Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 18
18.
Sau một đêm ngon giấc cùng anh ý,tui thức dậy trước,quơ vội miếng vải che thân, hắn vẫn còn ngủ, nhìn mặt hắn ngủ kìa,dễ thương không chịu nỗi…Tui thèm cắn một miếng quá,…Tui vừa vươn vai vừa mở cửa phòng bắt gặp ngay con nhỏ ô sin đang cắm hoa gần đó…Nó quay lại nhìn tui, nó ngạc nhiên một cách thái quá, mắt thì chữ O, mồm chữ A…Gì vậy, mình ngủ chung với hắn mà nó cũng ngạc nhiên sao…Đồ vô duyên, tui bây giờ là bồ hắn chứ không phải là bạn bình thường đâu à nha.
-Nhìn cái gì, móc mắt bây giờ.
-Dậy sớm vậy em, lại đây anh ôm cái coi!
Hắn với chiếc underwear nhỏ xíu vừa đủ để che “chỗ ấy” đi lại chỗ tui choàng tay qua eo tui rồi kéo lại giường, đóng cửa cái rầm…không để ý đến sự hiện diện của con osin…Trước lúc cửa đóng tui chỉ thấy nó há hốc mồm ra kinh ngạc,…tui dám chắc thể nào nó cũng đem chuyện này về mách với mẹ hắn cho xem…Con này thấy ghét lắm!!
-Thôi, dậy rửa mặt rồi chở em về.
-Còn sớm mà em!
-Sớm gì nữa, 8 giờ mấy rồi, nhanh.
-Nhưng anh chưa làm gì em hết mà.
-Đòi làm gì nữa,hồi tối em thả cửa cho anh muốn làm gì làm rồi mà.
-Nhưng anh chưa có… “làm” được mà.
-Tại số anh xui chứ bộ,Thôi để dịp khác đi,với lại bây giờ là ban ngày,em sống về đêm không hà!
-Em đó, ăn hiếp anh wài hà.-hắn bày đặt nhõng nhẽo với tui nữa chứ.
Hắn bế tui vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt,…xong xuôi hắn khăng khăng đòi đích thân hắn ẵm tui xuống ăn sáng hắn mới vừa lòng…Tui ngại gần chết nhưng thương quá rồi biết làm sao được đành phải chiều đấng lang quân một lần thôi..hí..hí.hí.Nói cho các bạn dễ tưởng tượng hắn ẵm tui theo kiểu chú rể hay ẵm cô dâu ấy…Hai tay tui ôm chặt lấy cổ hắn, mắt tui tròn xoe nhìn đôi mắt hắn…yêu quá đi mất…
-Sao, định để anh ẳm như vậy mà ăn luôn hả?
Hắn nói tui mới để ý là tới bàn ăn, ngớ ngẩn thật, mải mê lo ngắm hắn…Tui nhảy khỏi vòng tay hắn nhanh như chớp mà khuôn mặt thì nóng rang, chắc là đỏ lắm đây…Hai con nhỏ này không biết nghĩ gì trong bụng mà tụi nó nhìn tui có vẻ khinh bỉ thế nhỉ,được rồi hãy đợi đấy đi các con…Tui không ngồi đối diện mà ngồi sát ngay bênh cạnh hắn, vậy mới tình cảm chứ…
Chiều hôm ấy tui đi học, vào lớp mà chứ chập chờn chập chờn,nhớ về giây phút lãng mạn tối hôm wa, rồi cười một mình như một thằng hề…Hắn đã chiếm hết toàn bộ tâm trí tui bây giờ, làm bất cứ việc gì cũng đều nghĩ đến hắn….Ôi,nhớ hắn đến chết mất, có thuốc gì trị nỗi nhớ ko?
-Sao dạo này thấy “vợ” không được bình thường vậy?-Giọng của ai chắc các bạn biết rồi phải hok.
-Cái gì, ý nói tui bị khùng hả.Thông báo cho ông một tin sốt dẻo:Tui đang yêu, hí.hí.hí…
-Anh chàng nào diễm phúc vậy?
-Hả, mới nói gì…ông mới…nói gì?-tui cà lăm và lúng túng.
-Ơ….đâu có đâu có….Long hỏi cô nàng nào ấy mà!hì.hì…Thôi Long đi đây.
Trời ơi, sao vậy, sao tên Long này nắm được tẩy của tui, tui có biểu hiện gì là gay đâu,tại sao một đứa chậm tiêu như nó lại biết được…..Hổng lẽ, hắn cũng là…..Á, không thể nào!
