cuối chưa kịp thốt ra vào trong. Trời ơi, suýt chút nữa nó đã nói ra một điều hết sức điên khùng rồi. Kha mà nghe được cái câu nó nói nhớ ổng thì chắc nó phải tìm chỗ độn thổ luôn quá.
– Cậu cũng cái gì? – Kha thắc mắc. Linh lúng túng một hồi rồi trả lời tỉnh queo:
– À, tui cũng có bài muốn hỏi anh.
Thấy mặt Kha ỉu xìu sau câu trả lời trớt quớt của nó, nó mém nữa là nói thiệt luôn cho rồi. Nhưng mà lý trí của nó còn đủ tỉnh táo để ngăn nó lại. Nó biết nếu bây giờ nói ra thì có lẽ sau này nó sẽ không chịu nổi những ngày không được gặp Kha nữa.
– Đừng có ép tui phải nói ra hết mọi thứ chứ. Anh tự cảm nhận được mà. – Nó nắm tay Kha, siết chặt trong tay mình. Thật ấm.
Đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, Kha điếng cả người khi chợt thấy bóng mẹ Linh ở cách đó không xa. Hình như bà chưa nhìn thấy cả hai. Hắn bối rối rút tay mình ra:
– L… Linh, mẹ cậu kìa. Cậu… cậu về đi, coi chừng lại gặp rắc rối đó.
Linh đưa tay vuốt nhẹ lên má hắn, làm mặt hắn đỏ lừng lên và nếu đặt một ấm nước lên đầu hắn thì có khi nước sẽ sôi cũng nên. Cậu cười gian manh rồi bỏ đi, trong khi hắn đứng như chôn chân tại chỗ. Sao… sao cậu giống con Quyên dữ vậy?
Nhìn cậu đi xa khỏi mình, một cảm giác buồn bã không giải thích được nhanh chóng xâm chiếm hắn. Hắn với cậu sẽ như vầy đến khi nào? Nhớ mà không được gặp, gặp rồi chưa kịp nói gì đã lại phải cách xa, nỗi nhớ chưa vơi đi được chút nào lại càng dâng lên đầy ứ. Hắn đọc sách, coi phim thấy người ta thích nhau ngọt ngào lãng mạn lắm mà, sao tới lượt hắn lại có nhiều sóng gió thế này chứ?
-o0o-
– Giờ mẹ sẽ đi gặp Kha. Con vô nhà đi! – Đẩy Linh vào sân, mẹ nó nhanh chóng đóng cánh cổng sắt lại. Cánh tay Linh bị ba nó giữ chặt, tay ông cứng như gọng kiềm và nó không thể nào cựa quậy được. Nó gần như hét lên trong nỗi kinh hoàng:
– Mẹ đừng làm vậy mà! Đừng làm vậy với Kha! Anh ta…
– Im ngay! Đi vô! – Ba nó lôi nó vào nhà. Một lần nữa nó bị tống vô phòng với cánh cửa khóa chặt. Cửa sổ phòng nó đã bị khóa từ bên ngoài nên nó không có cách nào ra khỏi đây. Nó đập tay vô cửa:
– Ba, ba mẹ đừng làm vậy! Tụi con thật sự chỉ gặp nhau thôi chứ không làm gì hết! Đừng đến gặp Kha!
– VẬY SAO MÀY KHÔNG CHỊU TỪ BỎ VÀ SỐNG CHO ĐÀNG HOÀNG, THẰNG CON HƯ HỎNG KIA???
Ba nó gầm lên. Nó chấn động, ngồi sụp xuống.
– Con không làm được.
– KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI ĐƯỢC!
Im ắng. Nó tuyệt vọng nghe tiếng xe của mẹ nhỏ dần. Không bảo vệ cho Kha được rồi…
-o0o-
Khi Kha về tới nhà, hắn sốc đến mức không dám tin vào mắt mình. Mẹ Linh đang đứng trước cổng, bộ áo váy màu hồng cánh sen cắt may khéo léo của bà trông rất hợp với chiếc tay ga màu đỏ dựng kế bên. Trông bà khá trẻ so với lứa tuổi bốn mươi. Bà mỉm cười khi nhìn thấy hắn, nhưng ánh mắt không hề cười của bà làm hắn lạnh toát người. Không cần hỏi hắn cũng biết tại sao bà đến đây vào giờ này.
