Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 35
35.
Ngày vẫn qua ngày, thời gian vẫn cứ trôi đi một cách vô định. Vậy là đã được hơn một tháng kể từ ngày tui và hắn chạy theo tiếng gọi của của con tim rồi. Tui và hắn sống với nhau rất hạnh phúc,căn phòng tui và hắn vào những buổi tối lúc nào cũng uôn đầy ắp những tiếng cười, thỉnh thoảng có tranh luận chút đỉnh (tranh luận thui không có cãi lộn),khiến hàng xóm phải qua nhắc nhở.
Hắn luôn quan tâm tui từng chút một,hiểu tính nết tui một cách cặn kẽ,tui suy nghĩ gì chưa kịp nói ra nhưng dường như hắn đã đọc được hết rồi. Nhưng kể ra thì tui và hắn cũng không muốn ở nhà trọ như thế này hoài, dự định là sẽ tích cóp một ít vốn mua một ngôi nhà ở chung cư, có như vậy sẽ thoải mái hơn.
Có những lúc ở nhà một mình chờ hắn đi làm về, một mình trống vắng trong căn phòng tui cũng nhớ ba mẹ tui lắm, nhưng biết làm sao được, tui đã hứa một đi không trở lại rồi mà.
Chắc hẳn thời gian qua họ cũng đã đi tìm kiếm tui và hắn khắp nơi chăng?…Nhưng mặt khác tui lại nghĩ họ sẽ không cần đến đứa con “cặn bã” như tui đâu. Còn hắn thì khỏi nói, làm việc quằn quặt suốt ngày luôn, tối về tui phải đấm bóp giác hơi cho hắn nữa chứ.
Nhưng tất cả là vì gia đình nhỏ bé của tui và hắn mà thôi. Hắn luôn tỏ ra là người đàn ông chịu khó làm ăn, biết tư duy và suy nghĩ đến tương lai có trách nhiệm với gia đình (gia đình gì mà có 2 người thui^^),tui thật sự thương hắn lắm…
Tui xem lại tờ lịch treo tường, nhanh thật mới đây mà đã qua năm mới rồi. Năm mới đã đến với bao hứa hẹn đang chờ đón phía trước tui và hắn ở phía trước. Tui thấy nó có vẻ tươi sáng hơn, tui hi vọng trông chờ vào một ngày mai tươi đẹp sẽ đến.
Sẵn tiện tui lấy cây bút đỏ ra đánh dấu khoanh tròn vào những ngày dự định tui và hắn sẽ… “ấy ấy” với nhau^^.Tuần chỉ có 4 bữa thui à, những ngày hắn đi làm về mệt quá thì…ngủ sớm. Vậy đi, cứ theo đúng lịch trình mà xử, chứ ngày nào cũng “abc”….chịu sao nổi hả trời.
Đang giặt quần áo phía sau nhà thì tui nghe tiếng ai gõ cửa phòng tui và hắn. Ai vậy nhỉ, chủ nhà à, mới đóng tiền phòng ngày hôm qua rồi mà.
-Ai đó…ra liền.
Tui rửa tay sạch rồi đi thẳng ra phía cửa, mở toang cánh cửa ra và rồi tui chợt chưng hửng khi trước mặt tui là sự hiện hữu bóng dáng của ba tui và mẹ hắn. Sao họ lại tìm được nơi này vậy,khuôn mặt tui tối sầm lại, tui có một cảm giác gì đó gọi là thất vọng. Tại sao tại sao vậy, tui và hắn muốn sống yên ổn và hạnh phúc bên nhau thôi mà.
-Sao…hai người lại biết con và Nam ở đây?
-À…Út được người quen chỉ.-Ai mà nhiều chuyện thấy sợ.
-Thằng Nam đâu rồi con?
-Ảnh đi làm rồi.Ba với thím Út vô nhà chơi.
Rồi tui dắt họ vào và pha trà đón tiếp khách quý…Tui thật sự bối rối, tay chân thừa thải, chẳng hiểu vì sao.
-Hoàng…Ba xin lỗi con về sự việc hồi đó.
