Little lover - Chương 10
[10]
– Chị hai! – Cánh cửa phòng Quyên hé mở và nhóc Linh ló đầu vào. Nhỏ rời mắt khỏi cuốn đề cương toán, quay ra nhìn thằng em:
– Gì đó mày? Ba mẹ ngủ chưa?
– Ngủ rồi. Em hỏi chị cái này…
– Hử? – Quyên quay hẳn người lại. Nhóc Linh đang xoắn hai bàn tay vào nhau. Hay thật, thế này có nghĩa là thằng nhóc đang bối rối, hiếm thấy à nha.
– Hôm nay, anh ta… ừm…, đi học rồi chứ?
– Anh ta? Thằng Kha hả?
1 giây. 2 giây. 3 giây.
Gật đầu. Quyên phì cười. Thì ra thằng nhóc trông bồn chồn từ chiều đến giờ là vì vụ này. Hehe, chắc nó lo lắng.
– Hưm… khục… ừ, đi học rồi. Nhờ sự chăm sóc tận tình của mày, nó khỏe, mày không cần lo lắng quá.
– Em không có lo cho anh ta! – Linh chống chế. Quyên đấu dịu:
– Ờ, thôi, mày không lo!
Rồi nhỏ quay lại với đống bài tập. Nhóc Linh bực dọc bỏ ra ngoài. Mặt nó nóng bừng. Chết tiệt! Nó không thể phủ nhận là nó đang lo lắng cho ông già đó. Nhưng tại sao nó lại lo? Anh ta có liên quan gì đến nó đâu cơ chứ? Càng nghĩ càng bực không chịu được. Tức quá, cũng tại ông đó hết!
Nhỏ Quyên làm xong bài toán, mở ngăn bàn lấy cái MP3 ra nghe nhạc cho nhẹ đầu. Chọn một bài nhạc tiếng Nhật mấy hôm trước Kha lưu cho, nhỏ vừa nghe vừa nhịp tay lên bàn theo tiếng nhạc. Nghe không hiểu, thế mà nhỏ thấy thích. Thằng Kha thì miễn bàn, nó ghiền loại nhạc này lắm. Mà nhắc tới Kha, hí hí, nếu linh cảm của nhỏ đúng thì thằng này bắt đầu có triệu chứng “say nắng” rồi. Coi cái kiểu lâu lâu lại thở dài rồi thả hồn đi chu du đâu đó của nó thì biết. Nhỏ chỉ chưa chắc chắn lắm về đối tượng của Kha thôi. Tra hỏi thì cũng được, nhưng coi bộ cái tên đầu đất ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của chính mình, có hỏi cũng vô ích. Cứ để mọi chuyện chín thêm một chút nữa đã. Kaka.
Hôm sau gặp ở trường, nhỏ chuyển lời hỏi thăm của nhóc Linh đến Kha mà mặt gian còn hơn cáo. Nói hỏi thăm cho oai, thật ra sáng sớm nhỏ chọc ghẹo rồi dồn ép thằng nhóc đến mức nó chịu hết nổi đành nói đại “Ừ, tui hỏi thăm anh ta, được chưa?” làm nhỏ được một trận cười phát nấc cụt. Và bây giờ nhỏ lại ôm bụng cười khi nhìn vẻ mặt Kha đang cố gắng tiếp thu lời hỏi thăm đó.
– À đúng rồi, tao định hỏi mày chuyện này – Kha quay lạ vẻ nghiêm túc – Bữa tao đến nhà làm bánh plan cho mày, mày muốn nói gì với tao vậy?
– A – Quyên sực nhớ ra, toét miệng cười – Mẹ mày với mẹ tao là bạn học thời cấp ba, mày biết không?
– Chuyện này tao mới nghe à nha – Kha ngạc nhiên – Sao mày biết?
– Mẹ tao kể. Hôm mẹ tao đi họp lớp thì gặp mẹ mày. Nói chuyện một hồi mới biết. Mẹ tao bảo tao với mày có duyên từ thời của mẹ.
– Xì, tao mắc nợ mày thì có chứ duyên đâu mà duyên! – Kha chán nản nói. Quyên liếc hắn bằng ánh mắt sắc hơn dao. Nhưng chỉ mấy giây sau nhỏ lại cười toe:
– Mẹ tao bảo thi tốt nghiệp xong sẽ cho tao đi Đà Lạt.
– Nói với tao làm gì? Hồi nhỏ tao đi rồi, có thấy gì hay ho đâu, trừ cái màn buổi tối đi ăn vặt với…
Nói tới đó hắn khựng lại. Nhỏ Quyên nhìn ánh mắt đau đớn của tên bạn thân, trong lòng cũng thấy xót xa. Nhỏ tìm cách khỏa lấp:
– Mẹ nói sẽ đi với bên nhà mày nữa, cho nên tao với mày sẽ có một chuyến đi nghỉ tuyệt cú mèo trước khi thi đại học!
– Đi với nhà tao?
– Ừ, mẹ mày đồng ý rồi mà.
– Nhóc… ừm… – Tim hắn thót lên một cái – … nhóc Linh cũng đi chứ?
– Nó không hứng thú – Quyên nói và cố nén cười khi vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt Kha. Không nỡ chọc tên bạn nữa, nhỏ hoàn tất vế sau của câu nói – nhưng mẹ tao đã muốn thì không đi cũng không được. Mày khỏi lo.
– Tao lo gì đâu! – Kha đỏ mặt ngó đi chỗ khác. Nhỏ Quyên thấy vậy chẳng nói gì, chỉ cười. Hờ, hình như cảm nhận của nhỏ đã đúng thì phải.
– Ba mẹ mày đi Trung Quốc về chưa? – Thấy Kha đứng một mình ngoài hành lang, lỡ đãng lật lật cuốn atlat địa lý, nhỏ Quyên chạy đến bên cạnh. Kha gấp cuốn atlat, nhìn nhỏ con gái mồ hôi nhễ nhại sau trận cầu lưới với tụi con trai dưới sân, buông câu trả lời gọn hơ:
– Rồi.
– Có nói gì đến chuyện… ừm… chuyện ngày mà không? – Quyên e dè. Nhỏ biết mình đang chạm đến nỗi đau của Kha.
– Không. Có gì đâu mà nói! – Kha mỉm cười bình thản, nhưng nhìn đôi mắt cứ như sắp khóc – Có điều tao nấu cơm tối xong ba mẹ tao bảo có việc phải đi và sẽ ăn ở ngoài, làm một mình tao ăn no gần chết.
Tim nhỏ Quyên nhói lên trước cái cười đó. Giờ nhỏ đã biết chính xác cái cảm giác mỗi khi thấy Kha cười là gì. Đau. Chỉ có một chữ duy nhất để diễn tả nụ cười của Kha là đau. Nếu so với nhóc Linh, thằng bạn này của nhỏ mới chính là kẻ không biết cách cười cho đàng hoàng. Và ngay cả khóc, nhỏ chưa bao giờ thấy Kha khóc nhưng nhỏ tin rằng tên này cũng chả khóc cho đàng hoàng được đâu.
Sáng hôm sau vào lớp, nhìn gương mặt hớn hở hết sức của Kha mà nhỏ Quyên cứ mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Thằng này có ăn trúng thứ gì không trời. Nhỏ còn nhớ mấy năm trước cứ ngày này là Kha xuống tinh thần thấy rõ, mặt mày trông u ám như bầu trời những ngày mưa dầm, trong khi hôm nay thì lại…
– Mày làm sao thế? – Quyên e dè nhìn Kha, lúc ấy đang ghi ra giấy hàng lô hàng lốc những phương trình hóa học phức tạp. Hắn ngừng viết nhìn lại nhỏ.
– Làm sao là làm sao? Tao khỏe mà.
– Mày… ừm… trông rất vui.
– Thì chiều này được nghỉ tăng tiết, không lẽ được nghỉ tao phải buồn mới đúng à?
– Không, nhưng hôm nay là… ưm…
Kha phì cười trước vẻ ngập ngừng đáng yêu rất hiếm thấy ở nhỏ bạn:
– Chuyện đó mày không phải lo. Không phải bây giờ tao đang cười đó sao?
