Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Little lover - Chương 15

  1. Home
  2. Little lover
  3. Chương 15
Prev
Next

[15]

– Ê, từ đây không khí đã mát hơn rồi ha!

Quyên cười sung sướng, mở cửa sổ xa để có thể hít thật sâu từng ngụm không khí mát rượi trong lành. Xe đang chạy trên một con đường hơi dốc lên, hai bên rậm rạp toàn cây là cây. Hoa dại khoe sắc rực rỡ giữa cái nắng hanh vàng dịu ngọt và từng cơn gió dìu dịu lướt qua như khúc dạo đầu báo hiệu cho những người khách phương xa là đã gần tới xứ sở của hoa và thông. Bên cạnh Quyên, Kha ngủ gà ngủ gật, đầu tựa vào vai Linh. Nhìn Linh hình như hơi bực nhưng thằng nhóc chỉ ngó ra cửa sổ chứ không làm gì. Người lái xe là ba. Mẹ nhỏ với mẹ Kha ngồi ở băng ghế giữa, nói chuyện rôm rả suốt từ đầu chuyến đi. Vì mẹ nhỏ làm trong ngành du lịch nên lần này sẽ kiêm luôn nhiệm vụ hướng dẫn viên.

– Nè mấy đứa! – Mẹ nhỏ quay xuống – Mẹ đặt phòng khách sạn rồi, vì chỉ còn có 3 phòng đôi thôi nên mẹ tính như vầy: ba, Quyên với Khánh một phòng, mẹ với cô Ly (A/N: mẹ Kha) một phòng, Kha với Linh một phòng, được không?

– Dạ được! – Quyên hí hửng đồng ý.

– Con cũng đồng ý! – Khaán reo lên.

– Tùy mẹ! – Linh thở dài. Chả còn cách nào khác.

– Anh phản đối! – Ba Linh đột ngột lên tiếng – Sao anh không được ở chung phòng với em?

– Ôi trời ạ! – Mẹ nhỏ phì cười. Mẹ Kha cũng cười theo – Anh ở chung phòng với em mười mấy hai chục năm rồi, nhường cho Ly vài ngày mà cũng ganh là sao?

– Chồng bà yêu bà thật đấy! Mẹ Kha trêu. Quyên với Linh nhìn nhau không hẹn mà cùng nghĩ “Ba mẹ mình thiệt là trẻ trung nhí nhảnh!”.

Khách sạn mà mẹ Quyên đặt phòng tên là Hoa hồng. Rất dễ hiểu vì xugn quanh khách sạn là vườn hồng rực rỡ. Đà Lạt có khác, nhìn đâu cũgn thấy hoa. Nhận chìa khóa xong, môi người lên phòng. Đã năm giờ chiều rồi. Mẹ Linh dặn dò mọi người là 6h xuống ăn tối tại nhà hàng của khách sạn luôn. Linh về phòng trước vì Kha còn phải giúp mẹ xách cái túi du lịch nặng trịch vô phòng. Nó mở cửa phong và, nói sao ta, cực kì sốc với cái kiểu bày trí “phòng đôi” này: phòng chỉ có MỘT cái giường đôi!

– Mẹ ơi vầy là sao? – Nó chạy bổ qua phòng mẹ nó và mẹ Kha. Cũng y chang vậy. Kha vừa đặt cái túi nặng trịch xuống sàn, thấy nó xông vào thì tròn mắt ngó nó.

– Cậu sao vậy?

– Cái giường! – Nó gần như gào lên – Sao lại là giường đôi?

– Thì phòng đôi mà, mẹ đã nói lúc nãy còn gì, không giường đôi chứ không lẽ giường đơn?

– Nhưng…

– Giường rộng mà con, hai đứa nằm đảm bảo dư chỗ – Mẹ Kha thêm vào. Và lúc này Kha đã hiểu ra vấn đề, mặt hắn hơi đỏ lên. Nhưng hắn không biết nói gì nên đành im lặng nhìn mặt nhóc Linh hiện rõ hai chữ “ấm ức”.

– Sao mẹ cứ nhất quyết ở khách sạn này?

– Ơ hay, khách sạn có một phần vốn do ba con hùn vào làm, không ở thì ở đâu?

– Hả? Ba hùn vốn??? – Trông Linh có vẻ sốc lắm. Mẹ nó lắc đầu chán nản:

– Con với cái, chẳng biết gì về chuyện trong nhà hết. Thôi hai đứa về phòng nghỉ đi, lát xuống ăn tối.

– Dạ, chào cô! – Kha ngập ngừng quay qua mẹ mình – Mẹ, con về phòng.

Mẹ hắn chỉ gật nhẹ đầu. Thôi kệ, vậy đã là tốt rồi.

– Cậu…không thích ngủ chung giường với tôi hả? – Kha ấp úng, và theo đó mặt hắn lại ửng đỏ. Linh vẫn còn hơi bực, nhưng nhìn Kha lúc này, chút xíu bực bội còn lại trong lòng nó nhanh chóng bốc hơi. Tự dưng nó nảy ý muốn chọc Kha. Nó quay qua nhìn thẳng vô mắt Kha, điềm tĩnh hỏi:

– Anh thích tui đúng không?

– Ơ…sao cậu hỏi vậy? – Mặt Kha đỏ như gấc. Linh tỉnh queo.

– Tui đâu có ngốc mà ai nói gì cũgn tin. Phải xác minh lại chứ! Anh trả lời đi!

– Ừ…thì thích. Thì sao?

– Thì ngủ chung với anh có phải là rất nguy hiểm cho tui không? Lỡ anh có ý đồ đen tối thì sao? – Linh cắn môi tỏ vẻ lo lắng. Kha hoảng hồn xua tay lia lịa:

– Không… không đâu! Tui không có ý gì đâu! Tui… tui cam đoan là không hề có ý đồ gì đối với cậu hết! Tui…

– Thôi thôi được rồi. Tui tin rồi! – Linh mím môi cố giấu nụ cười. phản ứng của Kha thiệt là…Khờ gì đâu! Nhưng nó lại thấy như vậy là dễ thương mới chết chứ!

