Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 27
27.
Được một tuần tui khỏe hẳn và xuất viện về….
-Ba ơi…con muốn chuyển lên Quận 10 ở với chú sáu một thời gian…khoảng một hai tháng.
-Ủa..sao hồi đó mày phản đối quyết liệt lắm mà.
-Thì bây giờ con đổi ý rồi…
-Ừ..chừng nào đi.
-Dạ, ngày mai…À mà pa mẹ…Tuấn có đến tìm con pa mẹ cứ nói là..là con đi du học đi, ba mẹ chọn nước nào cũng được..Anh Pháp Mỹ Úc Singapore gì đó, nếu hắn hỏi chừng nào về..Ba mẹ cứ nói là con đi định cư luôn nha!
-Ừhm…được rùi.
Ba mẹ tui chắc hẳn cũng biết tui và hắn xảy ra chuyện gì đó nên không hỏi thêm nữa.
-Hoàng…Con đừng có lầm lì như hồi xưa nữa nha con.-Mẹ tui lo lắng.
-Ba mẹ yên tâm…Con không sao đâu.
Ngay ngày hôm sau tui thu dọn hành lí và lên đường về sống với chú thím 6 tui ở quận 10…Chú thím tui dễ mến và thương tui lắm…đòi nhận tui làm con nuôi hoài mà pa mẹ tui đâu có chịu…ổng bả cũng còn trẻ chỉ mới có đứa con gái chừng 5 tuổi thui àh…
Tui phải bắt đầu thay đổi chính tui thôi…Đầu tiên là hình tượng…tui phải xóa bỏ hình tượng Cúp Bế trong lòng mọi người mới được….
Ngay hôm đi học lại, vừa bước vào trường là tui đã bị đám bạn trong trường dòm ngó như sinh vật lạ…Tui có chơi nổi gì đâu..tui chỉ cắt đầu đinh 5 phân dựng đứng lên như chú tiểu thui mà..Tụi này nhiều chiện thiệt…
-Wow!!…Đại ca bữa nay ấn tượng thiệt.-Thằng Tiến mát sửng sốt khi nhìn thấy hình tượng mới của tui.
-Trùi ui….bữa nay dòm Hoàng “đã” thiệt..Manly hết sức.-Con Thúy điệu nịnh theo.
Từ xa tên Long đẹp trai cũng bước tới…
-Trời đất..ai đây..Hoàng đây hả?
-Ừ..tao đây,bất ngờ lắm hả…xấu xí lắm chứ gì?
-Ơ…sao Hoàng lại…
-Sao…lại xưng mày tao chứ gì..tao bây giờ khác xưa rồi nha…tao muốn xưng sao kệ m.. tao?
Tên Long và nhiều tên khác trố mắt lên mà nhìn..chắc tụi nó chưa khi nào thấy tui hung dữ và hỗn hào như vậy…
-Nhưng Long không thích..
-Không thích thì làm gì được tao…chứ mày bắt tao bằng kiu mày bằng anh hả?Mày mơ cũng không có giấc mơ đó đâu.