Rồi Kha quay lại với đống phương trình chỉ cần nhìn là thấy nhức đầu của hắn, trong khi nhỏ Quyên chẳng còn cách nào khác chỉ biết thở dài ngồi vào chỗ. Càng ngày nhỏ càng thấy khó mà hiểu được tên bạn thân của mình. Cứ phải cười như vậy hắn có thấy mệt mỏi không nhỉ?
~~~~~~~~~~~
Giờ ra về, nhỏ Quyên đến chỗ Kha:
– Chiều nay ba mẹ mày có ăn cơm ở nhà không?
Dọn dẹp tập vở vào cặp, Kha nhún vai:
– Chắc không đâu. Chi vậy?
Mắt Quyên dịu lại khi nhìn Kha. Nhỏ mỉm cười:
– Ba mẹ tao hôm nay không về nhà. Mày qua ăn cơm với tao đi.
– Xì, qua nấu cơm cho mày thì có!
Hắn đội nón, cười nhẹ rồi ra khỏi lớp. Nhỏ Quyên nhìn theo, bất giác lại để lọt ra một tiếng thở dài nữa. Thiệt không biết phải làm gì đây. Một lần chứng kiến sự suy sụp của tên bạn năm ngoái đủ để nhỏ nhớ đến suốt đời.
~~~~~~~~
– Chiều nay thằng Kha qua đây, mày phụ nó nấu cơm tối nghe chưa? – Nhỏ Quyên tỉnh bơ tuyên bố trong lúc mắt vẫn dán lên một cảnh phim mùi mẫn lãng mạn trên ti vi. Nhóc Linh đang bưng tô cơm, sững sờ trước cái tin “sét đánh” đến mức quên cả nhai. Một phút sau, giải quyết xong hỗn hợp cơm và đồ ăn trong miệng, nó hỏi mà không thèm giấu giếm thái độ em-không-ưa-chuyện-này:
– Anh ta đến làm gì?
Quyên nở nụ cười gian tà cố hữu, nói bắng một chất giọng cực kỳ êm ái khiến ai nghe cũng nổi gai ốc:
– Tao thích thì kêu nó qua chơi, không được hả?
– Chị kêu anh ta qua nấu ăn cho chị chứ gì, còn làm bộ hiền lành!
– Ai cho mày ăn nói kiểu đấy? – Quyên chồm qua cốc đầu nhóc Linh nhưng nó biết trước nên đã kịp né, làm nhỏ tức xì khói.
– Em chỉ nói sự thật. – Linh bướng bỉnh, và nó ngạc nhiên khi bà chị chẳng buồn cãi lại nữa. Càng sốc hơn khi gương mặt đang phởn phơ của bả chợt hiện vẻ lo lắng.
– Chị đang nghĩ gì vậy? – Linh đặt tô cơm đã được giải quyết gọn xuống bàn. Nhỏ Quyên vẫn nhìn lên ti vi, thờ ơ trả lời:
– Tao lo cho thằng Kha.
– Anh ta thì có gì mà chị phải lo? – Linh thắc mắc. Theo nó thấy thì Kha không phải là loại người cần có người lo lắng cho mình. Cái hôm bệnh ở nhà một mình vẫn bảo nó đi về cơ mà.
– À… – Tự nhiên Quyên nảy ra một ý hay. Nhỏ cố ý tỏ ra bối rối, và cười thầm khi nhóc Linh từ vẻ bất cần mới đầu giờ bắt đầu lộ vẻ lo.
– Anh ta gặp chuyện gì hả? Hay lại bệnh nữa rồi?
– Ra là mày lo cho nó cơ đấy! – Quyên nén cười để giữ vẻ mặt nghiêm túc mà nhỏ cố gắng lắm mới tạo ra được, hài lòng khi nhóc Linh giật mình nói:
– Ai… ai thèm lo cho anh ta đâu!
Rồi thằng nhóc đứng dậy bưng tô cơm đi xuống bếp, bỏ lại sau lưng bà chị yêu quái đang cười lăn lộn trên ghế salon. Trong đầu nhỏ một ý nghĩ rất chi là hay ho vừa xuất hiện: “Nhà mình sắp có thêm một người nấu ăn ngon nữa rồi!”
Kha quỳ xuống trước ngôi mộ nằm chơ vơ trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ. Trên mộ có một bó hoa cúc trắng và rất nhiều bánh chocolate. Hắn cười nhẹ. Chắc hẳn sáng nay ba mẹ đã đến đây. Mấy năm trước bận học hắn toàn đến lúc chiều tối, năm nay may mắn đúng ngày được nghỉ tăng tiết hắn mới đến giờ này được. Hai giờ chiều, nắng gay gắt phủ chụp lấy hắn. Bên cạnh mộ có một cây phượng, nhưng tán lá của nó không đủ rộng. Hắn chẳng mấy để ý. Hoa cúa dại nở trắng cả ngọn đồi. Hắn nhìn cái tên khác trên mộ một hồi lâu như bị thôi miên. Tim hắn đau buốt. Đương nhiên hắn chưa từng quên cái tên đó trong chuỗi ngày hắn sống, nhưng vào ngày hôm nay thì điều đó có một ý nghĩa rất khác. Hắn cảm thấy muốn khóc, nhưng bao giờ cũng vậy, cho dù hắn có muốn khóc đến đâu, nước mắt cũng không chảy được. Nó đã biến đi đâu kể từ ngày hôm đó nhỉ?
Hắn đặt chậu xương rồng lên mộ. Cái cây trong chậu có một cái hoa nhỏ xíu màu đỏ, trông như một đốm lửa. Xương rồng nở hoa… “Nếu em trồng một cây xương rồng và nó nở hoa thì em sẽ được một điều ước.” “Thật không?” “À, nếu sách nói như vậy thì chắc là thật”. Hắn cười với những gì vừa tràn về từ ký ức. Điều ước ư? Điều ước của hắn cho dù có cả trăm cây xương rồng nở hoa hay gấp cả ngàn con hạc giấy thì cũng chẳng thành hiện thực được.
– Anh hai! – Giọng hắn nhẹ như gió. Tấm ảnh trên mộ vẫn đang nhìn hắn cười dịu dàng – Anh tha thứ cho em chứ ạ?
Lặng im. Hắn chạm nhẹ vào cây xương rồng, cảm giác nhồn nhột ở đầu ngón tay do những chiếc gai. Một nụ cười vô thức lại nở trên môi hắn.
– Em… giờ đã không còn được ba mẹ chấp nhận nữa rồi. Em chẳng muốn về nhà chút nào. Haiz… mà cũng đáng đời em lắm ha!
Hắn nói vậy rồi cười. Mặc dù nếu là người bình thường thì chắc sẽ khóc mới phải. Hai tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Cái nắng gay gắt lúc trưa giờ đã nhạt dần và gió chiều bắt đầu dạo chơi trên đồi. Cũng đến lúc hắn phải về, vì sau khi giải quyết xong việc ở công ty chắc ba mẹ sẽ lại đến đây. Chừng đó hắn cũng chẳng biết phải làm gì.
Hắn đứng lên. Đôi chân tê rần không chịu nổi sức nặng cơ thể làm hắn suýt khuỵu xuống. Nhức đầu quá – hắn sờ tay lên mái tóc nóng hôi hổi do giang nắng cả buổi trưa. Tệ thật, nhỏ Quyên mà biết chuyện này là hắn tha hồ nghe ca cải lương luôn. Ai chứ con nhỏ là chúa càu nhàu. Không biết lát qua bà la sát đó lại đòi hắn nấu thứ gì nữa đây.
– Thưa anh hai em về. Khi nào rãnh em sẽ lại đến.
Hắn nhìn ngôi mộ một lúc nữa rồi quay lưng đi xuống đồi. Trong lòng hắn cảm nhận rõ ràng một cái gì đó rất đau buồn đang đè nặng, nhưng hắn tuyệt nhiên không muốn chia sẻ nỗi buồn đó cho bất cứ ai. Tuyệt đối không muốn ai chạm vào vết thương của riêng mình. Tốt nhất cứ để hắn một mình chịu đựng nó.
Nhỏ Quyên đón hắn bằng một nụ cười tươi tuy ánh mắt hiện rõ hai chữ “lo lắng”. Hắn cũng cười, và hoàn toàn bất ngờ, con nhỏ ôm chầm lấy hắn. Hắn chết đứng trong vòng tay nhỏ bạn.
– Xin lỗi mày, tao không giúp gì được hết. – Giọng con nhỏ nghe như sắp khóc làm hắn hết sức bối rối.
