Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 33
33.
Tui lấy chiếc xe đạp điện yêu dấu của tui ra bởi vì hắn đi bộ đến mà, hắn chở tui băng băng qua những ngôi nhà và rồi cuối cùng tiến về phía đồng ruộng,hắn chở tui đi đâu đây?. Đừng có nói hắn chở vô bụi lùm nha. Chít lun áh!!^^…Hắn dừng lại giữa đồng ruộng trống vắng bao la. Gặp băng trấn lột là chết cả lũ, bữa nay rằm trăng sáng vằng vặc, tui nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn đang sáng bừng vì hạnh phúc. Tui và hắn cùng ngồi xuống trên thảm cỏ xanh tươi (đoán đại thôi).Được khoảng một phút thì bất ngờ hắn chụp lấy tay tui và đan xen vào tay hắn.
-Ê..làm gì dzạ?-Tui giả bộ hỏi.
Hắn không nói gì mà chỉ cười, nụ cười hắn đẹp như một thiên thần sao trước giờ tui không thấy nhỉ…
-Hoàng có đồng ý làm…bạn gái của Nam hok?
Tui im lặng không trả lời…Nghe hắn hỏi mà tui tức cười thấy sợ, nghĩ sao hắn kêu tui làm “bạn gái” của hắn vậy trời…
-Im lặng là đồng ý rồi phải hok?
-Không biết..Ủa ủa..mà cho hỏi.
-Hỏi gì?
-Sao hồi đó hung dữ lắm mà sao giờ hiền như nai vậy?
-Chắc tại sức mạnh của tình yêu đã thuần hóa con người ta đó mà.
Hắn vừa nói vừa cười tươi. Và rồi hắn kéo tui lại gần và ngồi lên đùi hắn, nhẹ nhàng hắn dụi đầu tui vào ngực hắn. Tui cảm thấy thật ấm áp dễ chịu cộng với mùi đàn ông từ cơ thể hắn tiết ra làm tui mê mẩn cả đầu óc. Hắn vòng tay qua eo tui và ôm chặt tui vào lòng, và hôn nhẹ lên cái đầu…đinh của tui.^^.
-Từ nay mình xưng hô sao ta?-Hắn thắc mắc.
-Thì mày tao như thường chứ sao..
-Trời vậy còn ra thể thống gì nữa.
-Chứ muốn sao?
-Kêu Nam là anh..xưng em nghe chưa?
-Nghe cái đầu anh..Áh..aaaaaa!thôi chết,lỡ miệng rùi.
-Haha..vậy là em chuẩn bị tâm lí sẵn rồi phải hok?
-Làm gì có!-Tui đỏ mặt vì ngại.
-Anh hứa từ nay cho đến trọn cuộc đời anh sẽ bảo vệ che chở cho em, em hãy tin vào tình yêu của anh.-Hắn nói có vẻ nghiêm túc lắm.
Hình như câu nói này tui nghe quen quen đã có ai nói rồi thì phải. Nói làm gì để rồi không thực hiện được, chỉ nói suông không thôi sao. Kết quả tui nhận được chỉ là sự thật bại trong tình yêu, tui đã chán ngán với những câu nói đại loại như thế này lắm rồi. Tui ngồi bật dậy xô hắn ra rồi đứng lên.
-Em sao vậy?
-Bảo vệ che chở cho tui sao?..Nếu nói như anh ai mà không nói được.
-Anh nói được là nhất định anh sẽ làm được..-Hắn mạnh mẽ.
-Anh mạnh mẽ, anh cứng cỏi như đá ư, nhưng sẽ có ngày rong rêu sẽ bám lên người anh đó.
-Sao em lại nói zậy..bộ em không tin anh sao?
-Bây giờ anh nói anh yêu tui, vậy đến bao giờ anh chán tui?
-Không..không bao giờ có chuyện đó, yêu cho đến khi con tim anh ngừng đập, đến khi nào anh không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Tui thật sự bối rối, nên làm gì bây giờ có nên tin những lời hắn nói không,sao khi yêu ai cũng thề non hẹn biển đã đời vậy mà đến khi break lại quên hết, con người ta sao lại phũ phàng như vậy.
-Anh đừng nói nữa, tui không tin đâu!
-Vậy anh làm sao em mới chịu tin..em nói đi anh sẽ làm tất cả, chỉ mong sao chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.
-Gia đình và xã hội..anh sẽ làm gì để đối mặt với nó.Tui không muốn dấu diếm mãi, cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra thôi.
-Thì ra đây chính là điều em lo sợ sao. Được rồi ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà anh, anh sẽ nói rõ chuyện chúng ta cho ba mẹ anh nghe, sau đó sẽ là ba mẹ em.
-Anh khoan nói cho pa mẹ em đi..em cần phải có thời gian.
-Quan trọng là em phải mạnh mẽ và kiên quyết đừng nản chí nghen em..Anh tin chắc chắn rồi đây chúng ta sẽ hạnh phúc.