-Dạ, tất cả là lỗi của con, con là đồ bất hiếu.
-Con với thằng Nam trở về nhà đi con.-Mẹ hắn khuyên.
-Đúng rồi..dọn về đi con.
-Dạ không, tụi con đã quyết định ra đi là sẽ không bao giờ trở về.Chẳng phải mọi người từ con và Nam rồi sao?
-Con bỏ cha mẹ chứ cha mẹ làm sao bỏ con…Về đi con, mọi người tha thứ hết mọi chuyện.
-Nói vậy là ba mẹ và chú thím Út chấp nhận cho con với Nam sống bên nhau rồi hả?
-Chuyện này thì…tụi con đừng làm mọi người khó xử.-Ba tui ngập ngừng.
-Mọi người đừng làm tụi con khó xử thì có,ba và thím Út về đi.Từ rày về sao đừng đến đây làm phiền tụi con nữa.
“Chát”-tui vừa dứt lời thì ba tui đã cho tui ăn tát.
-Mất dạy mày ăn nói zới cha mày vậy hả?
-Thôi mà anh ba, sao đánh nó chi dạ?
Nước mắt tui bắt đầu trào ra, tại sao ông ấy lại đánh tui chứ. Tui chỉ muốn sống với tình yêu của mình thôi mà…Huhuhu….Tui có lỗi gì đâu cơ chứ.
-Tao hỏi lần cuối có về hok?
Tui vẫn im lặng như tờ không trả lời. Sự việc đã bắt đầu căng thẳng, ước gì có hắn ở đây thì hay biết mấy.
-Có chết con cũng không về.-Tui nói trong vô thức.
-Hoàng ơi…con với thằng Nam về nhà đi út xin tụi con đó..hic..-Mẹ hắn van xin tui.
-Ơ…ba lỡ tay, ba xin lỗi con…Ừ, tụi con về đi rồi muốn sao cũng được.
-Con không biết, Nam sẽ không đồng ý đâu.
-Được rồi, mấy giờ nó đi làm về.
-Dạ…khoảng 6 giờ nếu không làm thêm.
-Sao tụi bây khổ quá vậy?
-Dạ không, tụi con sống hạnh phúc lắm…mà lát nữa con đi học rồi.
-Dzậy để chiều Út ghé.
Nói rồi mẹ hắn và ba tui bước ra khỏi cửa phòng và nhanh chóng ra khỏi đầu hẻm rồi khuất vào dòng người trên phố. Tui phải làm sao đây, có nên gọi điện cho hắn biết không, đúng rồi dù chuyện gì cũng phải thông báo cho hắn.
“Alo,anh hả…hồi nãy ba em với mẹ anh đã tìm đến đây và muốn chúng ta trở về…”
“Sao họ tìm ra được?”
“Em không biết, em rối lắm không biết làm sao nè…!”
“Được rồi…hôm nay anh sẽ xin về sớm…chúng ta sẽ dọn đi nơi khác.”
Tui biết chắc chắn hắn sẽ không đồng ý chuyện này mà, thật sự tui cũng nghĩ là đời nào mà họ đồng ý chuyện tui và hắn được cơ chứ, biết đâu được đây chỉ là cái bẫy để dụ tui và hắn thì sao. Biết đâu ba mẹ hắn và ba mẹ tui sẽ giam tui và hắn trong phòng vĩnh viễn luôn. Eo ôi nghĩ đến đấy thôi là tui toát mồ hôi hột.
Đúng 5 giờ chiều thì hắn về…
-Tụi mình phải dọn đi nơi khác thôi.
-Lỡ khi họ ăn năn hối hận thiệt thì sao anh.
-Hok dám đâu, anh sống từ nhỏ với họ nên rất hiểu..họ không bao giờ đồng ý đâu!
-Ừ, dọn thì dọn, dù gì em cũng không muốn zề.