– Tao… tao có làm sao đâu. Làm ơn bỏ tao ra, lỡ… lỡ nhóc Linh hay bé Khánh…
– AHHHHHHHHH, chị hai với anh Kha cưới nhau kìa!!!
Một giọng reo hân hoan vang lên, nhỏ Quyên bỏ hắn ra và cả hai dở cười dở mếu khi đôi mắt tròn xoe của bé Khánh đang háo hức dán chặt vào hai đứa. Khổ cho hắn hơn nữa là nhóc Linh đang đứng ở đầu cầu thang và cũng đang thưởng thức khung cảnh trước mặt bằng đôi mắt lấy từ Bắc Cực về.
– Không… không phải đâu Khánh! – Hắn ngồi xuống và kéo bé Khánh lại gần mình – Sao Khánh nói như vậy?
– Vì em thấy mẹ cũng hay ôm ba như vậy. Ba mẹ cưới nhau rồi đúng không? Cưới nhau rồi sinh ra chị hai, anh ba và em đúng không? Cô giáo em bảo thế mà! – Khánh nói giọng ngây thơ (nếu cáo được cho là một loài vật ngây thơ – just kidding ^^) Chị hai ôm anh Kha, có phải chị hai sẽ cưới anh Kha không ạ?
Trong khi Kha khổ sở vì không biết trả lời ra sao thì nhỏ Quyên quan sát nhóc Linh. Gương mặt thằng nhóc lạnh tanh nhìn vui hết sức. Nhỏ nảy ra một ý tưởng vĩ đại, mà theo nhỏ xứng đáng nhận giải thưởng Nobel. Ngồi xuống cạnh Kha, nhỏ lấy giọng ngọt ngào nói với Khánh:
– Em có thích chị hai với anh Kha cưới nhau không?
– Dạ?
– Quyên, mày nói gì kỳ vậy? – Hắn hốt hoảng nhưng gặp cái trừng mắt của nhỏ Quyên đành phải làm thinh. Con nhỏ cười gian manh:
– Nếu chị với anh Kha cưới nhau thì chị sẽ đem anh Kha về ở luôn nhà mình, vậy là ngày nào em cũng được chơi với anh Kha, được anh Kha mua kẹo cho an8…
– Thiệt hả chị hai? – Mắt bé Khánh lấp lánh cả triệu ngôi sao, còn hắn thì cảm thấy mình vừa rơi xuống địa ngục. Bé Khánh hớn hở:
– Vậy bây giờ chị hai cưới anh Kha liền đi!
– Ờ, cưới! – Quyên gục gặc đầu. Hắn ngồi trơ ra như một bức tượng đá. Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra vậy trời? Chợt nhỏ Quyên làm như chợt nghĩ ra – Í quên, không được, chị hai không cưới anh Kha được!
– Ủa, sao kỳ vậy? – Bé Khánh đang vui bỗng xụ mặt xuống. Rõ ràng câu nói của nhỏ Quyên đã tạt nguyên xô nước đá vào cô bé – Em ứ chịu, nãy chị hai nói là cưới anh Kha mà! ~.~
Cô bé dậm chân bình bịch ra chiều giận dỗi. Nhỏ Quyên ra sức giải thích, vẫn bằng cái giọng êm ái chết người:
– Vì chị hai với anh Kha là bạn rất thân nên không cưới được.
– Bạn bè không cưới nhau được hả chị? – Khánh ngừng dậm chân, tròn mắt hỏi lại. Nhỏ Quyên có vẻ rất vui khi thấy cô bé nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
– Ừ, bạn bè thì không cưới nhau được! – Nhỏ tủm tỉm cười. Cái sát khí nhò cảm thấy lúc nãy giờ dường như đã dịu đi đôi chút.
– Vậy là anh Kha sẽ không qua nhà mình ở nữa hả? – Khánh lại phụng phịu. Rồi như nghĩ ra ý gì đó, mắt cô bé sáng rỡ lên. Mồ hôi hắn rớt một giọt to tướng – Hay là em cưới anh Kha nha?
Kha giờ rơi vào tình huống cười không được mà khóc cũng không xong. Hắn liếc nhỏ Quyên bằng ánh mắt khó chịu, nói qua kẽ răng:
– Thấy hậu quả trò đùa của mày chưa?
Đau lòng hơn cho hắn là nhóc Linh chẳng thèm nhìn hắn cho dù chỉ với nửa con mắt. Chắc hẳn cậu nhóc đang giận vì cô em gái yêu muốn cưới hắn đây mà. Có lẽ theo ý cậu nhóc, hắn hoàn toàn không xứng với bé Khánh.
– Nha anh Kha? Em cưới anh Kha nha? – Bé Khánh nắm tay hắn lắc lắc. Hắn cười méo xẹo. Nhỏ Quyên giải vây:
– Không được đâu. Em còn nhỏ lắm, không cưới anh Kha được!
– Em không biết! – Khánh giậm chân – Em muốn anh Kha qua đây ở luôn. Chị hai không cưới được, em không cưới được, ảnh đi mất tiêu đó!
– Anh vẫn ở đây mà! – Hắn trấn an bé Khánh, nhưng cái bộ mặt khổ sở của hắn hoàn toàn phản tác dụng. Bé Khánh tỏ ra chẳng có chút tin tưởng vào hắn.
– Em ứ chịu! Anh gạt em!
– Khánh nè! – Quyên cúi xuống nói nhỏ với Khánh gì đó. Không biết con nhỏ nói gì mà Khánh đột nhiên cười rạng rỡ. Cô bé hớn hở nhìn Kha. Trời ạ, lúc này Kha thấy ánh mắt cô bé giống y chang bà chị mỗi khi tính chuyện hại người.
– Anh Kha!
– Gì… gì vậy Khánh? – Hắn ráng nặn ra một nụ cười mặc dù đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
– Anh Kha có thích anh ba em không? – Khánh nhoẻn cười, đôi mắt hạt nhãn đen láy dường như không cho hắn quyền nói dối. Nhưng hắn cũng không thể gọi tên chính xác những cảm xúc trong lòng. Làm sao đây…
– … Anh không biết! – Hắn ấp úng. Nhỏ Quyên phì cười, còn nhóc Linh mặt mày vẫn lạnh như băng. Bé Khánh vuột ra khỏi tay hắn, lon ton chạy tới chỗ nhóc Linh, nắm tay cậu nhóc:
– Anh ba cưới anh Kha đi!
Mặt hắn đỏ bừng như mặt trời mới mọc. Hắn lao tới bịt miệng Khánh, khổ sở:
– Trời ơi, em đang nói cái gì vậy?
Khánh vùng vẫy đẩy tay hắn ra:
– Anh Kha không thương em hả?
– Ừ, thương, nhưng mà… – Hắn bối rối. Bé Khánh lại quay qua nhóc Linh.
– Anh ba có thương em không?
– Tất nhiên là có chứ! – Linh xoa đầu Khánh. Con bé lại cười toe:
– Hai người thương em thì hai người phải cưới nhau chứ!
– Áhahahahahaha…!!!! – Nhỏ Quyên chịu không nổi nữa bò lăn ra cười. Hắn lúng túng, gương mặt đỏ lên như một trái gấc. Bé Khánh đẩy hắn đến cạnh nhóc Linh, cười vui vẻ:
– Hai người đứng đây chờ em nha!
Rồi cô bé chạy lên lầu. Hắn ngượng ngùng quay qua nhìn nhóc Linh. Cậu nhóc nhăn nhó có vẻ rất bực bội. Chết hắn rồi, kỳ này dám cậu ta không thèm nhìn mặt hắn luôn ấy chứ.
Nhỏ Quyên đứng ngoài quan sát thái độ của hai đứa, muốn cười mà không dám, sợ tụi nó nổi khùng thì nhỏ khó sống. Nhưng dù sao, điều làm nhỏ vui nhất lúc này là đã “đào tạo” được cô em gái tuyệt vời như bé Khánh. Kakaka!!!
– Đây, hai anh xòe tay ra nào! – Khánh từ trên lầu chạy xuống nói lớn. Hắn vừa xòe tay ra, cô bé đã thả vào tay hắn một viên kẹo. Nhóc Linh cũng được một viên như thế.
