Summary
Hừ nhẹ một tiếng trong mũi, Ứng Nhược Thiên cúi đầu dỗ con Diệu Nhật.
Liễm Âm thầm nghĩ, giang hồ đồn đại U Minh cốc chủ Ứng Nhược Thiên đã mất tích hơn một năm, không ngờ hắn lại ở cùng với tiểu đệ, chẳng lẽ tiên thê người trong trấn nhắc tới chính là cốc chủ này?
Lại thấy ba đứa nhỏ được hai người ôm, càng cảm thấy kỳ quặc: Không đúng a! Ba đứa nhỏ này trên trán đều có cái bớt ngọn lửa, hiển nhiên là con của tiểu đệ Liễm Diệm, tiên thê mọi người nhắc tới không thể là Ứng Nhược Thiên! Nam nhân thì làm sao sinh con được! Mẹ của tụi nó là ai? Nhất thời trăm sự không được giải thích.
Ứng Nhược Thiên này không chỉ là cốc chủ của võ lâm đệ nhất đại môn phái U Minh cốc, còn ngấm ngầm là ám chủ của thương phố Thiên Hàn xã lớn nhất quốc gia này, hệ thống buôn bán trải rộng khắp cả nước, điều này đã tra được trong lúc giúp đại ca đoạt vị, không ngờ lại có thể thấy người này ở đây.
“Nhị ca, ta có còn thân nhân nào khác không?” Liễm Diệm có chút háo hức hỏi.
“Có, chúng ta còn một đại ca, ngoại công và cữu cữu!”
“Còn phụ thân mẫu thân?”
“Đã qua đời!”
“…” Liễm Diệm nhất thời ngây người, nước mắt khổ sở tràn ra, còn chưa kịp gặp mặt phụ mẫu, bọn họ đã qua đời!
“Thiên ca ca!” Bế hai bảo bảo trên tay, hướng về phía Ứng Nhược Thiên muốn ôm lấy hắn.