– Con chào bác.
– Bác có chuyện muốn nói với con.
– Dạ.
– Con mời bác uống nước. – Kha để ly nước lọc xuống bàn. Hắn không uống trà, ở nhà một mình khách khứa không có nên cũng không cần mua trà làm chi. Mẹ Linh cầm ly nước lên, nhìn hắn:
– Con ngồi đi. Rồi chúng ta nói chuyện.
Hắn ngồi xuống ghế đối diện mẹ Linh, khẽ cắn môi lo lắng. Nếu bà yêu cầu hắn rời xa Linh, hắn sẽ phải trả lời thế nào đây?
– Bác muốn nói về chuyện của con và thằng Linh nhà bác – Mẹ Linh nhấp môi vào ly nước – Chiều nay con đã đến trường nó, đúng không?
Kha cứng đơ người. Vậy mà hồi chiều hắn cứ nghĩ mẹ Linh không nhìn thấy. Không biết cậu có sao không, có bị đánh không. Hắn lại đem rắc rối đến cho cậu rồi.
– Ưm, dạ… – Khó khăn lắm hắn mới đẩy được lời nói ra khỏi miệng. Mẹ Linh nhìn hắn cương quyết:
– Bác sẽ nói thẳng, bác muốn hai đứa chấm dứt ngay mối quan hệ này.
– Con… – Kha sững sờ, không nói được lời nào nữa. Chuyện này hắn đã biết trước, nhưng khi đối mặt hắn lại cảm thấy sợ hãi và bối rối không biết phải làm gì. Mẹ Linh vẫn rất điềm tĩnh. Lần trước trong bệnh viện hắn có thể nói với ba mẹ hắn là “con với Linh không có chuyện gì hết”, nhưng lần này thì “có chuyện” rồi, nên có chết hắn cũng không thể nói thế. Nếu Linh biết, hắn sẽ không được toàn mạng.
– Hai đứa quen nhau từ khi nào? Đã làm những gì rồi?
– Ơ… – Hai tai Kha đỏ dừ lên. Mình đang rơi vào cái tình cảnh gì thế này? – Dạ, ưm, con gặp Linh hồi tháng hai. Ừm… thỉnh thoảng con chỉ Linh học toán, tụi con cũng có đi chơi vài lần…
Mặt mẹ Linh biến sắc làm Kha không dám nói tiếp nữa, tất nhiên những cái nắm tay và mấy lần “lỡ” hôn nhau cũng bị hắn cho qua luôn. Dù sao đó cũng là những chuyện không nên cho người lớn biết.
– Vậy con gọi đó là tình yêu à? – Sau khi bình tĩnh lại, mẹ Linh nhìn thẳng vào mắt hắn và nói chậm rãi từng tiếng một. Hắn cảm thấy mình vừa bị một cái tát đau điếng vào mặt. “Yêu”, hắn không muốn Linh cảm thấy quá nhiều áp lực và trách nhiệm với mối quan hệ của cả hai, nên hắn đơn giản là dùng chữ “thích” để diễn tả tình cảm của mình dành cho cậu. Nhưng nếu vì thế mà cho rằng hắn không đủ chân thành…
– Con thích Linh, thật lòng. Con hiểu sự lo lắng của bác, con xin lỗi, nhưng mà con đã hứa với Linh rồi nên…
– Ý con là con sẽ không chịu rút lui phải không? – Mẹ Linh nhíu mày, vẻ cực-kỳ-không-hài-lòng. Hắn hơi cúi đầu, cảm thấy mình thật có lỗi. Thật ra hắn cũng không biết mình đang làm đúng hay sai, giống như một người đi lạc trong mê cung đang đứng trước một đống ngả rẽ. Thật dễ tuyệt vọng. Hắn chỉ biết bám lấy lời hứa của hắn và Linh. Nếu hắn có thể giữ lời cho tới cùng, biết đâu mọi chuyện sẽ thay đổi?