– Kẹo của em tặng hai anh làm quà cưới! – Khánh cười lỏn lẻn. Hắn than thầm trong đầu. Ai dạy con bé mấy chuyện này vậy không biết! (còn ai trồng khoai đất này ^0^)
– Còn cái này là nhẫn cưới! – Khánh đeo vào ngón tay hắn và nhóc Linh mỗi người một cái nơ cột tóc bé xíu có đính ngôi sao bằng nhựa màu xanh lá. Hắn vừa buồn cười vì mình đang gia nhập vào trò chơi cô dâu chú rể như một đứa trẻ con, vừa ngượng vì đối tượng kết hôn lại là một cậu nhóc có bộ mặt hầm hầm như thể sẵn sàng cho cái đứa bày ra chuyện điên rồ này một trận mềm xương nếu đó không phải là cô em gái bé bỏng. Và đâu đó trong lòng hắn đang nhen lên một thứ cảm xúc mà hắn không thể chối bỏ, rằng hắn không hề ghét, nếu không muốn nói là thích cái chuyện cưới hỏi này.
– Bây giờ hai người hãy đút kẹo cho nhau. – Bé Khánh cười mỉm chi. Cả hắn và nhóc Linh đồng thanh:
– HẢ?
Trời ơi, mọi chuyện đang đi đến chỗ điên khùng gì thế này? Hắn ngập ngừng liếc nhóc Linh, thấy gương mặt cậu nhóc đang biểu thị một thái độ rất rõ ràng là có-đánh-chết-cũng-không-làm.
– Hai anh làm đi! Làm ngay đi! – Khánh giậm chân khi thấy hai ông anh có dấu hiệu “bất tuân mệnh lệnh” – Không là em nghỉ chơi hai anh ra luôn!
Gương mặt phụng phịu của cô bé quả là một thứ vũ khí tuyệt vời. Kha và Linh thở dài đưa mắt nhìn nhau, rồi với vẻ hơi miễn cưỡng, cùng lột vỏ viên kẹo của mình. Rồi gần như cùng lúc, cả hai đưa viên kẹo của mình đến trước miệng người kia.
Môi nhóc Linh mềm và ướt chạm vào ngón tay Kha làm tim hắn thót lên, và theo đó thì mặt hắn cũng đỏ lựng. Nhỏ Quyên nhìn thấy chỉ khẽ cười thầm.
– Xong thủ tục! – Khánh reo lên – Bây giờ anh ba có thể mi anh Kha rồi.
– PHẢN ĐỐI! – Hắn la lớn, quay nhìn Quyên – Mày kêu bé Khánh dừng lại đi, tao không chơi nữa.
– Nãy giờ nó làm thiệt chứ chơi gì? – Quyên cười nham nhở – Mày muốn ý kiến ý cò gì thì nói với nó. Mà tao báo trước, mày với thằng Linh chọc cho nó khóc thì tự đi mà dỗ, tao không biết đâu đấy.
Hắn cứng họng, còn nhóc Linh nhăn nhó theo kiểu “Bó tay rồi!”. Bé Khánh có một cái tật xấu mà cả nhỏ Quyên, cả hắn và nhóc Linh đều sợ: đã khóc là không ai dỗ được.
Bé Khánh không hổ danh là em gái nhỏ Quyên, cô bé dường như hiểu rất rõ ưu điểm của mình và luôn biết cách tận dụng nó. Điển hình như lúc này chẳng hạn, thấy Kha và Linh muốn trốn tránh nghĩa vụ, cô bé bắt đầu sụt sịt nghe rất chi là thảm thương:
– Hic hic, em không chịu đâu! ~~ Hai anh không thương em gì hết!!!
– Trời ơi, thương thì thương, nhưng anh… làm sao… – Mặt hắn đỏ gay lên. Thiệt tình hắn muốn khóc luôn.
– Hic hic! ~~ – Mắt bé Khánh ngấn nước. Nhóc Linh đầu hàng:
– Rồi, anh sẽ làm mà, em nín đi. Nhưng mà chỉ mi lên má thôi đấy!
Linh vừa nói vừa liếc bà chị mình. Nó chẳng thích chuyện này chút nào, nhưng nếu bé Khánh khóc thì còn tệ hơn. Vả lại nó cũng mất mấy cái kiss với Kha rồi, thêm một cái nữa chắc chẳng chết ai đâu nhỉ?
Kéo tay Kha để Kha cúi người xuống, nó đe dọa:
– Tui làm theo ý bé Khánh để nó khỏi khóc, cấm anh suy nghĩ bậy bạ à nha!
Rồi trước cả khi Kha kịp mở miệng, nó hôn phớt qua má Kha một cái. Mùi kẹo thoảng vào mũi khiến mặt Kha nhanh chóng biến thành một trái gấc chín và cả người thì nóng bừng.
~~~~~~~~
– Quyên, mày làm vậy là sao?
Hắn cằn nhằn nhỏ Quyên. Bé Khánh – người vừa gây ra tình huống dở khóc dở cười giờ đang chơi với búp bê và gấu bông trên phòng, còn Linh vừa ra ngoài mua vài thứ gia vị. Quyên nhìn hắn:
– Tao đã làm gì? – Nhỏ cười, gian xảo hết biết. Chắc con này có họ hàng với Tào Tháo. – Này, cảm giác khi được thằng Linh mi thế nào?
– Chẳng… chẳng thế nào hết! – Hắn lẩn tránh ánh mắt Quyên – Mày cũng thấy mà, bất đắc dĩ thôi.
– Vậy sao mày đỏ mặt? – Quyên cười – Hờ, tao hỏi thiệt, mày ngốc bẩm sinh hay cố tình tỏ ra không biết vậy?
– Tao không hiểu ý mày! – Kha nói cứng mắc cho trái tim đánh lô tô trong lồng ngực. Quyên nhìn xoáy vào hắn:
– Thôi đi, đừng giả vờ với tao nữa. Tao nói thẳng là tao biết mày thích thằng Linh từ lâu rồi.
– Thích? Nhóc Linh? Tao á? – Mặt Kha lộ rõ hai chữ kinh hoàng. Nhỏ Quyên trố mắt nhìn tên bạn mình một hồi, lắc đầu vẻ chán nản:
– Nói vậy là mày không nhận ra gì thật hả?
– … Tao… tao làm sao mà thích nhóc Linh được chứ? – Kha khổ sở. Quyên còn khổ sở hơn:
– Làm sao tao biết được tại sao mày thích nó? Trời ạ, sao tao lại có thằng bạn đầu đất như mày vậy nè? – Nhỏ ôm đầu – Tao hỏi mày, mày bất kể trời mưa lớn đạp xe mấy cây số đến đây dạy nó lúc chín giờ đêm không phải chỉ vì lời hứa với tao đấy chứ?
– Tao… thì…
– Thừa nhận đi, mày đến vì trong lòng mày thật sự quan tâm và muốn gặp nó, đúng không?
– …
– Mày đỏ mặt khi tao nhắc đến nó, mày vui khi nó đến chăm sóc hôm mày bệnh, mày dám nói mày không có không?
– Tao… – Bất giác Kha lùi lại. Tim hắn đập mạnh đến mức hắn thấy đau. Hắn không thể phủ nhận những điều nhỏ Quyên nói, nhưng hắn cũng không tin mình đã thích nhóc Linh – … nhóc Linh… mày cũng biết điều đó là không thể nào mà?
– Vậy mấy cái cảm giác mày hỏi tao hôm trước là gì hả thằng ngố?
Quyên nổi nóng trước cái sự vừa cứng đầu vừa chậm hiểu của thằng bạn. Hắn còn chưa biết trả lời ra sao thì nhóc Linh về, và hắn, với gương mặt không thể đỏ hơn được nữa, vội vã bỏ đi vô bếp.
– Chị lại chọc ghẹo gì anh ta vậy? – Nhóc Linh nhìn theo Kha, thắc mắc. Quyên nhún vai vẻ ngây thơ, vớ lấy cái remote bật ti vi. Biết tính bà chị, Linh không thèm hỏi thêm, xách bịch đồ đi vào trong.
– Nè, anh đang làm gì vậy? – Thấy Kha đứng nhìn chằm chằm vô cái tủ lạnh, Linh lên tiếng hỏi. Nó không ngờ đã làm Kha giật thót cả người.