Người ta nói đúng khi yêu ta thường nhìn mọi vật thường có màu hồng, tui thì cũng vậy, càng ngày càng yêu hắn tha thiết da diết khôn nguôi, riết rồi nghiện cả giọng nói của hắn luôn…Bữa nay tui có hẹn đi ăn gỏi cuốn cùng anh ấy, từ lúc bắt đầu tái yêu với hắn đi ăn cũng hơi bị nhiều,hổng chừng sắp thành con heo quá, tui ăn uống điều độ lắm cốt giữ sao phọt thật đẹp, có vậy hắn ôm mình hắn mới phê…
-Mai anh chở em vô nhà anh.
-Vô nữa hả?
-Ừ, ba mẹ anh về rồi, mẹ anh nói cần gặp em.
-Cái gì, sao lại gặp em?Thôi em không đi đâu!
-Đi đi mà, biết đâu vô ba mẹ anh đồng ý thì sao.
-Đồng ý cái gì?
-Thì hôn sự của tụi mình, em không muốn làm vợ anh sao?
Tui nghe vậy mà thấy ngại dễ sợ,mặt đỏ hết trơn, khi không lại đòi cưới nữa chứ…
-Nhưng mà…
-Yên tâm lần này anh sẽ bên cạnh em.
Đúng giờ hẹn, hắn đến,sau khi xin phép ba mẹ tui hẳn hoi hắn cùng tui dông thẳng…Trước khi ra khỏi cổng ngoái lại nhìn tui còn thấy ba mẹ tui nhóng theo xì xầm cái gì nữa…Khỉ thật, không biết ba mẹ tui có nghi ngờ về mối quan hệ giữa tui và hắn hok nữa, sợ đến lúc đổ bể chắc tui bỏ nhà mà ra đi giống như nhân vật Nùi trong phim Thái Lan “Trận chiến của những thiên thần” quá, không biết có ai xem phim này không….Xem phim mà tui thấy dường như tương lai mình cũng như vậy.Như đã nói ba tui khó khăn lắm, hôm bữa cả nhà đang quây quần xem phim Nỉn,đến đoạn nói về chuyện tình của Nùi với bác sĩ Mác…Ba tui quát lên:
-Tui mà có đứa con như vầy, thà tui chết sướng hơn!
Tui nghe ổng nói mà lòng buồn rười rượi,chỉ còn biết nuốt nước miếng cuối mặt xuống lầm lũi trốn về phòng khóc thầm thôi chứ biết làm sao bây giờ…Ba ơi, con thật sự không muốn ba khổ vì con đâu mà, nhưng con đã lỡ sa chân vào rồi với lại bản chất con người mỗi người mỗi khác, làm sao mà mình lựa chọn giới tính cho mình được chứ!…
-Sao em run quá anh ơi!
-Em đừng lo, đã có anh đây anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta!-hắn nói chắc nịch.
Nghe hắn nói mà tui như được tiếp thêm sự tự tin,hắn mạnh mẽ quá đi thôi.
-Còn run nữa hết?
-Dạ, hết òy.
Qua khỏi khu vực lan can, hắn nắm chặt tay tui tiến vào bên trong…Mẹ hắn ngồi lù lù trông thật đáng sợ…Sao mỗi lần đối mặt với bà ta tui lại có cảm giác sợ sệt nhỉ…
-Dạ, con chào cô.-tui nhỏ nhẹ và lễ độ.
-Ừh, chào con.
-Cô vẫn khỏe chứ ạ!
-Dĩ nhiên, lâu lắm rồi mới gặp lại con.
Hắn ngồi sát bên, tay nắm chặt tay tui lại…
-Con sao vậy Tuấn, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Hoàng chút xíu.
Bà ta vừa nói vừa nhìn hai bàn tay của chúng tui…
-Thì mẹ cứ nói đi, tụi con nghe.
-Được thôi.Nhưng trong lúc mẹ nói chuyện không được xen vào nghe chưa, như thế bất lịch sự lắm.
Bà ta rời khỏi chỗ ngồi, nắm chặt hai tay lại đi qua đi lại một hồi….
-Nghe nói bữa trước khi cô vắng nhà con đến đây chơi phải không?
Không còn nghi ngờ gì nữa,chính 2 con ô sin nhà hắn về mách với bà ta, thể nào tụi nó cũng thêm mắm dặm muối, tha hồ mà nói xấu về tui cho coi…
-Dạ, là Tuấn chở con vô.
-Khi trước con hứa gì với cô, con còn trẻ sao trí nhớ con kém thế!
-Kìa mẹ, mẹ nói gì vậy?
-Mẹ đang nói chuyện,con đừng như vậy nữa có được không?
-Dạ, thưa cô con không quên, con vẫn nhớ.
-Vẫn nhớ cơ à, sao cô có cảm giác con là một người biết tận dụng và lợi dụng hoàn cảnh quá vậy Hoàng?
-Ý cô là sao?
-Thì ý cô là vậy đó,là người quan trọng nhất là chữ tín, chữ tín nó gắn kết phần con và phần người lại với nhau. Nếu mất nó thì chỉ còn lại một nửa mà thôi.Mà theo cô, cô nghĩ con cũng không đến mức đánh mất chữ tín đâu ha! – Bà ta vừa nói vừa nói vừa trề môi theo kiểu phù thủy.
