Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 37
37.
Tui bước vô nhà với tâm trạng hoang mang, tui đâu có lừa dối gì hắn đâu mà tại sao hắn lại ghen bóng ghen gió như vậy. Lại còn đánh tui nữa, vũ phu thật, làm tui suýt chết nữa chứ. Nhưng ai là người có lỗi trong vụ này, lỗi cũng tại tui một phần, nhưng tại hắn nhiều hơn, đúng là cái đồ yêu quá hóa rồ. Chắc hẳn thể nào hắn cũng bị tụi nó đánh cho một trận tả tơi chứ chẳng kham. Rốt cuộc tui có đến xin lỗi hắn không, không!….Hắn mới phải là người phải xin lỗi tui. Suốt cả ngày tui chờ đợi hắn đến xin lỗi nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, hắn bị ma bắt rồi hay sao vậy. Một ngày, hai ngày,đến ngày thứ ba thì….
Đang ở trong phòng, tui nghe tiếng của hắn hỏi mẹ tui đang ngồi chấm bài ở ngoài phòng khách:
-Hoàng đâu rồi bác ba?
-Nó trong phòng đó, tụi bây bớt đi chơi lại đi nha.
-Dạ.
Sau đó tui nghe tiếng bước chân hắn tiến lại phòng của tui. Bỗng tui nghe rất im lặng không có động tĩnh gì hết, sao hắn không đập cửa phòng tui và la thảm thiết “Hãy tha thứ cho anh” như nhiều seria phim Hàn Quốc tui xem nhỉ. Hắn chết đâu rùi, bực mình ghê, tui mở mạnh cánh cửa bất ngờ hắn đang dựa vào hay sao ấy, mất đà làm hắn té lăn cù mèo vô phòng tui.
-Mấy người làm cái trò gì vậy?
Hắn lồm cồm bò bậy với chỉ số quê độ và bối rối đầy trên khuôn mặt manly của hắn.
-Ơ…anh xin lỗi.
-Mắt sao đen dữ zậy?
-Thì…bị “chồng” em đánh.
-Câm ngay tát phù mỏ bây giờ…Mà làm gì bữa nay mới đến xin lỗi.
-Thì hổm rày ở nhà dưỡng thương, xấu quá sợ vợ anh nhìn không ra.
-Trời ới, mẹ tui ở ngoải kìa, ăn nói cho cẩn thận chút.
-Tha lỗi cho anh nha.
-Không!-Tui phùng má.
-Cũng tại anh yêu em quá thôi, anh hứa từ nay sẽ không ghen nhiều như thế nữa.
-Nói zậy…không ghen nhiều mà ghen ít hả?
-Vậy, không ghen nữa.
Nhìn cái bản mặt ăn năn pha lẫn chút gì đó rất con nít mà lại dễ thương cực kì của hắn tui không thể từ chối yêu cầu của hắn với lại tui hơi bị “yếu lòng” và “dại trai” chút đỉnh…
-Lỡ lần này thôi đóa, biết chưa?
-Dạ, anh bít rùi…à quên tặng em cái này.
Hắn nói rồi chạy vù ra xe cầm vào một đóa hoa màu trắng.
-Tặng em nè.
-Hoa gì dzạ?
-Hoa Bách Hợp, hoa tặng để xin lỗi đó mà..hì..hì..-Hắn vừa nói vừa gãi đầu sột soạt, kiểu này chắc chí đầy đầu đây.
-Ừm, thank a lot!
-Hun cám ơn anh cái đi.
-Không là không.
Tui không hôn hắn mà hắn đã hôn tui một cái chóc ngay má tui thật nhanh trước sự ngỡ ngàng của mẹ tui khi bả bất ngờ đi ngang qua. Khuôn mặt bà ấy tối sầm lại không có gì gọi là vui vẻ.
-Ra đây, tao nói chuyện với hai đứa.-Mẹ tui buồn rầu nói.
Tui và hắn hơi hối hận, sao mẹ tui buồn thế nhỉ, chẳng phải bà ấy biết tui và hắn là một cặp rồi mà.
-Mẹ không biết hai đứa bây còn làm chuyện gì nữa nhưng ít ra đừng quá công khai như vậy không tốt đâu, thời gian qua cái xóm này nó dèm pha gia đình hai bên dữ lắm rồi, mẹ cũng không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra trong cái nhà này nữa.
-Dạ, tụi con hứa từ nay sẽ cẩn thận.