Tui và hắn xoắn tay áo lên bắt đầu thu dọn đồ đạc và làm thủ tục check out. Đồ đạc nhiều không thể tả, mà cũng chẳng biết đi đâu bây giờ. Mới dọn được vài món cho vào vali thì tui và hắn đứng sửng người lại khi thấy đông đủ mọi người đang hiện diện trước mặt tui và hắn. Có ba mẹ tui và ba mẹ hắn và cả những người hiếu kì quanh khu vực đến nhòm ngó…
-Tụi con về đi,rồi mọi người sẽ chấp nhận mà.-Mẹ tui dỗ dành.
-Không, tụi con không đi đâu hết.-Hắn kiên quyết.
-Mẹ năn nỉ con đó Nam, hai đứa còn trẻ như vầy ra đời sống lo sao nỗi, nghe lời mẹ đi con.Dạo này thấy con hơi đen đó.
Tui và hắn bối rối thật sự, có thật là họ muốn chúng tui quay về không. Tui và hắn nhìn nhau một hồi, với lại ba mẹ tui và ba mẹ hắn hết lời khuyên răn làm tui và hắn cũng có vẻ xiêu lòng.Cuối cùng thì…
-Được, con và Hoàng sẽ về nhưng mọi người tuyệt đối không được ngăn cản tụi con đến với nhau nữa.
Đến lúc này tui mới để ý xung quanh có rất nhiều bà tám xung quanh, họ chỉ trỏ rồi cười khinh bỉ vào tui và hắn. Ôi những con người này mới thật đáng ghét làm sao! Nhẹ nhàng hắn quay qua tui và hỏi nhỏ:
-Mình về nha em.
-Ừm.
Và rồi tui và hắn cùng mọi người vào thu dọn hành lí chất lên chiếc xe ba gác mà ba tui đã kêu sẵn. Tiếc ghê, mới đóng tiền phòng ngày hôm qua mà nay phải dọn rồi…hic…!
Hắn chở tui rẽ vào khu phố đường vào nhà tui và hắn. Hơn một tháng qua tui và hắn sống tự lập ở bên ngoài hôm nay mới có dịp “trở lại phố cũ” tui nghe trong lòng mình dâng lên một niềm xao xuyến khó tả.
Bỗng tui để ý xung quanh thấy có rất nhiều người nhìn tui và hắn như sinh vật lạ, lại có tiếng nói tui nghe loáng thoáng: “Ê..thằng đó nó bỏ nhà theo trai kìa..haha..Ai đời con trai mà bỏ nhà theo trai…Ủa mà chắc hai đứa nó là BD rồi…”..Tui nghe mà cảm thấy bực mình dễ sợ. Hắn hiểu tâm trạng tui nên nhẹ nhàng an ủi:
-Ai nói gì mặc ai, em đừng bận tâm.
-Em chỉ hơi bực mình thôi.
Cuối cùng tui và hắn cùng về lại mái nhà xưa, đã có lần tui thề là không bao giờ đặt chân vô nữa. Nhưng bây giờ thì…Biết sao bi giờ!!!
Kể từ ngày tui và hắn trở về ba mẹ tui và ba mẹ hắn cũng không có phản ứng gì nhưng có vẻ cũng không đồng tình gì lắm. Hắn thì thường xuyên qua nhà tui, chỉ khi nào đi làm hoặc tui đi học hắn mới chịu lui. Hắn dễ thương thật!
Đang ngồi trước ghế đá để làm báo cáo chợt tui thấy có một tên quen quen đang chạy theo kè kè tán tỉnh con bé Nụ hàng xóm của tui. À nhớ ra rồi, nó là em họ của hắn tên Hùng thì phải, hồi đó đám giỗ nhà hắn tui cũng đã từng gặp hắn…Chà, bày đặt dở thói dê xòm giữa thanh thiên bạch nhật nữa chứ.
Tui biết chắc nó sẽ không thể nào thả dê thành công, cái con Nụ này nổi tiếng “chanh hỏi” nhất xóm mà, mới học có lớp 11 mà đua đòi thấy sợ. Đời nào nó chịu một thằng đi xe Air Blade, cỡ Inova hay Land Cuise thì còn mật may.