-Cô….Phải, cô nghĩ sao cũng được….Theo con,người khôn chính là người biết tạo ra cơ hội và tận dụng cơ hội đó cô à, cơ hội ngàn năm một thưở mà.-tui bình tĩnh trả lời lại bà ta.
-Cậu….
Bà ta không biết nói gì hơn, trố mắt ra mà nhìn chằm chằm vào tui, như muốn ăn thịt tui luôn, dám chắc bà ta đang tức điên lên vì tui đây….Tui cũng đâu phải là một đứa hỗn hào gì, có bạn sẽ khuyên tui là nên im lặng không nói gì chấp nhận thương đau để mặc bà ta nói gì thì nói,nhưng các bạn đặt vào tình tui là các bạn thì các bạn có tức không cơ chứ…Cái gì cũng có giới hạn của nó chứ…Cuối cùng hắn mới lên tiếng…
-Thôi đủ rồi, mẹ không cần phải nói gì thêm nữa…Mục đích chính của mẹ là chia lìa tụi con chứ gì..Con có chết cũng không để mất Hoàng một lần nữa đâu.Con yêu Hoàng, tụi con yêu nhau thật lòng, con nhất định sẽ cưới Hoàng.
-Oh my god, con điên rồi hả con trai, con có biết vừa nói gì không?
-Con không điên, con rất bình tĩnh,con mong mẹ đừng cấm cản tụi con nữa.
-Mẹ nói không được là không được, mẹ chỉ có mỗi mình con thôi, con phải thương mẹ chứ.
Tui im lặng không nói gì nữa, quan sát hai mẹ con hắn đấu khẩu với nhau…Mẹ hắn đang cầu xin hắn quay về, đừng mù quáng như thế nữa..Bà ta rơm rớm nước mắt…Trời ơi, ai là người có lỗi trong vụ này, là ai, là ai, là tui sao….Tất cả lỗi lầm là do tui sao, nước mắt tui cũng bắt đầu tuôn…
-Em không được khóc, phải cứng cỏi lên để bảo vệ tình yêu của mình chứ.-Hắn quay qua lau nước mắt và an ủi tui…
-Dạ, em xin lỗi.
-Con quyết định rồi nếu mẹ không đồng ý con sẽ ra khỏi cái nhà này!
-Con đừng hù dọa mẹ.
-Con không dọa, từ nhỏ đến giờ có chuyện gì con nói được mà không làm được chưa mẹ.
Bà ta bắt đầu chuyển hướng sang tui…
-Hoàng, cô xin con đó, con buông tha cho nó có được hok con?
-Dạ, con xin lỗi cô, con yêu Tuấn lắm, yêu hơn bản thân mình nữa, nếu được lựa chọn chết vì Tuấn con cũng chịu, nhưng cô đừng bắt con xa Tuấn, con không làm được đâu cô ơi, huhuhu…..-Nước mắt tui trào ra như thác…
-Em chờ anh chút, để anh vào thu dọn quần áo rồi mình đi.
Sau câu nói đó, hắn tức tốc vào phòng, xách vali, mẹ của hắn thì chạy theo vừa khóc lóc vừa van xin, tui thấy cũng mủi lòng lắm….
-Mình đi em!
Hắn nắm chặt tay tui, bước ra hướng cổng….
-Tuấn ơi Tuấn đừng bỏ mẹ mà con, huhuhu…Tuấn ơi!
Tui và hắn đang ngồi tại một công viên…..
-Mình đi đâu giờ anh?
Hắn đang suy nghĩ đăm chiêu, tội nghiệp hắn quá……Từ nhỏ đến giờ hắn là công tử bột, là cậu ấm,luôn sống trong nhung lụa chưa hề biết suy nghĩ là gì, vậy mà bây giờ……..Hắn vì tui mà dám từ bỏ cả gia đình, liệu tui có ích kỉ quá rồi chăng?Tui phải làm sao bây giờ..
-Mình đi mướn khách sạn ở tạm đi em.
-Thôi, khách sạn mắc lắm.
-Em đừng lo, trước giờ anh có dành dụm chút ít, cũng có thể sống mấy tháng,sau đó anh sẽ đi làm, em cứ đi học bình thường.
-Nhưng em…
-Em sao vậy?Hay là em không muốn sống với anh!
-Không phải, em…em còn gia đình…em…..
Hắn không nói gì thêm mà chỉ thở dài một tiếng đủ để tui nghe thấy sau đó mắt hướng về nơi xa xăm không buồn chớp một cái…Sau đó nhắm nghiền lại…Hắn đang buồn thật sự…Tui cũng đang bối rối, tui phải làm gì đây!!!