Nói rồi mẹ tui bỏ ra phòng khách tiếp tục công việc chấm bài cho học sinh, tui và hắn chỉ nhìn nhau như muốn đổ lỗi cho nhau.Tui và hắn lại tiếp tục cuộc hành trình của tình yêu kể từ giây phút này.
Giờ phút thiêng liêng tui mong chờ đã đến đó là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới: Đêm giao thừa. Tui và hắn đi xem bắn pháo hoa ở Bến Bạch Đằng. Bến Bạch Đằng, chứng nhân tình yêu của tui và tên Tuấn khi xưa một thời nhưng sao giờ tui thấy nó có vẻ tầm thường và xa lạ quá.
Thật sự là tui đã vứt bỏ hoàn toàn mối tình đầy tuyệt vọng của tui rồi sao, sao tui chẳng có cảm giác gì đối với nó bây giờ. Tên Tuấn ấy như một ngôi sao mai trên bầu trời mà chỉ có ban đêm mới hiện hữu, để rồi ban ngày nhường lại cho không gian bao la đầy nắng và gió. Ôi, tui quên được thật sự cũng tốt, chẳng phải bây giờ tui đang rất hạnh phúc với tình yêu tui hiện có hay sao.
Tui sẽ mãi trân trọng niềm hạnh phúc mà tui đang có, để nó không thể phai nhòa và mất đi theo thời gian được. Phạm Hoài Nam mới chính là tình yêu đích thực của tui, chính định mệnh đã cho tui kịp thời gặp hắn để rồi gắn kết tui và hắn lại với nhau đến trọn đời.
Mới mùng một Tết, đầu năm đầu tháng mà tui nằm dài trên giường như một con mèo lười, bởi vì tối qua tui và hắn overnight đến 4 giờ sáng với về, đường kẹt xe không thể tả, nghĩ lại thấy oải dễ sợ về được tới nhà mừng muốn chết.
“Oh my pretty pretty boy I love you……”- Tiếng chuông điện thoại tui reo bài hát thân thuộc.
Ai thế nhỉ, a là anh yêu tui gọi…
“Ồ la, có gì hok oppa?”
“Đang làm gì dzạ **, qua nhà anh liền được không…Có mình anh ở nhà thui!”
“Bùn ngủ quá à!”
“Đi đi mà, hay đợi anh qua ngủ chung”
“Á…đừng, từ từ…chờ một xíu đê!”
Tui vươn vai bước thẳng vào nhà tắm, tên này đầu năm đầu tháng hok biết định giở trò gì nữa.
Tui nhanh chóng thay một bộ cánh thật cute, nhí nhảnh lém, tui năm nay vừa đủ tuổi uống bia, 21 tuổi, con số này cũng đẹp đấy chứ, ủa mà đôi lúc tui suy nghĩ là hổng biết sao con số này nó lại gắn liền với mấy đứa phụ nữ làm nghề đó nhỉ???^^….
-Ủa, sao có mình anh ở nhà zậy, ba mẹ anh và thằng Ân đâu?
-Họ zề quê ngoại anh hết rùi.
-Sao anh không về, ở nhà có ý đồ gì đây?
Con mắt bên trái hắn ánh lên chữ gian, còn mắt phải thì hiện rõ chữ xảo.
-Anh thèm quá hà.
-Thèm cái gì?
-Thịt người.
-Áaaaaaaaaa!…không giỡn, em đói bụng lắm không có sức đâu.
Thế là tui và hắn nhảy xổ vào bếp, đánh chén một trận đã đời, ngày Tết mà, thứ gì mà hok cóa.
Ăn xong thì…
-Anh ui, hôm nay là Tết đó.-Tui giả bộ nhắc khéo hắn.
-Tết rồi sao?-Hắn hỏi lại một cách thơ ngây.
-Không nói chuyện với mấy người nữa.
-Giỡn thôi, anh chỉ bị sẵn rồi, lì xì cho em nè.
Hắn nói xong và móc nhanh từ túi quần hắn một bao lì xì đỏ chói. Tui cũng móc bao ra lì lại hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau mừ, vả lại lộc đầu năm lại được chính người yêu mình lì xì nữa, cái này nghe nói hên dữ lắm!!!
Tui và hắn đang ngồi nhám nháp trái cây ở phòng khách, tui thì gọt bao nhiêu hắn lủm bấy nhiêu, bực cái mình ghê. Bất ngờ hắn kê cái mỏ hắn lại gần, bóp miệng tui há ra rồi đẩy trái cây đã được tán nhuyễn bởi răng của hắn vào miệng tui như thể mớm mồi cho chim non ấy.Hắn ấn cổ tui một cái tui nuốt một cái ực…
-Á…kinh quá hà…gớm chết.