– Tui… ơ… ừm… cắm nồi cơm điện rồi đó… Tối nay nấu món gì… ưm…
Đưa cho Kha rổ đậu que, Linh nhíu mày:
– Bà chị tui trêu chọc gì anh hả?
– Đâu có! – Kha chối biến. Nhóc Linh không tin:
– Mặt anh còn đỏ bừng kìa! Bả chọc chuyện cưới hỏi hồi nãy chứ gì?
Kha ngước nhìn Linh, một lúc sau hắn mỉm cười:
– Mặt cậu cũng đỏ, ở đó mà nói tui!
– Anh… anh muốn chết à? – Kha nhào tới định đánh Linh một cái thật đau, làm hắn vội đứng lên. Đột nhiên hắn chóng mặt, lảo đảo ngồi lại xuống ghế. Bàn tay nhóc Linh vừa giơ lên đã khựng lại khi thấy vẻ mặt của hắn.
– Anh làm sao vậy? – Nó hỏi, không giấu vẻ lo lắng.
– Không sao. Chóng mặt chút thôi. – Kha gượng cươi. Chắc tại trưa nay giang nắng nhiều quá. Nhóc Linh đặt tay lên trán hắn, làu bàu:
– Làm ơn đi, mới hết bệnh đó. Tự chăm sóc mình chút đi chứ!
Thấy cậu nhóc có vẻ bực, hắn e dè:
– Cậu giận chuyện hồi nãy hả?
– Chuyện gì? – Đang lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, cậu nhóc quay lại cau mày nhìn hắn. Mặt hắn lại được dịp đỏ ửng lên:
– Ưm… thì…
– Có gì đâu mà giận! – Linh thở nhẹ, đưa cho hắn ly nước mát – Bé Khánh còn con nít mà. Với lại… nếu ai mà lấy được anh thì cũng tốt. Hì!
Hắn ngồi ngu ra vì không hiểu nhóc Linh muốn nói gì.
Dọn cơm ra, trước đôi mắt hạt nhãn đầy áp lực của bé Khánh, hắn với nhóc Linh buộc phải ngồi kế nhau. Đối với nhóc Linh thì hình như việc này chẳng có vấn đề gì hết, nhưng với hắn thì không đơn giản thế. Tim hắn cứ đập thình thịch khiến hắn đâm nghi ngờ không biết mình có mắc một chứng bệnh tim nào đó không.
– Mày ăn tự nhiên, ngại gì chứ! Đồ ăn mày với thằng Linh làm mà! – Nhỏ Quyên cười với hắn, nhưng ánh mắt đe dọa thì hướng qua nhóc Linh. Nó, đương nhiên không chống lại bà chị được, đành phải gắp thức ăn cho Kha. Cảnh tượng này làm bé Khánh khoái chí vỗ tay, còn mặt Kha thì trông chẳng khác màu của miếng ớt trong tô canh chút nào.
Hôm sau là chủ nhật nên ăn cơm xong, nhỏ Quyên với gương mặt e lệ hết sức đáng sợ, thông báo rằng “người ta” vừa gọi điện rủ đi coi phim. Nhóc Linh lúc ấy đang rửa chén, còn bé Khánh say sưa với một bộ phim hoạt hình trên Disney Channel. Hắn cười cười nhìn con nhỏ tất bật chuẩn bị:
– Đúng là… biết yêu rồi con người tat hay đổi hẳn!
– Mày chọc tao à? – Quyên lừ mắt nhìn hắn. Hắn ngó lơ:
– Không, tao nói ra một sự thật hiển nhiên thôi!
– Sao cũng được – Quyên nhún vai – Mày trông nhà giùm cho đến khi tao về nha?
Nếu là bình thường chắc hắn đã từ chối thẳng, nhưng hôm nay thì với hắn, ở đâu cũng tốt hơn ở nhà. Cho nên nghe Quyên nói thế, hắn chỉ gật đầu chứ chẳng có ý kiến gì ráo. Quyên cũng biết lý do, nhỏ không hỏi gì thêm. Vẫy tay chào hắn, nhỏ nổ máy xe. Hắn đóng cổng quay vào nhà. Nhóc Linh đã rửa chén xong, đang ngồi xem ti vi với bé Khánh. Cũng phải, lớp tám mà, còn trẻ con chán. Hắn nghĩ vậy và cười một mình.
Hắn ngồi một mình ở cái ghế đá ngoài hiên nhà. Ba mẹ nhỏ Quyên để cái ghế ở đây coi bộ cũng có lý ghê. Cây nguyệt quế ngay cạnh bên trổ hoa lác đác, hương thơm thoang thoảng làm hắn thấy lòng nhẹ đi đôi chút. Hắn chợt nhớ đến hương thơm mà buổi tối hôm Valentine hắn ngửi thấy từ nhóc Linh. Tại sao hắn không nhận ra nhỉ, tim hắn đã chẳng còn được bình yên từ ngày hôm đó.
Yên tĩnh quá. Hắn bất chợt buông tiếng thở dài. Hắn chẳng hiểu tại sao hắn lại luôn thích ở một mình khi trời tối, mặc dù hắn rất sợ bóng tối. Ở nhà khi ngủ hắn không bao giờ tắt đèn. Hôm nào xui xẻo cúp điện là cầm chắc hắn sẽ thức luôn tới sáng. Biết sao được, đặt lưng xuống giường khi xung quanh mình là đêm tối đặc quánh, có cho cả núi vàng hắn cũng chẳng nhắm mắt nổi. Cái tật này không có từ nhỏ. Chỉ từ sau khi anh hai hắn…, và ba mẹ cũng không còn ghé qua phòng hắn mỗi tối trước khi đi ngủ nữa, hắn mới trở nên như thế thôi.
Hắn chuồi người lên cái bàn đá lạnh ngắt, mắt dõi theo một con đom đóm kéo vệt sáng xanh lấp lánh giữa những lùm cây. Mong manh quá, cái vệt sáng đó… Giống như sinh mạng con người. Hắn chợt ngồi thẳng dậy, đưa tay lên ngực. Tim hắn đau thắt.
– Sao anh không vô nhà? Ngồi đây cho muỗi làm thịt hả?
Không thấy Kha trong nhà nên Linh ra đây xem thử. Nó không biết tại sao nhìn dáng ngồi của Kha, lòng nó nhói lên. Nhìn Kha cô độc và u uất quá. Khác hẳn với con người vui vẻ và ngô ngố mà nó vẫn biết. Chiều nay khi Kha đến nó đã nhận thấy Kha rất khác, nó cũng biết không phải tự nhiên mà bà chị la sát của nó lại ôm lấy Kha một cách dịu dàng như vậy. Rõ ràng hôm nay Kha đã gặp chuyện gì đó. Nó muốn biết. Nó muốn biết tại sao ánh mắt Kha có những khoảnh khắc vụn vỡ. Nó muốn biết đôi vài gầy và nhỏ của Kha đang gánh chịu điều gì. Nhưng Kha có nói với nó không? Có nói với một đứa con nít như nó không?
– Ưm… – Nó ngồi xuống cái ghế đối diện và nhìn Kha. Đôi mắt nâu sẫm vẫn đang dõi theo con đom đóm, hoàn toàn không nhìn lại nó. Bực mình, nó gắt – Nè, tui đang nói chuyện với anh đó!
– Hả? – Giờ này Kha mới rời mắt khỏi cái đốm sáng xanh nhỏ xíu để quay lại. Nó đang nhíu mày khó chịu – Cậu ra đây chi? Hết phim rồi à?
– Tui mới phải hỏi anh á! Tự dưng ra đây ngồi làm mồi cho muỗi!
– Ở đây tui thấy dễ chịu hơn! – Kha khẽ mỉm cười. Nó có cảm giác đó chỉ là một cái cười gượng.
– Hôm nay… anh gặp chuyện gì vậy?
– Sao cậu hỏi vậy? – Kha nhướng mắt. Trong một thoáng, Linh lúng túng:
– Thì… tại tui thấy anh buồn. Nếu tui đã hỏi điều không nên hỏi thì tui xin lỗi!
Kha lại cười. Hắn không thích người khác hỏi về chuyện này, hắn cũng chưa bao giờ để lộ cảm xúc trước ai khác ngoài Quyên, nhưng nhóc Linh có lẽ là một ngoại lệ. Hắn không thể giả vờ bình thản trước cậu nhóc được. Bởi vậy đôi mắt hắn lúc này, nếu ai nhìn vào thì chắc chỉ thấy mỗi một chữ “đau”.
