LINH HỒN…TƯỢNG ĐÁ ! - Chương 2
-Em nhớ chứ ! Hồi đó…em cứ tưởng anh là người chạy honda ôm thiệt á.Vừa mới tới bến xe ,chưa kịp định thần thì anh tự nhiên chạy tới rồi còn hỏi em muốn đi đâu nữa chứ ? Tới mấy ngày sau mới chịu nói nghề nghiệp là thủy thủ…làm em quê muốn chết !
-Hôm ấy,anh ra bến xe để gửi đồ cho một người bạn…Cũng định về thì bất chợt thấy em…Ai biểu em đẹp trai quá nên anh mới nghĩ ra cách làm quen thôi mà…không ngờ ”dính” thiệt ! Hahaha…
-Hứ…dê đạo lộ còn nói…
Đang ngồi nơi bãi biển Gềnh Ráng trò chuyện cười đùa…bỗng dưng anh Thanh đứng dậy bước đến mộ Hàn Mặc Tử…khiến Thắng không hiểu chuyện gì…
Lát sau anh quay lại…
Lúc này trên gương mặt anh đầy những máu …
Thắng trố mắt,chàng muốn chạy đến bên anh nhưng sao đôi chân cứ đứng im tại chỗ…
Thanh nhìn chầm chầm vào chàng,anh cất giọng nghe não nề , ai oán :
-Anh …chết…oan… Chết oan…em ơi !
Nói xong câu ấy,anh Thanh bỗng từ từ biến mất…
Thắng kinh hoàng thét lớn :
-K.h.ô.n.g !
Giật mình tỉnh dậy,Thắng vội vã bật đèn …nhìn về phía có bức tượng…
Bỗng chàng há hốc miệng …
Từ nơi khóe mắt của bức tượng đá…hai dòng máu hãy còn đang tuôn chảy đỏ thấm cả mặt bàn…
Chuyến xe Sài Gòn – Quy Nhơn bắt đầu ghé vào bến…
Nhìn đồng hồ,Thắng tự nhủ :
-Không sao…hãy còn sớm mà !
Ngoắc một chiếc honda ôm gần đó (chàng chợt mỉm cười vì nhớ đến anh Thanh hôm nào)Thắng đọc địa chỉ ghi trên hộp quà hôm nọ rồi hỏi :
-Từ đây đến đó lâu hông chú ?
Người đàn ông chạy xe ôm trả lời :
-Dạ,cũng mười lăm,hai chục phút à cậu…
Xe dừng lại bên một ngôi nhà nhỏ…
Thắng nhanh chóng bước vào.Người đàn bà ngồi trước cửa nhìn chàng rồi hỏi :
-Cậu tìm ai ?
Thắng trả lời :
-Dạ đây có phải nhà anh Thanh không ạ ?
Bà ta lắc đầu :
-Ở đây đâu có ai tên Thanh ? Ừ,cậu ngồi đi…để tui kêu chồng tui ra…
Bây giờ Thắng mới cảm thấy hối hận vì khi quen nhau chỉ toàn là Thanh chạy xe đến khách sạn rước chàng đi chơi không thôi…Lúc ấy,Thắng chỉ nghĩ đơn giản rằng mấy người gay ở quê thường hay kín đáo nên không dám tò mò sợ anh ấy buồn…
Một người đàn ông bước ra…nhìn chàng chăm chú …
Thắng gật đầu chào rồi lên tiếng :
-Xin lỗi,anh có biết nhà của anh Thanh làm thủy thủ không ạ ?
Nghe tới thủy thủ,người đàn bà lúc nãy bèn reo lên :
-A…
Thắng mừng rỡ :
-Chị ơi…chị biết anh ấy à ?
Người đàn ông quay lại :
-Em biết người đó sao ?
Cô ta bỗng dè dặt :
-Bộ anh hổng nhớ người mình chôn phía sau nhà có cái tên là Thanh hả ?
Người chồng ngớ người :
-Ừ…đúng rồi nhưng đó là người chết,còn cậu này hỏi người còn sống mà ?
Thắng nghe lạnh toàn thân,chàng run run hỏi :
-Anh chị nói ai…ai chết ?