Vừa nói tui vừa trề trề môi và bỏ đi để lại khuôn mặt thảng thốt và thất vọng về tui của tên Long đẹp trai..Xin lỗi Long nha, thật sự Hoàng cũng không muốn làm Long buồn đâu…Nhưng không làm như vậy, Long sẽ tiếp tục đeo đuổi Hoàng..đến một lúc nào đó xui xẻo Hoàng xiêu lòng rồi sao này lập lại đường cũ…Hoàng cũng lại là người đau khổ..Hoàng thật sự không muốn…
Và kể từ dạo ấy tui luôn tỏ ra lạnh lùng với bất cứ thằng con trai nào tiếp cận tui….Tui chẳng phải chảnh chọe gì nhưng biết đâu trong số bạn bè của tui lại có thằng như tui thì sao bởi vậy phòng bệnh hơn chữa bệnh mà…
Người ta nói đúng thời gian là phương thuốc kì diệu nó chữa lành mọi vết thương cho dù không hoàn toàn…Hơn một tháng đã trôi qua tui đã nguôi ngoai đi phần nào về hình ảnh của hắn trong tâm trí…
Nhưng vẫn không thể nào xóa sạch mọi kí ức đã qua…Dù đã gom hết hình hắn đốt sạch rồi nhưng đâu đó tui vẫn còn mường tượng rằng hắn vẫn còn lảng vãng quanh đây và cầu mong tui quay về với hắn…Nhưng tui chắc một điều rằng tui không thể nào làm được…Không thể nào…
Tui và hắn bây giờ như hai thế giới chính xác hơn là như hai đường thẳng song song..mãi mãi cũng không bao giờ gặp nhau….mãi lênh đênh như con thuyền trên biển cả phút chốc bão tố nhấn chìm mọi ước mơ và hoài bão để lại trên mặt biển từng đợt bọt biển trắng xóa..cuốn xoáy theo tận cơn sóng rồi đánh mạnh vào bờ vỡ tan…
Có những buổi chiều đi học về..buồn quá chẳng biết đi đâu thế là một mình tui âm thầm lang thang qua từng con phố nhỏ…Từng góc phố nơi đã in dấu chân tui và hắn tung hoành một thời…Hình ảnh hắn đang ngồi quán cóc trên vỉa hè lại hiện về trong tiềm thức…
Từng chiều tui và hắn chở nhau qua đây bất chợt có cơn mưa trái mùa lướt qua..tìm không kịp chỗ nấp tui và hắn quyết định tắm mưa một trận thật là vui..Rồi công viên Tao Đàn nơi tui và hắn từng ngủ bụi, rồi Bến Bạch Đằng – chứng nhân tình yêu của tui và hắn….giờ tất cả chỉ còn là kí ức…Nước mắt tui hòa với cơn mưa râm râm nhẹ của Sài Gòn rơi xuống lòng đường…vỡ òa!!!
Click vào đây để nghe bài hát…
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=4kI-zWlnGA
“Nhân gian hay chăng em vẫn nhớ anh yêu anh đắm say.
Lòng em vẫn luôn mong nhớ anh và cầu nguyện ta mãi không xa..
Rồi anh ra đi vội vàng mang theo trái tim cùng lời nói yêu và lời thề xưa, mình đã trao nhau hỡi người ơi!
Từng ngày dài thật dài chỉ một mình em trên con phố xưa, một mình dưới cơn mưa, thầm nguyện cầu tình mình tựa như đôi cánh chim bay không xa rời…
Nơi phương xa kia anh nhớ không anh lúc xưa chúng ta nguyện mãi bên nhau nay chỉ riêng em một mình lạc bước trên con đường khuya..
Đã vắng bóng anh lạnh buốt lòng em mùa đông đã sang, làm sao để giọt nước mắt đừng rơi người ơi biết chăng em nhớ anh rất nhiều..
Từng ngày dài thật dài chỉ một mình em trên con phố xưa, một mình dưới cơn mưa, thầm nguyện cầu tình mình tựa như đôi cánh chim bay không xa rời….”
Chắc hẳn hắn bây giờ cũng không thể nào quên được tui đâu…Tui hi vọng rồi ngày mai đây hắn sẽ quên được tui và có trách nhiệm với gia đình bé nhỏ của hắn hơn….Tuy bây giờ hắn chưa yêu con Xuân Nhi nhưng tui nghĩ biết đâu được đứa con lại là sợi dây vô hình gắn kết nó và hắn lại với nhau thì sao…Tui chỉ biết thầm cầu chúc cho hai người, một người tui yêu và một người yêu người tui yêu sẽ sớm tình thấy tình yêu thật sự cùng ngự trị với một khoảng thế giới gọi là gia đình ấy được bền vững theo thời gian….Còn riêng tui, tui sẽ cố làm lại cuộc đời..hãy là chính mình…Nhưng đôi lúc tui nghĩ hơi chủ quan là đối với cái thế giới này thì cần sống giả một tí sẽ đẹp hơn chăng?…