– Được thôi, bác tin tình cảm của con là thật, dù sao con cũng là đứa chín chắn – Trong thoáng chốc, vẻ mặt của mẹ Linh trở lại tĩnh lặng. Kha rùng mình, giờ hắn biết cái kiểu thay đổi biểu cảm xoành xoạch của con Quyên là từ đâu ra rồi – Nhưng con có bao giờ nghĩ cho Linh không? Con cho rằng nó đã đủ lớn để có được một tình cảm chững chạc đàng hoàng sao? Đây chỉ là sự rung động nhất thời, con có dám chắc nó sẽ không hối hận vì những chuyện trong hiện tại? Thậm chí đó có chắc chắn là thích hay chỉ là ngộ nhận cũng chưa chắc nó biết được, bởi vì so với con, Linh vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Nãy giờ bác nói gì con có hiểu không vậy?
Kha ngồi im lặng. Mọi chuyện quá nhanh, khiến hắn cảm thấy mình đang đứng trước một trận sóng thần và bị hết cơn sóng này đến cơn sóng khác ào ạt đập vào người.
Hắn, chỉ là, những gì mẹ Linh nói hắn chưa từng nghĩ đến. Hắn quá hạnh phúc vì có Linh cạnh bên mình mà quên để ý những thứ khác. Như là chuyện tình cảm thật sự của Linh chẳng hạn.
Nhưng mà, vì có cậu mà hắn mới tiếp tục được đến bây giờ. Hai bàn tay xoắn chặt vào nhau, hắn thở nhẹ:
– Chỉ riêng việc Linh dành tình cảm cho con, dù chỉ là một ngày, một phút hay một giây, cho dù đó chưa phải là thích đi nữa, con cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
– Con đừng tưởng nói vậy mà bác sẽ chấp nhận – Mẹ Linh vẫn lạnh lùng – Nể mặt ba mẹ con, và vì nghĩ rằng con biết suy nghĩ thiệt hơn nên bác quyết định đến nói chuyện với con, nhưng xem ra bác đã lầm. Nếu con vẫn không từ bỏ, bác sẽ nói chuyện này cho ba mẹ con biết để họ xử lý con họ. Ba mẹ con đang ở Hà Nội đúng không?
– …
– Gia đình bác tuyệt đối không chấp nhận chuyện này. Bác đề nghị con đừng gặp Linh nữa, hãy để cho thằng bé yên! Cả con Quyên cũng vậy, chắc con hiểu ý bác?
– Dạ, con…
– Hôm nay tới đây thôi. Bác mong lần gặp tới con sẽ có suy nghĩ chín chắn hơn. Tới giờ bác phải về rồi, con không cần tiễn, bác tự lo được.
Mười lăm phút sau khi mẹ Linh rời khỏi nhà mình, Kha vẫn ngồi yên như bức tượng, chưa bình tĩnh lại được. Trong đầu hắn trống rỗng, hoang mang. Hắn cứ nghĩ những tình huống như phim Hàn Quốc này chỉ là do sở thích sến chảy nước của mấy nhà biên kịch chứ chẳng bao giờ có trong đời thực, càng không thể xảy đến với mình. Nhưng hắn đã lầm to, và cái thực tế mà hắn vừa được trải nghiệm quả thật kinh khủng hơn trên phim rất nhiều. Hắn không biết khi diễn những cảnh này diễn viên có cảm xúc thế nào, chứ hắn thì chỉ biết tim mình bị bóp nghẹt lại vì sợ, vì cảm giác có lỗi, và cả bối rối không biết tình cảm của mình đang ở đâu. Thích một người, có thể bản thân sẽ không hối hận, nhưng còn người đó thì sao? Có thật là người đó chọn mình và sẽ chấp nhận cùng mình đối mặt với mọi thứ? Liệu có ngày nào đó người đó bỗng dưng chán ghét mình và không muốn cho mình ở bên cạnh nữa? Sẽ có lúc những ngày đầy ắp kỷ niệm của cả hai bị xóa trắng và trở thành không-gì-cả? Và mình chỉ đơn giản là một người-lạ trong mắt người đó?
Hắn cảm thấy nỗi sợ đang dâng lên và đè chặt trong lồng ngực, đến mức hắn gần như không thở được. Tự nhiên thấy phía trước mịt mờ. Hắn với Linh sẽ đi được đến đâu? Tình cảm con người có thể nào là mãi mãi?
Giữ lấy cậu sẽ mang đến rất nhiều tổn thương. Nhưng nếu mất cậu…
Hắn thở dài, đứng dậy đi đóng cổng.