Mà coi bộ, Kha thích nó thiệt ha?

–o0o–
–o0o–

Tiếng chuông báo hết giờ môn thi cuối cùng vang lên, cả phòng thi đồng loạt thở phào. Hắn buông cây bút chì và gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi vài giây trong khi chờ tên mình được gọi lên để nộp bài. Vậy là đã xong kỳ thi tốt nghiệp, chỉ còn thi đại học nữa thôi. Một tháng nữa, ôi trời, nghĩ tới mà thấy ngán ngán.

Nộp bài ký tên xong, hắn xách cặp đi xuống sân, ra cổng. Ở đây phải đi hai chuyến xe bus mới tới nhà nội được. Hắn đã dặn Quyên không cần đến đón, nói cho cùng thi mấy bữa nay cũng làm phiền nhỏ bạn quá nhiều rồi.

Mà không biết nội hắn có ý gì khi bảo hắn dẫn nhóc Linh về chơi. Sáng nay thấy Linh không thích nên hắn cũng không nói gì thêm, mắc công chọc giận cậu ta thì mệt lắm.

– Dễ thương quá! Con trai mà trông dễ thương thế nhỉ?!!

– Ừ, nhìn muốn nựng ghê gớm!

– Hehe… Học sinh cấp hai hay sao ấy, sao lại đứng trước cổng trường mình làm gì ha?!

Tiếng bàn tán của mấy cô nữ sinh lọt vào tai hắn. Tự dưng tim hắn đập dồn lên. Hắn đi nhanh ra cổng trường. Bộ mặt cau có vì bị dòm ngó của Linh chìa vào mắt hắn:

– Chịu ra rồi đấy à? Chậm như rùa!

– Tui thi ở trên lầu ba lận đó! – Hắn phân bua, nhưng sự vui mừng khiến giọng hắn nghe như đang khoe là “tui được thi ở trên cao” ấy – Cậu… sao lại… ?

– Chớ hồi trưa này ai nói là muốn tui đi chung về nhà nội hử? – Linh chau mày. Hắn chợt cảm thấy hình như lỗ tai mình đang có vấn đề:

– Cậu chịu đi hả?

– Không đi tui tới đứng đây làm kiểng chắc! – Linh nhún vai, băng qua đường để đến trạm xe bus. Hắn ngỡ ngàng rồi vội vã chạy theo.

–o0o–

Xe bus không đông nên cả hai tránh được cảnh phải đứng. Hắn ngồi phía ngoài vì ghét máy lạnh còn Linh ngồi phía trong sát cửa sổ. Đang nhìn bâng quơ ngoài đường, chợt Linh lên tiếng:

– Anh có buồn không?

– ? – Hắn nhướng mắt nhìn Linh, không hiểu câu hòi.

– Thì… anh thi tốt nghiệp mà… phải ở nhà một mình… – Nó ngập ngừng, thấy hơi ngại khi hỏi như vầy. Hình như thẳng thừng quá. Nhưng nó lại không biết cách quan tâm nào nhẹ nhàng hơn.

– Đâu có gì! ^^ – Hắn gãi đầu cười khì – Hồi thi tốt nghiệp cấp hai tui cũng ở nhà một mình, nên có kinh nghiệm rồi. Hồi đó đi thi về là ăn mì gói rồi học bài, chứ đâu có ai nấu cơm cho như lần này đâu ^^ …

Hắn bỏ lửng câu nói, mặt đỏ bừng. Linh khịt mũi, im lặng không thèm hỏi nữa. Vì nó tin nó mà hỏi thêm thì sẽ đào hố chôn mình luôn. Chẹp.

Nhà nội Kha tiếp tục làm Linh sốc khi nó thấy một bầy gà lục tục chạy qua chạy lại trên khoảng sân vuông rồi kéo cả ra bãi đất trống gần chỗ lu nước bới đất tìm giun. Kha ghét mấy con vật trơn nhớt bò loằng ngoằng lắm nên hắn không dám nhìn đám gà luôn chứ đừng nói chi là đến gần. Linh khều khều tay Kha, cười hỏi:

– Anh sợ gà hả?

– Không phải gà! – Kha ấp úng – Mà là… cái thứ tụi nó ăn kìa.

– Nói thẳng ra là con sợ mấy con giun chứ gì?

Bà nội Kha từ trong nhà bước ra, bộ áo bà ba trắng trông sáng hẳn lên trong ánh nắng chiều. Thấy ánh mắt nghiêm nghị của bà cứ nhìn mình chăm chăm, Linh bối rối cúi đầu:

– Thưa bà con mới đến.

– Thưa nội con mới về! – Kha nắm nhẹ tay Linh rồi cũng cúi đầu chào theo. Bà nội cười hiền hậu hỏi Kha:

– Con làm bài thi thế nào rồi?

– Dạ tốt. – Kha trả lời, ngượng ngùng thả tay Linh ra. Cậu nhóc đang lơ đãng nhìn đàn gà, một con trong số chúng dường như đã tóm được một con giun thì phải. Bà nội Kha quay sang phía Linh:

– Nghe nói con đã chăm sóc Kha trong thời gian nó thi. Cảm ơn con.

– Dạ đâu có! – Linh giật mình – Con có chăm sóc gì đâu.

Nói thế thôi chứ mặt nó cũng bắt đầu nóng lên trước ánh mắt cảm ơn của Kha.

Ngồi một lát, Kha đứng dậy nói là ra thăm mộ anh hai. Linh muốn đi theo nhưng nhìn vào mắt Kha, nó biết là không được. Có vẻ như Kha vẫn muốn giữ riêng khoảng không gian của hai anh em, không chia sẻ cho ai, kể cả nó. Nghĩ tới đây tự dưng nó thấy hơi tức, và cũng tự thấy mình vô duyên hết sức. Nó là gì của Kha mà đòi hỏi biết hết mọi chuyện về Kha chứ.