-Sao…ngon hok em yêu?
-Ngon cái đầu anh á, chơi cái trò dơ bẩn.
-Vậy…trò gì sạch sẽ?
-Không biết!
Hắn xoay người tui lại và bắt đầu hành tội cái lưỡi của tui bằng cái lưỡi của hắn. Tui như bay lên chín tầng mây không còn biết đâu là thiên đàng đâu là địa ngục. Mở mắt ra thì tui thấy đang nằm ngay trên giường của hắn.
-Mình bắt đầu nghen!
-Ơ…khoan sao em lại nằm đây, hồi nãy còn đang ăn trái cây dưới phòng khách mà.
-Trời đất, anh ẳm em lên mà em không có cảm giác gì hả?
Nghe hắn nói mà tui xấu hổ dễ sợ, mình suy đồi đến thế sao, trai ẳm mà cũng không biết. Chắc tại tui u mê quá rồi nên không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Thế là hết một ngày Tết, nghĩ lại tui thấy tội lỗi vô cùng, mới đầu năm đầu tháng mà đã “trao thân” rồi, chắc năm nay sẽ “đen” theo nó lun quá…hic..Tui móc cái bao lì xì hồi sáng hắn lì cho tui xem được nhiêu…Trời đất là một tờ polyme trị giá nửa chai. Hic, vậy mà bao của tui cóa nửa xị hà. Hình như tui chơi ăn gian thì phải?
Và ngay ngày hôm sau hắn lại rủ tui đi Bình Quới chơi với hắn một chuyến. Nghe nói ở đây có chương trình Buffet “Ẩm thực Nam bộ” thú vị lắm. Bởi vậy nghe hắn rủ rê tui gật đầu một cái rụp.
Đúng giờ hẹn, tui tót lên xe của hắn một cách sổ sàng, hắn không quên chiêu cũ kéo tay tui ôm eo ếch hắn chật cứng. Hắn chạy với tốc độ 100 cây chuối trên giờ. Phút chốc đã đến Làng du lịch Bình Quới 2. Tui và hắn hôm nay mặt áo đôi, màu tím hoa cà, giống nhau y chang, áo tình nhân mà lị^^…Mới vừa bước vô thôi mà tui đã phát hoảng, người gì đâu mà đông nghẹt, sao đi đâu cũng thấy con người thế nhỉ?
Hắn lại mua vé mà tui để ý lúc hắn cuối xuống kí tên, con nhỏ tiếp tân nó đứng chồm lên rồi nhìn lén vào người hắn,khuôn mặt nó dính hai chữ “HÁM TRAI” ngay trên trán. Chẳng qua là hắn gỡ bớt nút áo, hơi để lộ vòm ngực căng tròn chút xíu thui mà, vậy mà nó cũng dòm lén cho được.
Ôi chao, ngại hết sức có quá nhiều người nhìn chằm chằm săm soi một cách thái quá vào tui và hắn. Chắc tui và hắn chơi nổi quá mừ, mặc áo đôi.
Tui ngại quá, thế là lúc lấy thức ăn tui tách với hắn ra đứng cách hắn khoảng vài người.
Ngay lập tức tui thấy có một “chị gái” ẻo lả với đôi guốc hơn năm tấc, khuôn mặt đánh phấn dày cả 1cm, nhưng vẫn thấy chi chít nhiều những cục mụn. Trời ơi, tên này là “G lộ” nà, chuẩn bị giở trò xàm sở hắn đây. Tui phải làm gì đây, tui thấy nó khều khều cái mông săn cứng khoảng 99cm của hắn. Đau đầu một cái là hắn tưởng là tui khều, hắn quay phắt lại và hỏi nhanh:
-Gì vậy em yêu?
-Anhhhhhhh, em nè!-Giọng nó chảy nhựa ra cả kí.
Tui thấy khuôn mặt hắn hoảng sợ tột độ, từ trằng hồng chuyển sang trắng bệch rồi xanh như tàu lá…
-Không, không tui lộn….Em…em ơi.-Hắn gọi tui.
Tui đi nhanh lại, nhưng cái con kia còn giở trò vuốt má hắn nữa. Giữa chốn đông người mà nó lại hành động như vậy khiến cho mọi người càng hiếu kì thêm. Hắn nắm chặt tay tui và bước ra phía cổng.