Tui nghe hắn nói mà tui cảm thấy như có thêm nghị lực vững tin vào tình yêu của hắn. Tui đã vụt mất tình yêu đến hai lần rồi. Nhưng lần này tui sẽ không cho nó lặp lại vết xe đổ nữa đâu..Tui sẽ đấu tranh đến cùng, tất cả vì tình yêu vĩnh cửu. Ba mẹ ơi, không lâu nữa con sẽ nói rõ hết cho ba mẹ nghe và mong ba mẹ thấu hiểu nỗi lòng của con.
Và tui chỉ cầu mong một điều là sẽ không ai có thể ngăn cản tui và hắn đến với nhau nữa..Tuy mới quen hắn được nửa năm nay thôi nhưng dường như tui đã hiểu hết mọi tính cách và con người của hắn. Công bằng mà nói nhiều lúc tui nhủ thầm hắn chính là một nửa còn lại của cuộc đời tui đây.Tính nết hắn giống tui một cách kì lạ, tui chỉ cần nghĩ gì là hắn phát hiện ra rồi.
Tui không cần làm một cuộc hành trình đi tìm tình yêu nữa chi cho mệt. Tình yêu từ bấy lâu nay tui tìm kiếm nay đã hiện hữu trước mắt. Còn tên Tuấn đối với tui mà nói hắn đã chìm sâu trong kí ức đen tối mặc dù tui và hắn đã từng có một khoảng thời gian đẹp nhất trong đời.
Đã đến lúc tui tìm được bến đổ thực sự, hắn (tên Nam nha) như một vị hoàng tử ánh sáng soi lối cho tui đi, tìm ra được chân lý của tình yêu. Các bạn đọc truyện sẽ bảo rằng tui là con người dễ thay đổi, nhưng thà dứt bỏ mọi thứ để đến với tình yêu mới, chạy theo tiếng gọi của con tim, chẳng lẽ hoài niệm về mối tình xưa để rồi đau khổ mãi hay sao.
-Em suy nghĩ gì vậy?-Bất ngờ hắn hỏi làm tui dứt ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Không có gì đâu anh, em cũng nghĩ như anh chúng sẽ nhất định ở bên nhau.
Hắn ôm chặt tui vào trong lòng, vòng tay hắn xiết thật mạnh. Tui hít lấy hơi thở hắn mà nghe sảng khoái thật dễ chịu. Tui và hắn lại ngồi tựa vào nhau, trên cao hàng vạn tinh tú đang chiếu sáng, như đang chứng nhân cho tình yêu tui và hắn.
-Em cho anh hun má một cái nha!-Hắn đòi hỏi.
-Không được.
-Sao zậy, bộ em không yêu anh sao?
-Không thik hôn má,hôn…môi cơ.-Sao tui lại nói được như vậy nhỉ, chả hiểu nỗi.
-Lần này đừng đấm anh như lần trước nữa nha.
-Ê..nói vậy bữa hổm ông không có xỉn hả?
-Ơ..có chứ.
-Xạo riết cho quen, nhưng sợ Chị Hằng với Chú Cuội nhìn thấy lém.
-Kệ họ, thấy càng tốt chứ sao.
Nói rồi hắn xăm xăm cái bản mặt hắn lại gần tui, tui và hắn hòa quyện với nhau làm một. Trên trời Chị Hằng và chú Cuội nhìn chúng tui tươi cười, chắc đang ca ngợi tình yêu của tui và hắn đó.
Từ giây phút ấy tui và hắn đã chính thức hẹn hò với nhau và có vẻ công khai hơn. Hắn đến chở tui đi chơi tui tót lên xe hắn ngồi ôm hắn sát rạt. Người dân trong khu phố tui ở chỉ biết trố mắt ra mà nhìn..Nhìn đi có ngày lòi cặp mắt ếch ra cho biết. Tui và hắn chẳng màng gì đến thế gian cứ coi như đây là thế giới của riêng tui và hắn vậy. Thế là cái xóm tui bắt đầu xỏ xiên, đồn thổi về mối quan hệ của tui và hắn, đến nỗi pa tui cũng phải cảnh báo:
-Mày làm gì đi chơi với thằng Nam hoài zậy, tao nghe cái xóm này nói 2 đứa bây ô môi đó!
-Ui..họ có miệng thì cứ cho họ nói đi pa, khi nào đã thì thôi.
Hôm nay hắn sẽ chở tui về diện kiến với pa mẹ hắn và nói rõ ngọn ngành. Tui cũng hơi lo một tí, không biết ba mẹ hắn sẽ phản ứng sao nhỉ, chắc lồng lộn lên chứ sao, và tiếp sau đó là phản đối quyết liệt, cái màn này tui quá quen rồi mà. Bởi vậy ta nói: “Thế là người Việt Nam!….”^^.