– Hôm nay… ưm… là ngày anh hai tui… – Hắn khó nhọc lên tiếng. Đột nhiên hắn thấy mình không thể một mình chịu đựng được nữa. – bảy năm trước, ảnh…
– Nếu nhắc lại chuyện đó làm anh đau thì thôi, anh không cần phải nói với tui! – Linh thật sự cảm thấy hối hận. Lẽ ra nó không nên hỏi. Kha gục đầu xuống bàn. Không gian căng ra, im lặng. Cuối cùng Kha ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng, tan nát:
– Lần trước cậu đến nhà chắc cũng thấy tấm ảnh trong phòng khách. Cậu bé trong ảnh đó là anh hai tui.
– …
– Anh hai tui hơn tui bốn tuổi. Tui không hợp với ảnh lắm, mặc dù ảnh rất thương tui nhưng tui lúc nào cũng tìm cách quậy phá hoặc tỏ ra ghét ảnh, không nghe lời ảnh. Dù vậy, ảnh chưa bao giờ đánh tui, tuy có lúc bực quá thì cũng la mắng vài câu. Ảnh la vậy thôi chứ thấy tui khóc là ảnh mua kẹo cho tui liền hà.
Ảnh học giỏi và năng nổ nên ba mẹ tui tự hào về ảnh lắm, trong khi tui lại là một sự trái ngược hoàn toàn. Tui ghét tất cả các môn học, vào lớp tui không bao giờ chăm chú nghe giảng được quá năm phút, toàn bày trò chọc phá các bạn. Ngày nào tui cũng bị cô giáo khẽ thước vào tay vì không chịu làm bài tập, không thuộc bài, rồi gây mất trật tự trong giờ học nữa. Tui quậy phá vậy nên cũng không ai chơi với tui. Tui chưa bao giờ được khen cả, chỉ có anh hai vẫn luôn nói rằng tui rất giỏi. Hồi đó tui còn ghét ảnh vì nghĩ ảnh đang trêu chọc tui.
Tui có một cái nón màu đỏ mà tui rất thích, đi đâu tui cũng đội. Đó là cái nón ba mẹ mua làm quà thưởng cho anh hai khi ảnh đoạt giải một cuộc thi toán cấp quận, nhưng thấy tui thích ảnh đã cho tui. Ngày thi tốt nghiệp tiểu học tui đội cái nón đó, tui luôn tin rằng mình sẽ gặp may mắn nếu đội nó. Chiều hôm đó thi xong anh hai đến đón tui. Trời chuyển mưa mà cả tui lẫn ảnh đều không mang áo mưa, ảnh cố đạp thật nhanh về nhà. Chợt gió thổi bay cái nón ra đường, tui bắt ảnh dừng xe và chạy vọt ra đường nhặt cái nón, lúc đó trời bắt đầu mưa. Tui không biết lúc đó có một chiếc xe gắn máy đang lao tới rất nhanh. Điều cuối cùng tui nghe thấy là tiếng anh hai đang gọi tên tui…
Kha nói đến đây thì hơi thu người lại. Linh có thể thấy bàn tay Kha để trên bàn đang run lên.
– Anh… nếu thấy khó chịu thì đừng kể nữa! – Linh ngập ngừng. Nó thật sự cảm thấy Kha không ổn.
– Không sao, dù sao tui cũng kể với cậu rồi. Ừm, sau đó khi tui tỉnh dậy thì tui đang ở trong một căn phòng trắng toát, chẳng bị thương tích gì mà chỉ trầy trụa đôi chút. Vừa mới mở mắt ngồi dậy thì tui ăn ngay một cái tát đau điếng…
– Hả? – Linh không tin vào tai mình. Kha bình thản nhún vai:
– Ba mẹ tui đang đứng kế bên giường, mẹ nhìn tui, mắt mẹ ráo hoảnh. Mẹ chỉ nói: “Mày giết anh mày rồi đó!”, xong rồi ba mẹ đi ra ngoài. Tui đau quá, cũng không kịp hiểu gì hết. Cho đến khi tui thoáng nghe hai cô y tá nói với nhau rằng anh tui đã… vì đầu anh bị đập mạnh xuống đường. – Hai tay Kha xoắn vào nhau – Người ta ép tui uống thuốc ngủ vì sợ tui sốc quá mà la hét hay quậy phá, nhưng rốt cuộc họ thấy tui vẫn bình thường nên tui không phải uống thuốc gì hết. Tui bị mắng là đứa vô lương tâm. Ba mẹ không cho tui về nhà trong lúc làm đám tang cho anh, ngày đem anh đi chôn tui cũng bị giữ lại trong bệnh viện…
Kha bật cười. Linh ngỡ ngàng. Nó có thể nhìn thấy trước mắt mình hình ảnh Kha năm mười một tuổi ngồi bó gối trong căn phòng bệnh trắng toát, dồn nén hết mọi đau khổ vào lòng để trưng ra trước mặt mọi người một vẻ mặt thản nhiên.
– Lúc đó anh cảm thấy như thế nào? – Nó cố tìm một cái gì đó trong mắt Kha, nhưng không được, những gì nó thấy là mảnh vỡ và bóng tối.
– Tui chẳng biết nữa. Mọi thứ trống rỗng. Tui đã nghĩ giá có ai giết tui luôn thì tốt biết mấy. Nếu tui chết mà anh tui sống lại được thì tui sẵn lòng, dù sao sự tồn tại của tui đâu có ý nghĩa bằng anh tui. Chắc chắn ba mẹ cần một đứa con như anh chứ không phải tui. Tui mà chết thì nhiều người đỡ bực mình… Tối hôm đó tui trốn viện, tui không có tiền nên chạy bộ đến nhà bà nội cách đó hai hay ba cây số gì đó.
– Cái gì?
– Tui tin chắc nếu không phải vì lòng nhân từ của một người bà thì hẳn bà đã đuổi tui ra khỏi nhà. Tui xin bà cho tui đến thăm mộ anh, tui đã phải quỳ xuống mà van xin vì lúc đó ba mẹ tui ở trong nhà bước ra và tui suýt nữa là ăn thêm cái tát của mẹ.
Linh cảm thấy kinh hoàng. Người nhà của Kha nghĩ gì vậy? Sao họ có thể làm tất cả những điều đó với một đứa bé mới mười một tuổi? Họ căm hận Kha vì cái chết của anh trai Kha đến mức đó sao?
– Sau đó thì tui cũng được dẫn đến mộ anh. Bên nội tui đã dành ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô đó để chôn anh. Hồi nhỏ tui và anh thường ra đó chơi. Họ để tui đứng trước mộ anh mười lăm phút trước khi lôi tui quay lại bệnh viện. Tui đã ngất xỉu khi bị tống lên xe taxi. Hì, tui yếu ớt quá hả?
Nhìn Kha cười mà Linh chỉ muốn đấm cho một cái nên thân. Cười vậy là sao chứ? Giọng Kha vẫn đều đều:
– Khi tui được xuất viện về nhà thì tấm ảnh chụp gia đình bốn người treo ở phòng khách đã được thay bằng tấm ảnh mà lần trước cậu thấy. Tui lên phòng mình và thấy trên bàn có một đống hình chụp riêng mình tui hoặc là có tui trong đó từ trước tới giờ, có vẻ nó đã bị loại ra khỏi mấy cuốn album. Chắc mẹ tui sốc quá. Sau đó thì tui, cho dù rất ghét học nhưng đã cố hết sức để học. Nhưng mãi mãi không có ai thừa nhận tui hết, mãi mãi người ta chỉ nhìn thấy anh hai tui thôi. Ừm, là vậy đó.
Kha kết thúc câu chuyện, nét mặt không hề thay đổi. Linh không biết phải nói gì. Nó chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được ẩn đằng sau “ông già khó ưa” đó là một quá khứ buồn như vậy. Mãi nó mới lên tiếng được:
– Cho đến giờ vẫn vậy sao?
– Cái gì vẫn vậy?
– Thái độ của ba mẹ anh. Họ vẫn đối xử với anh như vậy kể từ ngày hôm đó hả?
– Ừm… – Kha có vẻ khó xử – Không hẳn, cũng dịu đi đôi chút, tui vẫn chịu được thì nghĩa là không sao.