Bà nội Kha bưng cho Linh một ly nước dừa mát rượi. Thấy nó cứ nhìn miết theo bóng Kha đạp chiếc xe đạp cũ ra khỏi cổng, bà cười nhẹ nhàng. Ở cái tuổi xưa nay hiếm, bà đã từng trải đủ để hiểu được tâm tư của lũ con cháu. Điều làm bà ngạc nhiên chỉ là “Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật!”

– Con học lớp mấy rồi Linh? – Nội Kha phá tan bầu không khí yên lặng. Linh để ly nước dừa xuống bàn, thoáng ngập ngừng không hiểu bà hỏi thế để làm gì.

– Dạ, năm sau con lên lớp chín! – Linh len lén quan sát bà. Hai bàn tay nó cứ xoắn xoắn vào nhau.

– Lớp chín… – Nội Kha lại cười và phải nói là Linh bắt đầu thấy sợ kiểu cười đó – Con có biết là con còn nhỏ lắm không?

– Dạ? – Linh tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng nội Kha vẫn chậm rãi uống từng ngụm trà, không để ý gì đến cái nhíu mày thắc mắc của Linh. Một lát sau, bà mới giải thích:

– Dù còn nhỏ nhưng con đã làm được một việc rất tốt. Đối với bà, Kha hạnh phúc là điều quan trọng nhất nên bà rất cám ơn con và bà sẽ ủng hộ con! – Bà nội Kha cười hiền hậu – Nhưng con sẽ gặp nhiều khó khăn đó. Con hãy cố lên nghe chưa?

– Dạ cố cái gì hả bà? – Linh vẫn không hiểu, nhưng bà không nói gì nữa. Nó cố suy nghĩ xem bà nói thế với mình là sao, nhưng nghĩ hoài không ra nó thôi không thèm nghĩ tiếp, ngó ra sân và tự nói với mình “Kha đi đâu mà lâu ghê”

Rồi nó lại nghĩ: ôi trời, còn đi Đà Lạt nữa. Chả biết bà chị nó lại bày ra trò gì nữa đây. Haiz!!! Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm ^^!

-o0o-

Sau khi ăn tối, mẹ hắn với ba mẹ Linh rủ nhau đi chơi, vì hôm nay là chủ nhật nên ở khu vực gần khách sạn có làm phố đi bộ, nghe đâu khu đó có nhiều cửa hàng rất hay ho. Nhỏ Quyên ham hố cũng dắt bé Khánh đi theo. Còn hắn thì không hề hứng thú gì với vụ phố đi bộ lẫn mua sắm nên quyết định ra Hồ Xuân Hương đi dạo. Hồi cấp 1 hắn từng đi Đà Lạt với cả nhà. Buổi tối anh hai rủ hắn đi xe đạp đôi, thật ra là một mình anh hai è cổ ra đạp vì hắn không biết đi xe đạp. Rồi còn ra chợ Đà Lạt ăn bánh nướng, uống sữa đậu nành nóng. Anh biết hắn thích ăn vặt nên cho dù hắn không đòi anh cũng phăng phăng đi mua. Giờ nghĩ lại hắn mới thấy hắn đã rất được cưng chiều. Vậy mà lúc nào hắn cũng tỏ ra ghét anh. Hắn thật là một đứa em hư phải không nhỉ?

Hắn dừng lại bên bờ hồ. Mặt hồ lấp lánh ánh đèn từ hai bên đường rọi xuống. nhớ hồi nhỏ hắn ngu ngơ hỏi anh hai là ở dưới đó có ông rùa hay ko…

– Hắt xiìi!! Một đợt gió thổi qua và hắn rùng mình. Lạnh quá, biết vậy hồi nãy hắn đã mặc áo khoác cổ cao hơn một chút. Nhỏ Quyên có dặn ban đêm trời hay trở lạnh đột ngột, nhưng lúc nãy ở trong khách sạn có máy điều hòa ấm quá nên hắn quên béng mất. Hậu quả là hiện răng hắn bắt đầu đánh bò cạp và hai tay thì lạnh cóng lại luôn. Thời tiết gì kì vậy nè trời!!?

– Ê, đầu óc anh có vấn đề hả? trời lạnh vầy mà chỉ mặc cái áo khoác vậy là xong sao?

Hắn giật mình quay lại. Nhóc Linh quăng cho hắn cái áo gió. Hắn ngạc nhiên:

– Sao cậu biết tui ở đây?

– Có biết đâu! – cậu nhóc nhún vai – tui đi loanh quanh hôi. Tại lúc nãy ra khỏi phòng thấy anh không đem theo áo lạnh, vừa ăn cơm xong là anh biến mất luôn. Tui cầm theo phòng hờ, gặp thì đưa, không thì thôi.

Hắn mặc áo gió vào, thấy ấm hơn được một chút. Gì chứ chịu lạnh thì hắn dở ẹc. Đó, bằng chứng là bây giờ mỗi khi có gió thổi qua là hắn lại run lên.

– Đây, quàng cái này vào!

Nhóc Linh bước đến gần và gỡ cái khăn đang quàng ra để quàng cho hắn. Mái tóc cậu lướt nhẹ qua mặt hắn, để lại một mùi hương thoang thoảng. Tim hắn bắt đầu nhảy tăngo. Hắn ấp úng.

– Cậu…không lạnh hả?

– Áo gió của tui có cổ cao! – Linh tỏ vẻ thờ ơ – Với lại tui cũng không chịu lạnh dở như ai kia đâu.

– Đừng trêu tui nữa mà! – Hắn khổ sở. Nhóc Linh quay người bước đi, không quên tặng cho hắn câu hỏi xanh rờn:

– Đi dạo tiếp hay là đứng đây cho lạnh chết hả?

Hai người đi song song với nhau. Hắn len lén quan sát cậu nhóc. Cái áo gió cậu đang mặc hơi to quá nên nhìn cậu “đã bé càng bé hơn”, đã vậy cậu còn kéo cái nón trùm lên đầu nữa chứ. Nói ra thì dễ ăn đập chứ lúc này nhìn cậu ra con trai được chết liền.

– Khăn len này…đan tay hả? Hắn phá tan bầu không khí im lặng giữa cả hai. Cậu gật đầu.