-Mình đi chỗ khác đi em.
-Sao vậy, em chưa ăn cá lóc nướng trui nữa mà.
-Về anh mua cho ăn, đi ngay.
Lúc hắn đi lấy xe, tui chợt thấy cái đứa “lộ liễu” hồi nãy cùng với băng nhóm của nó đứng thành một bầy. Á, không xong rồi, mười thấy thằng ăn bận váy giống con gái xì tin bây giờ hay mặc, chúng định giở trò gì đây. Đừng có nói là định “làm thịt” tui và hắn nha.
Tui lên xe, hắn rồ ga và zọt. Mười mấy tên đó trên những chiếc tay ga cũng đang đuổi theo tui và hắn tới tấp.
-Nhanh lên anh ui, tụi nó đang đuổi theo mình kìa.
Hắn điên cuồng tăng tốc chạy như vũ bão, phía sau tụi nó cũng rượt theo sát nút. Cuộc rượt đuổi đầy ngoạn mục vào mùng hai Tết Kỉ Sửu năm 2009 trên đường Điện Biên Phủ vẫn còn đang tiếp tục. Tiếng còi anh cảnh sát giao thông vang lên, vài tên trong bọn nó bị “dính chưởng”….
Hắn nhanh trí rẽ vào một đường hẻm ở quận Bình Thạnh, mệt quá tui và hắn dừng lại nghỉ mệt.
Tui thì thấy tức cười quá, Tết năm nay dzui thiệt, tui cười rũ rượi khi nhớ lại cuộc rượt đuổi vừa rồi.
-Im đi, cười cái gì, bộ vui lắm hả?-Hắn nạt tui, hắn bị sao thế nhỉ.
-Vô duyên…tự nhiên cái la người ta hà.
Hắn chở tui về lại quận 1, rẽ vào một quán kem trên đường Pastuer…Hắn thì vẫn còn ngồi thở phì phò. Lúc chị phục vụ mang menu ra đặt lên bàn, hắn giật mình định bỏ chạy nữa chứ, thái độ của hắn làm cho chị phục vụ cứ khúc khích cười.
-Ê..nói nghe.
-Nói đi, anh đang nghe nè.-Hắn tười cười đưa muỗng kem vào miệng tui.
-Sao anh sợ tụi nó dữ zậy?
-Chứ em không sợ sao, nhìn cái mặt phấn dày cui là phát sợ rồi.
-Vậy…anh có sợ em hok?..em cũng như tụi nó mừ.
-Em nói gì lạ vậy, em là em, là người yêu, là ngôi sao trong lòng anh, mãi mãi.
Tui thật sự cũng không biết hắn đang nghĩ gì nhưng nghe hắn nói như vậy tui cảm thấy ấm áp dễ chịu lắm. Sao tui không sợ tụi kia mà sao hắn sợ dữ vậy, hồi nãy thú thật lúc hắn chạy tránh mấy đứa kia tui thấy khuôn mặt hắn sợ hãi cực kì, cứ như là hắn gặp ma vậy. Mọi lần hắn hung dữ và mạnh mẽ lắm mà, sao hôm nay lại….Kì lạ!!!
Một cái Tết tràn đầy niềm vui và hạnh phúc vừa trôi qua, tui cũng đã bắt đầu đi học lại. Hắn cũng đã đi làm khách sạn trở lại, cô hắn làm Supervisor trong đó mà, bởi vậy nói một tiếng là hắn đi làm được liền. Những tưởng niềm vui và hạnh phúc sẽ theo mãi bên tui và hắn nhưng có ai ngờ, định mệnh lại chia cắt tui và hắn bởi một ngày…
-Ủa, anh chưa đi làm hả?-Tui hỏi khi hắn đứng trước nhà tui kêu réo.
-Sắp rồi..ba mẹ anh kêu chở em qua họ nói chuyện một chút.
-Có chuyện gì không anh?
-Ưm..anh cũng hok biết nữa, nhưng em đừng lo, không có gì đâu.
Hắn chở tui qua nhà hắn, sao bữa nay chú thím Út lại định nói chuyện với tui, không biết chuyện gì nữa đây…
-Dạ, con chào chú thím Út.
-Ừa.
-Ba mẹ định nói gì với Hoàng zậy?
-Không có gì đâu con, chuyện linh tinh về học hành tương lai thôi mà..Con đi làm đi trễ giờ rồi đó.
-Dạ…Anh đi nha cưng.-Hắn quay qua nháy mắt với tui.
-Ừhm.