Nụ cười chịu đựng của Kha chìm hẳn đi khi từ đôi mắt nâu sẫm của hắn, một giọt nước nóng hổi vội vã lăn xuống. Linh đưa tay lau đi, rồi để yên cho Kha nắm lấy tay mình. Tự hỏi Kha đã phải chịu bao nhiêu tổn thương rồi.
~~~~~~~~~~
Lúc nhỏ Quyên về tới, Kha đang nằm ngủ trên ghế salon, đầu gối lên chân nhóc Linh. Bé Khánh là người ra mở cổng cho nhỏ. Cô bé kéo chị mình xuống, thì thầm:
– Anh ba với anh Kha giống như ba với mẹ mỗi khi mẹ bị nhức đầu vậy đó chị hai!
Nhỏ Quyên nhìn cảnh tượng đó, cố giấu nụ cười vì không muốn chọc giận thằng Linh. Thằng nhóc vẫn đang chăm chú đọc sách nên không chú ý mấy đến vẻ mặt bà chị hai gian xảo hết chỗ chê.
Quyên đi tắm rồi trở ra phòng khách. Linh đang nắm tay Kha, thấy Quyên nó bỏ tay Kha xuống, phân bua:
– Chị… chị không được suy diễn. Em… em chỉ thắc mắc tại sao anh ta lúc nào cũng đeo cái băng tay màu xanh này thôi.
– … – Quyên nhìn Linh một hồi rồi nói – Vậy à? Tìm ra lý do chưa?
– Rồi. – Ánh mắt Linh chợt dịu lại – Anh ta hẳn đã làm thế rất nhiều lần, có lẽ trước cả khi quen chị.
– Nó kể cho mày nghe chuyện của nó chưa?
Linh khẽ gật đầu. Quyên đến gần bên, vuốt tóc Kha rồi cũng như Linh lúc nãy, nắm lấy tay Kha. Mắt nhỏ ngấn nước. Lần đầu tiên nhỏ khóc trước mặt em mình:
– Tao ước gì tao có thể chia sẻ được một phần những gì mà thằng Kha phải chịu. Nhưng tao mãi mãi chỉ có thể là bạn thân, mãi mãi chỉ biết nhìn nó đau mà không làm được gì. – Nhỏ nhìn Linh – Nó chịu nói chuyện đó với mày, chứng tỏ mày cũng có một ý nghĩa nào đó với nó. Hy vọng mày có thể giúp những tổn thương của nó bớt đi.
– Em làm gì mà có cái quyền năng ấy! – Linh khịt mũi – Không biết anh ta nghĩ gì mà nói chuyện đó với em. Nhưng em chỉ là em trai của bạn thân, cho dù em rất muốn giúp cũng chả biết làm sao… Chị… chị làm gì vậy?
Mặt nhóc Linh nóng bừng. Bà chị hai cầm tay nó đặt lên ngực trái Kha. Nó có thể cảm nhận được nhịp tim Kha đang đập. Quyên mỉm cười:
– Mày cứ từ từ suy nghĩ!
Khi Kha thức dậy, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là nhóc Linh. Cậu nhóc đang ngả đầu vào ghế mà ngủ gà ngủ gật. Đỏ bừng mặt nhận ra mình vẫn đang gối đầu lên chân cậu nhóc, hắn vội ngồi dậy.
Nhóc Linh khi ngủ trông dễ thương quá chừng – hắn thầm nghĩ. Đương nhiên chỉ là thầm nghĩ thôi, hắn thừa biết nói ra câu này thì hắn chỉ có nước mềm xương với cậu nhóc. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào má cậu. Mềm.
– Hơ…. ~~~ Anh dậy rồi à? – Hắn rụt tay lại thật nhanh, mặt biến thành một trái gấc. Nhóc Linh cựa mình, dụi mắt, rồi khẽ nhăn mặt – Tê chân quá.
Hắn mỉm cười. Cậu nhóc trông như một con mèo đang làm nũng, khiến hắn ráng lắm để kiềm chế ý muốn ôm lấy cậu. Nhưng nụ cười của hắn tắt ngấm khi nhìn tới cái đồng hồ treo tường ở phía đối diện. Mười một giờ rồi.
– Trời ơi! Sao cậu hông kêu tui dậy? – Hắn hoảng – Giờ tui làm sao về nhà được?
– Tại thấy anh ngủ ngon quá mà – Linh khịt mũi. Nhỏ Quyên trên lầu bước xuống, tỉnh bơ nói:
– Mày ngủ lại đây một đêm đi.
– Hả? Nhưng…
– Chứ giờ mày làm sao về nhà được? – Hắn không để ý thấy nhỏ vừa nở một nụ cười gian tà – Mày ra đường thể nào cũng bị ông kẹ bắt cho coi!
Hắn nhìn nhỏ Quyên rồi nhìn nhóc Linh, mặt thoáng vẻ lưỡng lự. Thật ra thì hắn không muốn về nhà, nhưng dù vậy, ở lại đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới. Nhỏ Quyên, cho dù trong mắt hắn nhỏ không phải con gái thì nhỏ vẫn cứ là một đứa con gái. Một đứa con trai ngủ lại nhà một đứa con gái trong khi cả bố mẹ đứa con gái đó đều không có nhà, chuyện này mà để người khác biết thì hắn với nhỏ Quyên cầm chắc vé đi tham quan âm phủ luôn. Như hiểu được những gì hắn đang nghĩ, nhỏ Quyên mỉm cười trấn an:
– Mày không phải lo, mày ngủ ở đây còn tao qua nhà bà dì ngủ. Nhà dì tao cách đây có mấy căn hà.
– Mai ba mẹ hỏi thì sao? – Nhóc Linh xen ngang. Quyên nháy mắt tự tin:
– Mày coi thường chị mày quá đấy! – Quay qua Kha, mặt nhỏ hơn hớn – Mày ngủ ở phòng thằng Linh nha. Phòng tao bừa bộn lắm, hơn nữa tao là một cô gái, hehe!!!
Hắn suýt lăn đùng ra xỉu khi nghe nhỏ nhận mình là một cô gái. Nhóc Linh hơi nhăn mặt, nhưng không phản đối mà chỉ quay lưng đi thẳng lên lầu. Nhỏ Quyên nhìn theo, cười đầy ngụ ý.
Trong nhà tắm để sẵn một cái bàn chải mới cho hắn. Đánh răng súc miệng xong, hắn lên phòng nhóc Linh. Cậu nhóc đang lúi húi dọn dẹp đống truyện tranh bày bừa khắp giường. Hắn ngồi xuống cái ghế kế bên bàn học và chăm chú nhìn cậu.
– Mặt tui dính cái gì à? – Linh lên tiếng khi thấy mắt Kha cứ dán chặt vào mặt mình. Giật mình ngó lơ đi chỗ khác, Kha ấp úng:
– Đâu… đâu có!
Linh không thèm hỏi nữa. Dọn dẹp xong, nó mở tủ lấy thêm một cái gối cho Kha. Quăng cái gối lên giường, nó lặng lẽ quan sát Kha. Nhìn hắn không được thoải mái lắm, hai bàn tay cứ xoắn chặt vào nhau. Nó nằm lăn ra giường, ngước mắt ngó Kha. Đôi mắt nâu sẫm lơ đãng kia không biết chứa đựng những gì nhỉ.
– Nếu hôm nay anh về nhà thì sao? – Nó phá tan bầu không khí yên lặng. Kha bối rối:
– A… thì… cũng không có gì đặc biệt…
– Ba mẹ anh thì sao? – Nó nhíu mày. Sau những gì Kha đã kể, nó thấy khó mà hình dung ra ba mẹ Kha đối xử với Kha như thế nào vào ngày hôm nay.
– Ba mẹ tui không ở nhà vào ngày này. – Kha thở nhẹ – Bên nội làm đám giỗ cho anh hai, ba mẹ tui ở bên đó đến sáng hôm sau thì đến công ty, chiều tối mới trở về nhà.
– …
– Tui chỉ là không thích ở nhà một mình vào ngày này nên không muốn về nhà thôi.
– Vậy sáng nay là anh về nhà nội anh hả?
– À không… – Linh không hiểu sao mà Kha nghe câu hỏi này lại càng trở nên bối rối hơn. Nhưng cuối cùng thì Kha cũng trả lời nó – Tôi không về nhà nội vào ngày giỗ anh hai bao giờ. Tui chỉ đi thăm mộ anh hai thôi.