– Ừ.

– Cậu hay chị cậu đan? Hay là được tặng?

– Không phải được tặng. Và anh nghĩ bà chị tui có thể làm nổi thứ này sao?

– Ừ ha. Nhỏ đó mà đụng vào mấy thứ này chỉ có phá tan nát thôi!

Hắn vừa cười vừa nhớ lại giờ ngoại khóa hồi lớp mười. Năm đó lớp hắn diễn kịch. Tấm màn sân khấu lủng một lỗ nhỏ và nhỏ đem kim chỉ khâu lại. Kết quả là cây kim rớt đâu mất tiêu, chỉ thì rối thành một cục quấn cả vào tay nhỏ còn lỗ rách thì rộng ra gấp đôi. Chỉ còn cách hắn phải xuống phòng y tế mượn kim chỉ, may mà có, rồi hì hục khắc phục hậu quả do nhỏ bạn gây ra. Thiệt tình, đôi lúc hắn nghi ngờ giới tính nhỏ bạn mình ghê gớm.

– Hắt xìi…!!

Hắn xoa hai bàn tay lạnh cóng vào nhau. Bây giờ tay hắn tê đi đến mức hắn chẳng còn nhận thức được đâu là ngón tay mình nữa.

– Anh lạnh à? – Nhóc Linh khịt mũi – Mặc áo quàng khăn kín mít thế kia mà vẫn lạnh là sao?

– Tui…hắt xì!!

– Muốn về khách sạn không?

– Không. Còn sớm mà! – Gì chứ khoảng cố chấp thì Kha không thua bất kì ai. Linh cũng biết thế nên nó chỉ lắc đầu.

– Bó tay. Lạnh mà còn ham hố. đưa tay anh đây!

Nó gỡ cái bao tay ở tay trái ra và đeo vào cho Kha. Và khi Kha còn đang ngỡ ngàng thì nó đã nắm lấy tay còn lại của Kha bằng bàn tay không đeo găng của mình.

– Như vầy thì được rồi chứ?

– Ơ…tui không…không có ý đó! tui…

– Tui có nói gì anh đâu! – Linh bực – Tay lạnh ngắt vầy mà không chịu về. ham chơi quá vậy.

Hắn cãi không được nên chỉ biết cười trừ. Linh thấy thế cũng thôi cằn nhằn. Bây giờ hắn cũng đã hết trơn cảm giác lạnh, trái lại cả người cứ nóng bừng. Hắn siết nhẹ tay Linh. Cậu nhóc quay nhìn hắn nhưng không nói gì. Hắn thấy cậu hơi cười.

– Ấm quá. Cảm ơn.

– Hừ tại tui quen với một ông ngốc! – Linh ngó lơ, trong ánh mắt có nét gì đó thật hiền. Hắn đỏ mặt khi nhận ra một vài người đi đường đang ngó hai đứa, và vài lời bình luận lọt vào tai hắn:

– Nhìn kìa, có một đôi đang đi dạo. Lãng mạn há, mỗi người đeo một cái găng tay kìa.

– Ừ, nhìn dễ thương ghê.

– Chắc là trốn gia đình hẹn hò đây!

Tay nhóc Linh ngọ nguậy, nhưng không buông tay hắn ra. Hẳn nhiên là mọi người đang tưởng nhầm nhóc Linh là con gái và hai đứa là một cặp, và hắn biết rõ điều đó làm cậu nhóc hết sức khó chịu. Hắn len lén quan sát gương mặt cậu, thấy đôi chân mày thanh mảnh khẽ nhíu lại. Cậu lầm bầm vẻ không vui.

– Mấy cái người này thiệt là dư hơi!

Cả hai đi dạo thêm một vòng nữa quanh hồ Xuân Hương. Đây là một nơi hẹn hò lý tưởng nên khó trách có rất nhiều cặp tình nhân cặp kè nhau, và họ nhìn hai đứa theo kiểu nhìn “đồng loại”. Linh khó chịu ra mặt vì điều đó, nộ khí tỏa ra ầm ầm làm Kha phải vội vàng đưa ra quyết định đi bộ xuống chợ uống sữa đậu nành nóng.

Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau, găng tay đã cởi ra để có thể áp cả hai tay vào ly sữa cho ấm. Linh nhấm nháp từng muỗng sữa, tận hưởng cái vị ngọt ấm áp lan tỏa khắp người. Khi nó ngẩng lên, nó bắt gặp ánh mắt Kha đang dán chặt vào mình. Ánh mặt dịu dàng và xa xăm buồn. Nó khịt mũi:

– Anh làm gì mà nhìn tui dữ vậy? Chưa thấy ai uống sữa bằng muỗng bao giờ à?

– À không, tui… – Kha bối rối quay ra hướng khác – Tại thấy cách cậu uống sữa ngộ quá nên…

– Ngộ? Ý anh là sao? – Linh có vẻ phật ý. Kha cười nhẹ:

– Ừa, thì tại cậu uống từng muỗng một giống y anh hai tui, chỉ khác là ảnh làm lẹ lắm, loáng một cái là hết sạch luôn.

– Anh từng đi Đà Lạt với anh hai anh hả?

– Ừm, cả ba mẹ nữa chứ. Hồi tui học lớp bốn.

Thấy Kha buồn Linh cũng không hỏi thêm nữa. Nó hối Kha uống nhanh để còn đi về, sau một ngày ngồi xe mệt mỏi giờ nó chỉ muốn ngủ sớm. Mặc dù còn ham hố nhiều thứ như là ăn bánh tráng nướng mỡ hành, rồi còn trò đi xe đạp đôi mà chị hai nó đã hứa, nhưng thôi để mai vậy, với lại nó thấy Kha có vẻ còn đuối hơn cả nó, kiểu gì cũng phải lôi ổng về đi ngủ thôi.

Hai người gặp Quyên ở trước cửa khách sạn. Quyên chìa cho Kha một hộp bánh thơm lừng, cười gian manh:

– Ghê nha, hai đứa mày đi đâu mà giờ này mới ló mặt về đây hả?