Người vợ thật tình :
-Cũng mấy năm rồi cậu…Có một người bị thương nặng lắm lết tới trước nhà tui thì xỉu…Ông chồng tui có tật thương người nên đem vào nhà chăm sóc nhưng chắc tại bị những vết chém nặng quá thành ra hổng qua khỏi cậu ôi…
Ông chồng tiếp lời :
-Khi chôn chính tui liệm xác cậu ấy chứ ai ?Thấy có một cái thẻ thủy thủ tên là Trần Trọng Thanh nên khi lập mộ tui liền ghi cái tên này lên trên đó luôn…
Lúc này thì Thắng đã hoàn toàn suy sụp,cậu dựa vào vách một chút rồi lảo đảo chạy ra phía sau vườn…
Ngôi mộ nằm trơ trọi ở đó…Tấm bia vẫn còn ghi rõ hàng chữ : Trần Trọng Thanh…
Đọc đến đó thì Thắng bỗng thấy đầu óc mình quay cuồng,mắt chàng mờ đi…
…
Tỉnh lại,chàng thấy mẹ mình bên cạnh nên ú ớ :
-Tại sao lại là mẹ ?
Bà Loan phân bua :
-Có người đàn ông đưa con về đây…Họ nói thấy con té xỉu nên sợ quá…Cũng may là con có mang theo trong người giấy tờ tùy thân nên người ta biết địa chỉ…Lúc nãy mẹ có trả tiền nhưng họ lắc đầu từ chối…Họ nói nhờ quá giang xe tải vì vậy cũng chẳng tốn kém gì…
Thắng chồm lên lắc mạnh vai bà :
-Mẹ…có phải mẹ đã cho người tìm giết anh ấy ? Mẹ nói đi…Chính là mẹ phải không ?
Bà Loan co rúm người,chống chế :
-Mẹ…mẹ đâu có làm gì ?…
Chàng hét :
-Mẹ đừng giấu con nữa…Chính anh ấy đã hiện hồn về nói cho con hết rồi…
Nghe tới đó,mặt mày bà Loan xanh chành,bà gật đầu lia lịa :
-Tha thứ cho mẹ…Chẳng qua mẹ chỉ muốn con trở lại cuộc sống là một người con trai bình thường thôi…Mẹ không cố ý…Mẹ không muốn vậy đâu con ơi…Huhuhu ,mẹ không muốn…
…
Tôi đứng đó
như hình …một pho tượng
Chờ ai đây…đợi ai đây
…và tìm ai đây ?
Nghe nuối tiếc…
gào thét…
giữa muôn sóng khơi
Nghe trái tim
rung lên bồi hồi…
Mong gì gặp
lại…lần…thứ…hai…”
Đứng thật lâu nơi ngôi mộ của nhà thơ Hàn Mặc Tử ở bãi biển Gềnh Ráng cho tới lúc hoàng hôn thì Thắng mới lủi thủi đi bộ trở về nhà hai vợ chồng anh Bảy…
Đó chính là tên của người chủ nhà tốt bụng hôm trước…
Sau khi biết được sự thật từ miệng mẹ mình thốt ra…lòng Thắng đau như cắt…
Được ít hôm,chàng xin phép mẹ cho mình ra đây ở một thời gian…
Dĩ nhiên bà đành phải đồng ý và lễ đính hôn cũng được hủy bỏ…
Hai vợ chồng Bảy thấy tội nghiệp nên dành cái phòng có cửa mở ra phía sau vườn cho Thắng ở.Lúc cậu đưa tiền trọ thì hai người nhất định không chịu lấy mà còn đối xử với cậu như khách quý…
Cứ mỗi đêm,Thắng lại ngồi nhìn ra phía sau vườn như chờ đợi…
Sau này,có người đồn rằng lúc nửa đêm khi đi ngang đó, chính mắt họ thấy có một bóng người hiện lên từ ngôi mộ và đi thẳng vào phòng của Thắng …
Còn món quà có bức tượng người thủy thủ bằng đá gửi đúng vào địa chỉ của chàng ở Sài Gòn giải thích sao đây ?
Bạn muốn biết ư ?
Cứ ra Quy Nhơn hỏi ”ngôi mộ ma” nhà chú Bảy thì người ta chỉ cho…