-Em cứ bình tĩnh không có chuyện gì xảy ra đâu.Đã có anh đây.-Hắn động viên tui.
-Ừhm.
Tui lên xe cho hắn chở đi, nhanh tay hắn kéo tay tui ôm eo hắn lại, tui cũng thích lắm bởi vì eo hắn thật rắn rỏi săn cứng,nổi từng u thịt hình vuông ôm đã dễ sợ với lại bây giờ tui không còn ngại gì nữa. Tui ngoái cổ lại nhìn thì thấy bóng dáng của pa tui đứng ngay cổng ngóng theo tui và hắn. Nhìn gì bố ơi tụi con đang yêu nhau mừ.
-Dạ, chào chú thím út con mới qua.-Tui lễ phép chào ba mẹ hắn.(Hồi trước hok bít kêu bằng bác).
-Ờ..bữa nay con ở lại dùng cơm tối với gia đình Út nha..Hàng xóm với nhau con đừng ngại gì hết.
-Dạ được ạ!
Gia đình hắn gồm 4 người, ba mẹ,hắn và một đứa em trai. Ba hắn là viên chức cán bộ nhà nước, còn mẹ hắn thì kinh doanh bất động sản, kiêm luôn cò đất. Còn thằng em mới học lớp 10.
-Ti..lấy trái cây ra mời bạn đi con.-Ba hắn kêu hắn.
A..thì ra ở nhà hắn tên Ti sao, tên sao nghe có vẻ con nít quá nhưng cũng hay hay.
-Dạ ai là Ti hả chú út?
-Thì thằng Nam chứ ai, tên đó chỉ có mình chú mới kêu được thôi, ngoài ra ai mà kêu như zậy nó ghét lắm!
Vậy sao, hông biết tui có có kêu hắn như zậy được hôn ta..
Sau đó hắn đi bưng trái cây ra và đến ngồi cạnh tui. Bữa nay không có thằng em của hắn ở nhà.
-Ba mẹ, hôm nay con có chuyện muốn nói.-Hắn làm khuôn mặt hình sự.
-Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy con?-Mẹ hắn lo lắng, ba hắn cũng bắt đầu bỏ tờ báo xuống.
-Chuyện là như vầy, dạo này ba mẹ có nghe trong xóm đồn về con và Hoàng không?
-Ui, những người đó ăn không ngồi rồi, rồi không có chuyện gì làm, ăn bậy nói bạ không, con bận tâm làm chi.
-Dạ, họ nói đúng đó.
Khỏi nói ba mẹ hắn vừa nghe là đã tái mặt rồi.
-Cái gì vậy Nam, con nói gì zậy?
-Phải, con và Hoàng đang yêu nhau. Tụi con yêu nhau thật lòng.
“Chát”-hắn vừa dứt lời thì bàn tay mẹ hắn giáng một cái hắn bật ngửa ra sau, tui nhìn thấy mà xót xa dễ sợ.
-Tụi bây loạn hết rồi hả?
Ba hắn cũng hét lên, ổng tức giận đến mức tím tái cả khuôn mặt.
-Không có yêu đương gì hết, đồ bệnh hoạn, con tao không có cái thứ như mày.
-Vậy ba mẹ cứ xem như chưa từng sanh con ra đi. Giờ có đánh con chết ba mẹ cũng chẳng thay đổi được gì đâu, con xin ba mẹ đừng ngăn cấm tụi con nữa.
-Im ngay, đồ mất dạy, tao nuôi mày khôn lớn giờ mày ăn nói thế hả?-Mẹ hắn cũng tiếp.
-Trời ơi, sao gia đình tui lại khổ thế này.-Ba hắn than thở.
-Mà mày và nó là con trai mà, làm sao mà….Trời ơi, chắc tui chết quá.-Tới lượt mẹ hắn.
-Không được, đây là chuyện động trời không được để lộ, nếu bị phanh phui tui sẽ không còn dám nhìn mặt ai nữa.
-Từ nay cấm hai đứa bây giao du với nhau,còn thằng Hoàng mày zề đi, coi chừng tao mắng vốn pa mày là mày toi mạng đó.-Mẹ hắn đe dọa tui.
-Dạ, con rất sẵn sàng, bây giờ chú thím cứ qua nói chuyện đi ạ!
Mẹ hắn kinh ngạc khi nghe tui phát biểu như vậy. Quả thật tui bây giờ không còn sự lựa chọn nữa. Đã đến lúc phải công khai tất cả mọi chuyện rồi đến đâu cũng được.
-Thằng Ti, mày phải lên sống với cô ba mày liền cho tao.-Ba hắn khẳng định.
-Con không đi đâu hết, con sẽ ở đây với người con yêu.
“Bốp”-Đến lượt ba hắn dọng thẳng vào mặt hắn . Tui nhìn thấy mà lòng tui đau đớn vô cùng.
-Mày cãi cha mày hả mậy?