– Tao…

– Cũng phải thôi, đêm Đà Lạt thơ mộng là thế mà! Thiệt là thích hợp cho cái việc nắm tay nhau đi dạo há! – Quyên cười cười, cố tình nhấn mạnh hai chữ “nắm tay”. Mặt Kha lập tức đỏ bừng lên thay cho lời thừa nhận. Nhỏ lại nhìn qua Linh. Thằng nhóc mím môi:

– Em đi lên phòng trước.

Rồi chẳng để cho Quyên lẫn Kha kịp nói gì, Linh vội vàng bỏ đi mất tiêu. Kha cằn nhằn Quyên:

– Mày thôi cái trò chọc ghẹo ấy đi cho tao nhờ!

– Ơ, sao phải thôi? Mày hết thích em tao rồi hả? – Quyên tròn mắt ngây thơ. Kha ngập ngừng một lúc rồi tặc lưỡi trả lời:

– Tao thích Linh, nhưng nhóc đó thì không thích tao. Với lại mày nên nhớ em mày mới có mười bốn tuổi thôi đó. Đừng có mà dụ dỗ con nít.

Kha nói xong cũng bỏ lên phòng, quên cả bịch bánh Quyên mua cho, bỏ lại nhỏ bạn đứng nghệt mặt ra vì tự dưng bị lên án gay gắt. Nhưng nhỏ không giận Kha, nhỏ hiểu rõ cái sự quân tử của bạn mình, rằng Kha nghĩ rằng nhóc Linh còn nhỏ và không muốn làm thằng nhóc khó xử. Hehe, thật xứng đáng để nhỏ gửi gắm đứa em trai yêu dấu, Quyên nghĩ thế rồi vừa hát vu vơ một bài hát vui nhộn vừa nhảy chân sáo lên phòng.

Khi Kha lên phòng thì Linh vừa từ nhà tắm bước ra. Nhà tắm nằm gần cửa ra vào, mà Kha thì đang đứng ngay cửa nên có thể nói khoảng cách giữa hắn và Linh đang rất gần, và vì gần nên hắn có thể ngửi thấy mùi xà bông thoang thoảng tỏa ra từ người cậu. Hắn cười, buột miệng:

– Cậu thơm quá!

Nói xong mới nhận ra mình thật là vô duyên, hắn đỏ lựng cả mặt y như quả gấc. Nhóc Linh trố mắt nhìn hắn một hồi, mặt cũng hồng lên. Cậu làu bàu:

– Anh ấm đầu hả? Đừng nói tào lao nữa, đi tắm đi!

Hắn cười ngượng nghịu, đi lại phía tủ lấy đồ. Nhóc Linh không biết nghĩ gì mà lại bồi thêm một câu:

– Sau này mà còn phát biểu linh tinh như thế nữa thì coi chừng tui à!

Nghe câu đó, Kha thoáng rùng mình. Lâu nay hắn đã quên mất thằng nhóc bạo lực này một cao thủ karatedo và judo. Trời ạ, hắn thảm rồi.

–o0o–

Chắc ai từng đi chơi xa và ở khách sạn đều biết phòng đôi là gì. Hiểu một cách đơn giản, phòng đôi được thiết kế dành cho hai người, trong phòng đôi có hai đôi dép và tất nhiên, một cái giường đôi, trên cái giường đôi đó có hai cái gối và một cái mền. Còn hiểu theo kiểu của pervert đại nhân như nhỏ Quyên nhà ta thì phòng đôi là một công cụ tuyệt với để phục vụ âm mưu đen tối của nhỏ.

Tối đó, bé Khánh nói nhỏ vào tai chị:

– Có phải anh ba với anh Kha sẽ ngủ chung giường như ở nhà mình hồi trước không?

– Ừ, tất nhiên rồi! – Nhỏ cũng thì thầm lại vì ba đang ở trong phòng – Khánh này, em có nghĩ chị hai độc ác như bà phù thủy khi để cho anh ba và anh Kha ở chung phòng không?

– Dạ không! Mẹ xếp vậy mà. Chị hai là người tốt nhất trên đời! – Khánh hùng hồn tuy vẫn thầm thì – Em cũng thích anh ba với anh Kha mà! ^^!

– Ừ Khánh ngoan! Ui chị hai yêu Khánh lắm nhé! – Quyên hét toáng lên rồi ôm chầm bé Khánh một cách sung sướng. Ba nhỏ nhìn hai cô con gái dễ thương, lắc đầu cười. (vâng, giá mà ba biết hai cô con gái dễ thương đang nói chuyện gì ^^!)

Quay lại cái giường đôi ở phòng Kha và Linh. Cả hai người lẽ ra phải nằm lên đó lúc này vẫn đang ngồi ở mép giường với vẻ mặt siêu kỳ cục, mà phải nói là ai nhìn vào cũng thấy giống hai vợ chồng mới cưới. Là bởi cái giường này nhỏ hơn cái giường của Linh hơi bị nhiều, đồng nghĩa với việc hai người sẽ nằm hơi sát nhau. Và nó lại không-có-gối-ôm nữa chứ. Linh thầm rên rỉ vì điều đó. Nó không quen ngủ mà không có gối ôm.

Còn Kha thì ngượng đến mức cả người đỏ chín lên như tôm luộc. Hắn không tưởng tượng nổi cái việc sẽ ngủ chung với Linh một lần nữa. Hắn sợ mình lỡ đụng chạm gì thì Linh sẽ nghĩ là hắn có ý xấu, rồi thế nào hắn cũng mềm xương cho coi. Mà đâu phải chỉ hôm nay thôi đâu, còn những hai đêm nữa chứ ít gì. Hic.

– Làm gì mà mặt anh đỏ bừng vậy? Ngủ chung thôi mà, có gì đâu! – Linh nói giọng thản nhiên, lấy cái remote chỉnh cho nhiệt độ trong phòng ấm lên thêm một chút, rồi quay qua nhìn Kha – Đi ngủ ha.