– Hả? Sao kỳ vậy? – Linh ngạc nhiên. Kha chiếu vào nó một tia nhìn buồn bã:
– Tui không muốn gặp ba mẹ họ hàng vào ngày này. Ánh mắt họ nhìn tui khiến tui chịu không nổi.
Kha cúi đầu. Linh có thể thấy hai tay Kha run lên. Nó nghĩ mình đã hỏi quá nhiều. Tự nhiên khơi lại chuyện buồn của Kha, nó tệ thiệt. Nhưng cũng chỉ vì nó muốn hiểu Kha hơn.
– Thôi, đi ngủ! – Nó nói cộc lốc, ngồi dậy lấy cái mùng đưa cho Kha – Anh cao hơn, giăng mùng đi!
Trong khi Kha mắc mùng, nó đi xuống nhà kiểm tra cửa nẻo, tắt hết đèn. Khi nó trở lên thì Kha đang đứng cạnh giường với một bộ dạng lúng túng kỳ cục.
– Anh đang làm cái gì vậy? Sao còn không đi ngủ?
– A… tui đợi cậu để hỏi cậu nằm phía trong hay phía ngoài? – Mặt Kha ửng đỏ. Nó chợt thấy Kha thiệt là…, nói sao nhỉ, dễ thương. Bản thân nó hiểu rất rõ từ dễ thương không phải được tạo ra để dùng cho một đứa con trai, nhưng nhìn Kha lúc này nó chỉ nghĩ ra được mỗi từ đó.
– Ừm… – Nó ngẫm nghĩ rồi trả lời Kha – tui nằm phía trong.
Kha chui vô mùng trước. Nó tắt đèn, bật đèn bàn học lên. Nó có thể đọc được sự ngạc nhiên trong mắt Kha.
– Cậu học bài hả? Mai là chủ nhật mà?
– Chị hai nói anh không thích bóng tối nên tui để đèn bàn cho đó, ý kiến gì?
Kha nhìn nó ngỡ ngàng, rồi mỉm cười biết ơn làm nó thấy vui vui.
Nhưng mà, như một định mệnh, hoặc giả là trò trêu chọc của mấy ông nhà đèn mà nó vừa đặt lưng xuống giường thì PHỤP! – cúp điện. Bên cạnh nó, Kha ngồi bật dậy như một cái lò xo.
– Cúp điện rồi. – Giọng Kha căng thẳng làm nó suýt phì cười. Nó không nghĩ Kha sợ bóng tối đến vậy – Bé Khánh không sao chứ?
– Không sao đâu, con bé đó đã ngủ thì dù trời có sập nó cũng không dậy – Linh khịt mũi – Tui mới phải hỏi là anh có sao không đó.
– Ưm… không sao! – Kha cố tỏ ra cứng cỏi.
– Thật không? – Nó nghi ngờ.
– Ờ thì… thật! – Vẫn nói cứng.
– Thật là không sợ?
– Ơ… cũng… có chút chút! – Kha thú nhận. Linh hơi mỉm cười. Tuy không nhìn thấy nhưng nó đoán vẻ mặt lúc này của Kha chắc là buồn cười lắm.
– Ngốc! – Nó kéo Kha nằm xuống – Ngủ một mình thì anh sợ, chứ có tui ở đây thì anh còn sợ cái gì?
– Thì… tại xung quanh tối om không thấy được gì hết, tui không thích! – Kha chống chế, mặt đỏ bừng. Cũng may Linh không thấy được – Với lại, tui… nói chung là sợ…
Kha ngắc ngứ vì không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả ý mình. Linh vẫn im lặng chờ đợi, cho đến khi Kha sắp xếp xong mớ chữ nghĩa trong đầu, lên tiếng:
– Hồi nhỏ, mỗi tối trước khi đi ngủ ba mẹ đều ghé qua phòng hai anh em để xem giăng mùng có đàng hoàng không, đã đóng cửa sổ chưa rồi mới tắt đèn và ra khỏi phòng. Từ sau khi anh hai…, ba mẹ không còn đến phòng tui nữa, ba mẹ cũng ít về nhà hơn, nên tui bắt đầu sợ ở một mình trong bóng tối. Tui sợ bóng tối sẽ nuốt tui luôn, và ba mẹ sẽ không tìm ra tui, rồi…
– Vớ vẩn! – Linh cáu kỉnh cắt ngang – Anh đọc sách nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi hả?
– Ưm… – Kha ấp úng. Chợt hắn giật thót người khi một bàn tay quơ tìm tay hắn rồi nắm lấy. Tiếng nhóc Linh nạt khẽ:
– Ngủ đi!
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Kha có thể yên tâm nhắm mắt ngủ trong bóng tối.
Ánh đèn sáng bất chợt cùng với cảm giác có cái gì đó cựa quậy làm Linh tỉnh giấc. Có điện lại rồi. Cái quạt trần xoay tít xua đi cái oi bức từ đầu hôm. Linh quay qua nhìn Kha, hơi hoảng khi thấy mắt Kha nhắm nghiền, trán đẫm mồ hôi. Hình như Kha nằm mơ thấy một điều gì đó. Đang không biết làm gì, nó nghe Kha nói mớ:
– Anh hai… anh hai… cho em đi với!
Một giọt nước mắt ứa ra, lăn vội trên gương mặt Kha. Linh vgvề đưa tay mình lau đi, lầm bầm:
– Đồ ngốc siêu hạng! Ai cho mà anh đòi đi chứ!
– Ưm… – Kha mở mắt làm Linh hết hồn. Ngượng chín cả người khi tay nó còn trên mặt Kha. Nó vội rụt tay lại, mặt đỏ tưng bừng:
– Đừng… đừng có nghĩ lung tung! – Thấy Kha nhìn mình chăm chăm, nó phân bua – Tại… tại tui thấy anh khóc nên lau nước mắt cho anh thôi, chứ… không có ý gì đâu á!
– Tui khóc á? – Kha ngồi dậy, dụi dụi mắt.
– Anh mơ thấy anh hai anh hả? – Linh e dè. Nó sợ mình sẽ lại chạm đến nỗi đau của Kha.
– … – Kha gật đầu, đôi mắt vẫn còn loáng nước bối rối nhìn lại nó – Tui ôm cậu một chút được không?
Linh mở tròn mắt nhìn Kha, tỉnh ngù hẳn:
– Anh… anh nói gì?
– Xin lỗi! – Kha đỏ chín mặt ấp úng – Tui nói chuyện vô duyên quá. Tại… tự nhiên thấy buồn và… rất đau…
Một thoáng im lặng trôi qua. Sau cùng Linh xích lại ngồi sát bên Kha, mắt ngó bâng quơ, lạnh lùng nói:
– Tui ghét nhất là bị ôm – Mặt nó hơi ửng lên, nó thấy hình như mình đang làm một chuyện kỳ cục. Thở dài, nó nói tiếp – Nhưng mà hôm nay cho anh một ngoại lệ đó.
– Cám ơn cậu! – Kha cười, nụ cười buồn nhất mà Linh từng thấy, và trước khi nó kịp nhận thức được điều gì thì Kha đã ôm chặt lấy nó. Hơi thở nhè nhẹ nóng hổi phả vào tai, vào cổ làm cả người nó nóng bừng lên, và tim nó bắt đầu nhảy một điệu tango sôi động. Nó thấy bực bội với chính mình. Nó bị cái gì thế này?
Và nó cũng thấy thương Kha nữa. Kha đang run rẩy, nó cảm nhận được một cái gì đó đau khổ nén chặt đang đè nặng lên Kha. Giá mà nó chia sẻ được…
– Anh khóc à? – Nó vỗ nhẹ lên vai Kha.
– Không. Chỉ thấy mệt mỏi thôi.
– …
– Cậu ấm quá. – Tự dưng Kha nói một câu trớt quớt. Nó gắt khẽ:
– Nhảm quá!
– Thiệt mà. Rất ấm và dễ chịu. – Giọng Kha đều đều. Nó không nỡ kêu Kha buông mình ra.
– Anh ba… Í!
Cả nó và Kha giật mình quay ra cửa. Bé Khánh đang bụm miệng nhìn cả hai, đôi mắt mở lớn hết cỡ.
Trời ơi là trời!