LINH HỒN…TƯỢNG ĐÁ ! - Chương 1
”Trên dốc đá…
tôi tình cờ quen…”chàng”
Ngồi bên nhau…gọi tên nhau…để rồi…xa nhau…
Em đã đến…và đã đến…
như áng mây…như cánh chim…bay qua bầu trời
Ôi hình hài…một vài giờ vui…
Tôi muốn nói…lên trọn lời êm đềm
kề tai em…bằng con tim…một người yêu em…
Trưa nắng cháy…
sợ gió núi…xô sóng khơi…
tan vỡ mau…nên tôi…nghẹn lời…
ôm cuộc đời…vạn phần…lẻ loi…”
(Linh hồn tượng đá – Chế Linh)
La hét,đánh đập rồi chuyển sang dỗ ngọt năn nỉ mãi cũng không lay chuyển được ý định của Thắng nên bà Loan bèn hù cậu :
-Nếu kỳ này mà con hủy bỏ lễ đính hôn thì mẹ sẽ tự tử cho con vừa lòng…Con có tin không ?
Thấy cậu giương cặp mắt buồn bã nhìn mình,bà dịu giọng :
-Từ khi con tiết lộ mình là ”gay” và nói với mẹ rằng con yêu cái thằng Thanh gì gì đó ở ngoài Qui Nhơn thì mẹ đâu có cấm cản gì phải không ? Nhưng nó chết đã mấy năm nay rồi mà con không chịu cưới vợ là sao ? Nếu vậy thì mẹ cũng chẳng trách nhưng mà hôm trước chính con đã kêu mẹ đi hỏi con bé Thúy con dì Huệ cho con cơ mà ? Ừ , thì mẹ biết…mình thiếu nợ thiếu nần người ta…Mà con gái của bả cứ một hai nằng nặc đòi lấy con nên họ mới quỳ lụy mình…Còn con vì thương mẹ nên cuối cùng cũng đồng ý chấp nhận …Vậy mà bây giờ con đòi hủy bỏ hết là sao ? Con nói đi…
Thắng cúi đầu trả lời :
-Tại vì…mấy đêm nay…con bỗng có linh tính rằng…anh ấy vẫn còn sống…Anh ấy vẫn còn sống…nhất định là như thế…
Bà Loan ôm mặt lắc đầu :
-Trời ơi là trời…ngó xuống mà coi cái thằng con có hiếu của tui nè…Nuôi nó cho tới bây giờ mà nói gì nó cũng cãi…Trong khi đó suốt ngày cứ mơ tưởng đến một hồn ma bóng quế nào tận mãi Qui Nhơn là sao vậy trời…
Nói xong,bà liền đập đầu vào tường bình bịch…Thắng hoảng hốt lôi mẹ mình ra rồi hấp tấp lên tiếng :
-Mẹ đừng làm vậy mà…Mẹ muốn gì con cũng bằng lòng hết á…
Nghe vậy,nụ cười mới nở trên môi bà…
-Ừ con ngoan…con ngoan của mẹ…
Dặn dò Thắng thêm ít câu rồi bà bỏ đi qua bên bà sui tương lai…
Chàng ngồi đó,cầm lấy tấm ảnh của người thương say sưa ngắm nhìn không chớp mắt…
Ôm trọn khung hình vào lòng,Thắng bật khóc nức nở :
-Thật ra anh còn sống hay đã chết rồi ? Anh trả lời cho em đi…anh ơi…
Buổi chiều trong lúc bà Loan và Thắng đang ăn cơm thì nghe có tiếng gọi :
-Có hàng chuyển phát nhanh nè chủ nhà ơi !
Bà Loan tức tốc chạy ra,thấy hàng chữ trên gói quà ,mặt mày bà bỗng tái mét :
-Thằng Thanh…thằng Thanh…nó còn sống !
Thắng nghe vậy bèn nhanh chóng bước đến cầm lấy món đồ mà mẹ mình trao lại.Chàng lẩm bẩm đọc :
”Thương gửi Lê Bá Thắng
Mãi mãi yêu em-Trần Trọng Thanh”
Nhìn dấu bưu điện,Thắng hét lớn :
-Mới đây mẹ ơi…Anh ấy đang ở Quy Nhơn…
Mở tung gói quà…Thắng chỉ thấy có một bức tượng người thủy thủ bằng đá trơ trọi…
Nhưng chàng lại sung sướng nhủ thầm :
-Anh ấy là thủy thủ tàu viễn dương nên gửi thứ này chắc là muốn mình lúc nào cũng nhớ về vùng biển Qui Nhơn của anh thôi chứ gì ?…
Nghĩ vậy nên Thắng vừa đi vào phòng mình vừa líu lo :
-Anh Thanh vẫn còn sống…anh Thanh vẫn còn sống !
Lúc này bà Loan với gương mặt thiểu não buông người gục xuống bộ ghế salon…
Bà rên rỉ :
-Không thể được…Không …thể…nào…
Nâng niu bức tượng bằng đá trên tay,Thắng ngẫm nghĩ :
-Nhà điêu khắc tài ba nào đã tạo ra bức tượng này có hồn ghê…Gương mặt này,mái tóc này…sao lại giống anh Thanh một cách kỳ lạ đến thế vậy ?
Ngắm bức tượng say sưa được một lúc thì chàng bỗng cảm thấy buồn ngủ…
Thắng đưa miệng lên hôn vào bức tượng đá ấy thêm một lần nữa rồi đặt nó lên trên cái bàn sát chiếc giường …Xong xuôi,chàng buông mình xuống tấm nệm ,êm đềm đi vào mộng…
”Em ơi…em ơi…
Thời gian gần gũi
nào được bao nhiêu
Mà khi dời gót
lòng đầy cô liêu…
Nên xa em rồi
tôi nhớ em nhiều
Em ơi…em ơi…
thà không gặp gỡ
thà đừng quen nhau
Đừng cho hình bóng
đừng nhìn nhau lâu
Tôi đâu ôm ấp
kỷ…niệm…đớn…đau…”
-Bài hát này buồn quá à…
-Ừ,nhưng anh thích lắm…Em còn nhớ lúc mới từ Sài Gòn ra đã nằng nặc đòi anh chở đi viếng mộ Hàn Mặc Tử đó…Trên đường đi anh đã hát bài này…Nhớ chưa ?