Kha gật đầu, đứng dậy tắt đèn. Linh bật đèn ngủ, để chế độ ánh sáng yếu rồi chui vào mền. Nó cố ý nằm nép qua một bên để chừa nhiều khoảng trống cho Kha, vì biết Kha ngượng. Kha nằm xuống giường, quay lưng về phía Linh và kéo mền lên đắp. Linh càu nhàu:

– Đừng có kéo hết mền của tui chứ!

– Đâu có đâu.

– Mắc gì nằm tuốt ngoài đó vậy, sao đắp đủ. Còn rộng đó, xích vô chút đi.

– …

– Nói không nghe thì tối nay đừng có đắp mền nhé! – Nói là làm, Linh kéo mạnh cái mền về phía mình. Trời Đà Lạt ban đêm lạnh, dù có máy điều hòa thì mền vẫn là vật dụng không thể thiếu. Cho nên Kha lập tức quay qua giành cái mền lại, quên mất sự ngượng ngùng nãy giờ. Linh nhất quyết không nhường, vẫn giữ chặt lấy cái mền không cho Kha kéo qua. Và trong lúc người co kẻ kéo, Kha đã mất đà mà ngã đè lên Linh. Môi hắn chạm nhẹ vào trán cậu một cái làm Linh đơ ra mất mấy giây, còn hắn thì giật bắn cả người.

– Anh…! – Linh không biết nói gì trong hoàn cảnh tim nó đập như muốn rớt ra ngoài thế này. Và mặt nó cứ thế nóng bừng lên. Kha LẠI vừa hôn nó!!!

– Xin… xin lỗi! – Kha hấp tấp ngồi dậy và nhanh chóng quay mặt qua hướng khác – Chúc… chúc ngủ ngon! Tui không giành mền nữa đâu!

Hắn nằm xuống, vùi gương mặt đỏ bừng vào gối. Thiệt là khổ mà. Cứ rơi vào mấy tình huống kiểu này hắn nếu không bị bệnh tim thì có ngày tim cũng ngừng đập cho coi.

Một vòng tay chợt choàng qua người Kha và hắn có thể cảm nhận được cái mền ấm áp phủ lên người mình. Có lẽ Linh sợ hắn lạnh. Nhưng hắn không dám quay lại nhìn cậu vì sợ cậu còn giận. Và cứ giữ nguyên tư thế ấy, hắn chìm dần vào giấc ngủ.

Linh có thói quen dậy sớm. Trời càng lạnh thì nó lại càng khó ngủ thêm. Và bây giờ thì nó cực kỳ, cực kỳ biết ơn cái thói quen ấy của mình, bởi vì cái cảnh tượng mà nó nhìn thấy khi nó vừa mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy vào buổi sáng nay làm nó nóng hổi mặt mày, vừa vì ngượng, vừa vì tức. Nó đang ôm Kha trong tay mình, đã vậy Kha còn rất tự nhiên… ôm lại nó, còn dám vùi mặt vào vai áo nó nữa chứ. Nó vội buông tay khỏi người Kha, rồi ngọ nguậy đẩy Kha ra.

BỊCH!

– Ui da!

Kha lồm cồm ngồi dậy, ngước nhìn Linh đang ngồi trên giường.

– Sao cậu…?

– Ai… ai biểu anh ôm tui chi! – Linh ấp úng, nó hơi hối hận lúc nãy lỡ mạnh tay làm Kha lăn luôn xuống giường. Rồi không để cho Kha giải thích tiếng nào, nó xỏ dép đi vô nhà tắm đánh răng rửa mặt. Đằng sau nó, một trái gấc đang gãi đầu gãi tai tự hỏi: “Mình ôm nhóc đó thiệt sao trời!”

Mua sắm dường như luôn là thú vui bất tận của nữ giới, và mẹ Linh với mẹ Kha hết sức hào hứng để chứng minh điều đó. Sau khi từ Thung lũng Tình Yêu về tới khách sạn, cả hai vui vẻ thông báo là sẽ đi mua sắm vào buổi chiều và bảo với phần còn lại của phái đoàn muốn làm gì thì làm. Bé Khánh chớp ngay cơ hội, ôm cứng lấy tay ba đòi đi ăn kem. Linh quay qua định hỏi Kha có muốn đi đâu chơi không nhưng thấy Kha có vẻ mệt, nó lôi Kha về phòng bắt Kha đi ngủ, mặc dù Kha đã bảo là không cần nhưng nó vẫn một mực đẩy Kha lên giường. Cuối cùng không cãi được, Kha đành phải nghe lời. Nó cười hài lòng, chỉnh điều hòa cho mát một chút rồi ra khỏi phòng, đi tìm Quyên.

Bà chị ác ma của nó đang ở trong phòng loay hoay với cái máy ảnh. Không biết bả chụp được những gì mà vừa xem đi xem lại vừa cười rất khoái chí. Nó có thể cảm thấy một luồng tà khí phát ra từ chị nó khi nó đẩy cửa bước vào phòng.

– Chị không đi chơi hả? – Linh ngồi xuống giường tò mò nhìn Quyên – Chị chụp cái gì vậy?

– À, hehe, muốn coi thì lại gần đây!

Gương mặt cáo già phởn chí của Quyên làm Linh lạnh người, nhưng nó cũng nhích qua phía Quyên để nhìn vào màn hình cái máy ảnh. Mặt nó đổi màu sau khi xem mấy tẩm hình mà Quyên bảo là “lãng mạn” và “đầy chất nghệ thuật”.

– Chị… chị chụp hồi nào vậy? Em nhớ là em đâu có đi gần anh ta dữ vậy đâu! – Linh nhăn nhó. Quyên cười hì hì:

– Thôi đi nhóc con, bằng chứng rõ ràng vậy mà còn chối được à? Ừ hai đứa mày không đi gần nhau, chỉ là đi sát nhau thôi hà!

Nói xong Quyên phá ra cười lăn lộn khi mặt Linh hiện rõ một chữ “ngượng” . Cười đã đời, nhỏ đứng bật dậy:

– Thôi tao với mày ra ngoài dạo một vòng đi. Tao muốn chụp phong cảnh.

Nói là làm, nhỏ kéo Lính ra ngoài. Thong thả đi cạnh nhau, nhỏ mới thấy đúng là nhóc Linh còn nhỏ thật, cả hình dáng lẫn tuổi tác. Dù gì đi nữa, thằng em nhỏ chỉ mới là một cậu nhóc sắp lên lớp chín và đúng ra, nó phải được sống thật vô tư. Nhỏ nghĩ thế, đột nhiên cảm thấy có lỗi kinh khủng. Nhỏ đưa tay ra nắm chặt lấy tay Linh. Lúc này cả hai đang ở trên một đồi thông nhỏ, cách khách sạn khoảng mười lăm phút đi bộ. Trong tiếng nhạc thông rì rào, giọng Quyên thoáng buồn, thành khẩn:

– Linh, tao xin lỗi.

– Hả? Sao tự dưng xin lỗi? – Linh nhíu mày khó hiểu, nhìn Quyên như thể nhìn một người vừa trở về từ mặt trăng. Bà chị nó thật kỳ lạ. Nội cái việc xin lỗi một cách chân thật thế kia cũng đủ làm nó thấy sợ rồi.

– Tao không phải là người chị tốt. Tại tao treuu6ghẹo ghép đôi mà bây giờ mày với thằng Kha mới…

– Em với anh ta hoàn toàn không có gì hết! – Linh cắt ngang lời Quyên và giật tay mình ra – Do vậy chị không cần xin lỗi em.

– Nhưng hai người… thật tình trông giống như một cặp vậy! – Quyên chưa chịu thua. Linh nhún vai:

– Chị chỉ suy diễn lung tung. Mà em đã nói là em không bỏ mặc Kha đâu, vì em là người tốt. Chỉ có vậy thôi.

Linh bước nhanh lên mấy bước rồi chợt dừng lại, quay nhìn Quyên bằng một ánh nhìn không rõ có ý nghĩa gì:

– Và nếu mà em thích anh ta thật thì người có lỗi chính là em, cho nên chị cũng không cần xin lỗi em làm gì.

– Sao tự nhiên mày lại nói thế? – Quyên cố kiềm giữ một nụ cười. Nhỏ cảm thấy câu nói của Linh đã thừa chữ “nếu”. Thằng em này thật là thú vị – Vậy nếu sau này mày thích nó thiệt, tao chỉ cần chúc mừng là được phải không?

– Chị đừng nói tào lao!

– tao không nói tào lao! Hy vọng mày sẽ không để Kha phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào, và nhớ đối xử tốt với nó.

– Làm như chị gả anh ta đi ấy! Sao không đi nói với cô nào vô phước, nói với em làm gì?

– Thì gả nó cho mày hay gả mày cho nó cũng rứa thôi mà.

– Chị… chị…

Thấy Quyên cười khoái chí, Linh chỉ biết đỏ mặt bỏ đi. Nó biết càng nói thì chỉ càng tạo cơ hội cho bà này chọc ghẹo thêm chứ chẳng làm gì.

Nhỏ Quyên còn bận ăn hàng nên Linh đi bộ về khách sạn trước. Nó thấy mẹ Kha đang đứng ngay trước cửa phòng, và hình như đang nhìn về phía phòng nó. Có vẻ như bà đã có một buổi mua sắm thành công, căn cứ vào đống đồ bà xách ở hai tay. Bà cười chào nó:

– Con đi chơi về đấy à?

– Dạ, chỉ đi dạo loanh quanh thôi ạ… A mà bác ơi… – Linh lên tiếng khi thấy mẹ Kha vừa quay lưng đi – con thấy… Kha có vẻ không khỏe…

– Ừm? – Mẹ Kha nhìn nó chằm chằm khiến nó bối rối, nhưng nhớ tới ánh mắt buồn của Kha, nó lại không kiềm được:

– Bác… bác không muốn hỏi thăm Kha sao?

– …

– Chuyện đó… con nghĩ Kha đã luôn là người bị tổn thương nhiều nhất đấy ạ.

Nó nói vậy rồi nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của mẹ Kha, vì biết mình đã nói ra một điều lẽ ra không nên nói, nhưng chờ mãi không thấy gì, mở mắt ra thấy mắt mẹ Kha hình như có nước, nó hết hồn vội vàng xin lỗi rồi chạy về phòng.

Khi nó mở cửa vô phòng, Kha vẫn chưa dậy. Ánh nắng chiều xứ cao nguyên xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt Kha một màu buồn. Nó cởi áo khoác rồi đến ngồi bên giường. Nhìn Kha lúc ngủ thật cô độc, khiến nó không kiềm được ý nghĩ muốn chạm vào Kha. Nó đưa tay lên, bàn tay dừng lại trong không trung lâu thật lâu trước khi chạm nhẹ vào gò má Kha. Thật ấm và dễ chịu.

– Cậu đang làm gì vậy?

– Á! – Bịch! – Ui da!!!

Kha đột ngột mở mắt và lên tiếng hỏi làm Linh hoảng hồn giật nảy người rồi lọt luôn khỏi giường. Khi nó nhăn nhó ngồi dậy thì Kha đang nhìn chằm chằm vô mặt nó, có ý đợi một câu trả lời. Nó gãi gãi đầu, khó chịu hỏi lại:

– Làm gì mà nhìn tui ghê vậy?

– Thì chứ hồi nãy cậu làm gì tui mà tui hỏi không trả lời? – Kha tỏ ra không dễ chịu thua – Cậu nói sợ tui làm gì cậu, nhưng xem ra người sợ phải là tui mới đúng ha!

– Anh… anh nói vậy là sao? – Linh hơi đỏ mặt, nhưng nó vẫn cãi bướng – Tui chẳng làm gì anh hết! Đừng có suy diễn lung tung!

– Nhưng rõ ràng là cậu…

– Dẹp, không nói chuyện này nữa! – Linh đứng dậy, cắt ngang lời Kha – Anh còn nhắc tới chuyện này nữa, tui không tha cho anh đâu nghe chưa?

– Nè, sao cậu vô lý quá vậy? Nè…!

Không thèm nghe Kha phản bác, Linh lấy quần áo rồi vô nhà tắm đóng cửa một cái rầm thiệt mạnh khiến Kha đành im luôn. Cái thằng nhóc bạo lực này thật chẳng có chỗ nào ưa nổi, không hiểu sao hắn thích được. Rõ ràng là nó đã làm gì mờ ám, vậy mà giờ còn quay lại đi dọa hắn cơ chứ. Con nít mà không coi người lớn ra ký lô nào hết trơn.

Bữa ăn tối nay dễ chịu hơn hôm qua. Kha hết sức vui mừng vì bàn ăn không nằm cạnh cửa sổ nữa, các món ăn thì do ba Linh đặt nên không làm hắn nghĩ ngợi gì. Mẹ hắn với mẹ Linh vui vẻ bàn chuyện mua sắm hồi trưa này, thỉnh thoảng hắn bắt gặp ánh mắt mẹ nhìn mình nhưng hắn chưa kịp hiểu ý nghĩa của cái nhìn đó thì mẹ đã quay qua mẹ Linh tiếp tục câu chuyện. Hắn chợt nhớ lời ba hắn nói hôm trước khi đi Đà Lạt: “Đi Đà Lạt với mẹ, đừng để ý nghĩ ngợi chi nhiều” . Ba hắn chỉ nói vậy thôi nhưng hắn đã thấy vui đến không ngủ được. Vì điều đó chứng tỏ ba cũng còn quan tâm hắn. Và trong hắn lại bắt đầu nhen nhóm cái hy vọng một lúc nào đó ba mẹ sẽ tha thứ cho mình.

Vui chơi cả ngày, vừa xong bữa tối bé Khaán đã dụi mắt kêu buồn ngủ. Mẹ Linh dẫn cô bé lên phòng, hẹn hai người lớn còn lại lát nữa đi dạo mát. Nhỏ Quyên quay qua rủ Linh với Kha đi đạp xe đạp đôi.

Ba người thuê một chiếc xe đôi với một chiếc xe thường. Mới đầu Linh đi xe thường còn Kha với Quyên đi xe đôi với Kha. Hắn đến phát cáu vì con nhỏ đã giành ngồi trước mà lại cứ luôn miệng càu nhàu than thở sao hắn không phải là “ấy ấy” của nhỏ, làm hỏng mất một buổi tối lãng mạn. Cuối cùng, đi chưa hết một vòng hồ Xuân Hương, con nhỏ đã ngoắc Linh dừng lại để đổi xe. Mặt Linh lạnh như băng lộ rõ vẻ không hài lòng.

– Chị lại ép em đi với anh ta cho chị chọc ghẹo chứ gì!?

– Ai thèm! – Quyên le lưỡi – Mày không đi với nó tao cũng chọc được hà. Tại giờ tao thích đi một mình. Mày cũng qua đây đi thử cho biết xe đôi là gì đi, hì hì ^^!

Linh biết mình không thể nào cãi lại bà chị sẵn dòng máu ác ma nên đành miễn cưỡng đưa xe cho Quyên. Nhỏ cười hài lòng. Hehe nói gì thì nói hai người đó đi chung với nhau nhỏ mới có hứng để trêu chọc chứ.

Kha ngồi trước, Linh ngồi sau và chiếc xe tiếp tục dạo thêm một vòng hồ Xuân Hương. Đêm nay không lạnh như hôm qua, thời tiết dễ chịu nên có nhiều người đi dạo thành từng cặp hay từng nhóm, và tất nhiên cũng không thiếu những chiếc xe đạp đôi như tụi nó. Kha mừng vì không có ai nhìn ngó xì xào như hôm qua.

Sau một hồi im lặng vì không biết nói gì, một lát sau, Linh khịt mũi, lên tiếng hỏi:

– Anh thi đại học gì vậy? Đừng nói với tui là thi Kinh tế theo ý ba mẹ nha.

– Đâu có! – Kha cười hiền – Tui thi Đại học Khoa học tự nhiên. Mà cậu hỏi chi vậy?

– Bộ tui không được hỏi hả?

– Tui có nói vậy đâu! – Hết biết thằng nhóc này, chưa gì đã cáu lên rồi. Tự dưng Kha có linh cảm về một tương lai không mấy sáng sủa dành cho mình.

– Vậy… chuyện… – Linh ngập ngừng. Nó có chuyện muốn nói với Kha nhưng lại không biết mở lời thế nào. Mặt nó nóng dần lên dù tiết trời đang rất mát mẻ – chuyện…

– Cậu sao thế? – Kha cảm thấy thắc mắc. Linh hiếm khi tỏ ra lúng túng như vầy.

– Tui… – Linh tự cốc đầu mình một cái. Rõ ràng là không nói ra được rồi – Chậc, thôi bỏ đi. Không có gì đâu.

Trả xe xong, ba đứa xuống chợ ăn bánh tráng nướng mỡ hành. Đi ngang một chỗ bán đồ lưu niệm, Quyên lôi hai tên kia vào và mua tặng cả hai một cặp móc đeo chìa khóa bằng gỗ. Nhỏ yêu cầu người bán khắc tên Kha lên một cái, tên Linh lên một cái. Rồi cuối cùng, bằng một hình thức man rợ nà đó mà nhỏ đã ép được Linh nhận cái chìa khóa có khắc tên Kha và Kha thì nhận cái có khắc tên Linh. Để chắc ăn, nhỏ dịu dàng nói thêm là sau này bất cứ khi nào nhỏ hỏi tới mà không có thì cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Vì thế, hai nhân vật đáng thương chỉ biết nhìn nhau thở dài rồi đút món quà vào túi.

Buổi tối hôm đó, khi đã êm ấm nằm trong mền, Linh lấy cái chìa khóa ra ngắm nghía rồi nhìn bờ vai gầy và nhỏ của Kha đang quay về phía mình, Linh tự hỏi có nên nói ra cái điều nó định nói hồi chiều này hay không.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 15"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved