Kiếp này, kiếp sau - Chương 3
Phần 3: Lễ Thành Hôn Đáng Nhớ
Nhà Gaudard lại dùng bữa tối nay. Cách đây hai ngày, chúng tôi đã dùng bữa trưa tại nhà họ. Hai gia đình gặp nhau thường xuyên, vì niềm hạnh phúc lớn lao của Milou và tôi. Điều làm tôi vui là không chỉ có bọn tôi hoan nghênh chuyện này: Với Rémi và Sophie, xem ra mọi chuyện vẫn tiến triển rất tốt.
Họ đã làm quen ngày gặp gỡ đầu tiên giữa bộ lạc Gaudard và thị tộc Rousseau. Đúng là từ đầu câu chuyện đến giờ tôi kể với tư cách là Alex. Tên chính xác của tôi là Alex Rousseau. Vậy là các bạn có thêm thông tin rồi. Giờ tôi vẫn còn nhớ lại vẻ ngớ ngẩn của anh mình khi nhìn thấy Sophie. Anh lúng túng đến nỗi chỉ lắp bắp nói được câu “Chào em”. Về phần Sophie, cô chăm chú xem xét kỹ càng rồi bằng giọng vừa trân trao, trơ trẽn lại trắng trợn, cô nói vẻ gạ gẫm:
– Anh cho phép em ôm hôn xã giao chứ, Rémi?
Tôi suýt phải chạy vào phòng ăn để lấy ammoniac. Rõ ràng anh tôi sắp lên cơn đứng tim. Tôi ném mắt nhìn tinh nghịch bí mật về phía Milou. Anh trả lời bằng nụ cười châm chọc. Chúng tôi chỉ cần có thế. Anh ấy và tôi đã tốn bao nhiêu công sức để thoa trơn sàn nhà phía trước Rémi và Sophie để họ trượt một cách nhẹ nhàng, chân nhẹ tênh, tay rộng mờ, mắt khép hờ.
Ở bàn ăn, sự ngẫu nhiên tốt đẹp đặt họ ngồi cạnh nhau. Rémi hầu như không ăn gì cả. Ừ thì, nếu muốn nói, anh ngấu nghiến … nhìn Sophie. Bao tử hiện giờ chắc chắn là mối lo cuối cùng với anh. Của tôi cũng vậy. Tơi tự hỏi không biết người anh em có cảm nhận cùng một thứ cảm xúc như mình không.
Dưới bàn, đùi Milou chà mạnh đùi tôi. Anh cử động nhẹ nhàng, biến sự tiếp xúc êm dịu thành sự mơn trớn khó tưởng tượng. Hơi nóng dễ chịu dâng lên ở phần dưới bụng, khiến tôi thở khó khăn hơn. Khi anh cuối xuống lượm cái khăn ăn tình cờ làm rơi, anh đã nhận thấy cảm xúc mình gây ra nơi tôi và khoái trá tăng tốc. Tôi đã không thể kiềm lại một tiếng rên. Không khí chợt im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía phát ra tiếng động. Tôi tím mặt, mà khi tóc bạn màu vàng, nước da sáng, điều này rất dễ nhận thấy:
– Con … Con vừa cắn vào lưỡi. Đau lắm!
Vừa nói tôi vừa uốn miệng nhăn nhó. Sự cố lập tức được bỏ qua. Rémi tiếp tục công cuộc nhập định khoáii khẩu, các bậc phụ huynh thì tiếp túc cuộc đàm thoại hăng say về luật thừa kế, các ván bài bridge và những cuộc hội họp trong tương lai. Milou tận dụng tình thế để mân mê tôi mạnh mẽ hơn. Tơi đã không từ chối sự cám dỗ vì lịch sự. Tôi cũng nhanh chóng nhận ra rằng hai đứa đều trong tình trạng bồn chồn. Mặc cho cảm xúc ngày càng dâng cao, tôi mơ hồ nhận thấy được, đối diện mình, Rémi và Sophie cũng chỉ đặt một tay trên bàn. Chắc hẳn họ đang đào sâu hơn mối quan hệ mới.
Cảm giác mạo hiểm quả thật là rất kích thích. Milou hoàn toàn không nhận thấy mình sắp đạt được đến đích. Không khí trong phổi tôi càng lúc càng hiếm, tôi nhận thấy sự hưng phấn ngày càng trở nên khó kiểm soát. Các khớp trên ngón tay tôi trở nên trắng bạch vì bị nắm chặt. Cả người tôi đờ đẫn, tôi phải cắn chặt môi để khỏi rú lên.
Ba giơ cao ly rượu, ngâm nga.
– Vì tình bạn tốt đẹp giữa hai đứa con đã liên kết hai gia đình chúng ta!
Hơi thở gấp gáp, tôi cầm ly rượu của mình, rồi cố tình đổ nó lên quần.
– Oh! Xin lỗi mọi người. con vừa làm dơ quần. Con phải đi thay ngay.
Khỉ thật! Chúng tôi không mong nhiều như vậy. Vài tuần cũng đủ cho chúng tôi nhận ra rằng Rémi và Sophie thật sự yêu nhau. Ở nhà, anh tôi dính cứng vào cái điện thoại, nấu cháo cả mấy tiếng với người trong mộng. Mà họ có thể nói gì đến ba, bốn giờ đồng hồ? Với tôi cũng tốt. Nhưng cũng khiến tôi điên người. Về mặt tích cực, tôi chẳng cần phải bịa ra một lý do gì đó để gọi điện cho Milou mà chỉ việc yêu cầu Rémi đưa điện thoại cho mình. Mặt tiêu cực, tôi phải đợi cả chục giờ nghe hai con lừa thổ lộ mọi chuyện trên đời rồi mới có thể bắt chuyện được với đối tượng tình yêu của mình. Điều làm tôi cau có hơn nữa, là giữa hai đứa con trai với nhau, bọn tôi khơng thể rỉ rê giống họ qua điện thoại. Luôn có ai ở đó, nhà Milou hoặc nhà tôi, canh đúng lúc, để đi ngang qua. Có vẻ như rất bất tiện để nói “Em yêu anh” với người bạn thân qua điện thoại. Tôi chẳng bao giờ muốn biết tại sao.
Ngoài ra, chuyện lạ là tôi ngày càng thấy mặt anh mình ở ngoài đường hơn. Gần như mỗi ngày, anh luôn đứng ở cổng ra vào trường học. Mấy bạn cứ yên tâm, không phải vì tôi đâu! Anh trai quý hoá gần như quên bẵng tôi hoàn toàn, chỉ một cử chỉ chào hỏi nhẹ nhàng, bí mật, từ xa. Khi Sophie xuất hiện, tôi coi như không còn tồn tại. Lần đầu tiên mà từ xa, anh giang rộng tay để cô nhào vào đấy, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, tôi quay sang Milou nhìn chăm chú miệng anh vẻ thèm thuồng. Nhưng như một thằng ngu, tôi đã phải đứng đó chịu trận với cơn thèm khát dữ dội.
Các bậc phụ huynh cũng biết rành cuộc phiêu lưu tình ái này. Tôi biết, mỗi khi hai nhà gặp nhau, các kế hoạch tương lai cũng thường xuyên được đề cập. “Bà có nghĩ, Marthe, rằng chuyện này có thể dẫn đến hôn nhân?” Mẹ nói. “Odile, vậy sẽ tuyệt lắm. Tôi đều cầu nguyện mỗi ngày. Mình thật sự rất hiểu nhau.”
Mấy ông cha thì bận tâm trên một sân chơi thực tế hơn nhiều. Ba tôi đã thấy trước cảnh Rémi tiếp nhận sự nghiệp công chứng của mình. Ngài Henri-Paul thấy rõ Sophie trong chức năng thư kí cao cấp hay mệnh phụ phu nhân. Cũng đúng, anh tôi vừa bắt đầu vào ngành luật. Hơn nữa, em gái Milou vẫn còn học trường trung học.
Nhờ trời, sự bận bịu của họ đủ để họ không chú ý đến một chuyện tình khác mỗi ngày một khắng khít hơn, giữa Milou và tôi. Chắc là họ phải bị mù! Mặc dù rất cẩn thận, chúng tôi ngày càng phạm nhiều sai lầm. Thường xuyên, chúng tooi quên bỏ tay nhau ra khi về nhà. Những ánh mắt trao nhau giữa bọn tôi hoàn toàn không chút mơ hồ, dễ dàng gợi nên sự nghi ngờ về mối quan hệ thật sự giữa hai đứa. Nhiều giờ trải qua bên nhau, giam mình trong phòng ngủ, chẳng làm ai ngạc nhiên. Một lần, khi mở cửa cho Milou, tôi đã không thắng lại kịp quán tính đẩy tôi về phía anh mà lao vào trong vòng tay anh, mẹ cũng chỉ nói.
– Trông chúng thật thân thiết!
Ở trừơng, chuyện trở nên khác hơn. Nói thật ra là chúng tôi không làm gì nhiều để che đậy tình cảm. Trong những giờ chuyển tiết, chúng tôi luôn bên nhau, ngồi trên băng ghế, vai kề vai, nói cho nhau những lời mà mọi kẻ yêu nhau trên thế gian này đều biết. Thỉnh thoảng, tôi như quên đi đám đông cũng như những tiếng xôn xao chung quanh. Tôi thường đặt tay lên đầu gối Milou hay quàng lấy vai anh. Buổi sáng, người nào tới trước thì đợi người kia. Buổi tối, chúng tôi luôn đi về chung.
Tin đồn bắt đầu phát sinh. Đầu tiên là sau lưng, sau đó, công khai hơn, trứơc mặt chúng tôi. Những lời châm chọc, chế nhạo, khơng dữ lắm, kiểu như “Sao rồi, mấy người tình, bộ không thấy ngại hả?” … Chúng tôi chẳng bao giờ trả lời lại. Sự thụ động này khuyến khích nhiều phản ứng dữ dội hơn, tầm thường hơn. Người ta gọi bọn tôi là “pédé”,” đồng tính”… còn gì nữa,làm sao tôi biết được… nhưng thế cũng là quá đủ. Giọt nước tràn ly, cái ngày mà một thằng anh hùng rơm lại đứng trước mặt chúng tôi.
– Đồ pédé, đi chỗ khác chơi!
Sự thật mất lòng. Tôi thấy cơn giận sơi lên trong người. Mông tôi, là mông của tôi. Tôi dùng nó làm gì tôi muốn, chẳng liên quan gì đến cái thằng ốm nhách mặt mụn xấu xí này. Tôi nhào tới. Trứơc khi nó kịp phản ứng, tôi đã nắm lấy … hạ bộ nó vừa siết thật chặt với tất cả sức lực.
– Thằng ngu! Đồ mặt mụn! Mày cứ khơng ngông làm phiền tao! Tao yêu như tao muốn, với người tao thích! Nghe không thằng kia? Không phải chuyện của mày. Đương nhiên không phải với cái bộ mặt hiện giờ của mày mà mày hy vọng có thể cua được ai trong một ngày nào đó, ngốc ạ! Cả con khỉ cũng khơng cần đển mơng mày! Còn, cái đó của mày đây hả? Cái dấu phẩy nhỏ xíu mà tao cầm trong tay? Chết tiệt, không tin được, cứ như cọng bún mềm, ít ra, cái mà tao xài cũng thích đáng hơn.
Tôi gào khan cổ họng. Thằng ngu kia gặp người lại vì đau. Chung quanh bọn tôi, đám học sinh sửng sốt chứng kiến cảnh tượng. Tôi giáng cú cuối cùng.
– Mà … mày đang chào cờ hả? Trời đất, thằng pê này làm mày có cảm giác. Hay tại mày muốn gây sự chú ý của bọn tao?
Tôi buông tay, đẩy thằng nhóc té xuống đất, tay nắm chặt hạ bộ. Các bạn cũng hiểu, đương nhiên là nó không có gì, nhưng tiếng tăm tốt đẹp của nó vừa bị một đòn nặng nề. Milou, ở phía sau, quàng lấy vai tôi, vừa nói vừa nhìn mọi người.
– Tôi khoái người yêu của mình khi nó nổi giận. Thấy sao?
Rồi anh ôm hôn má tôi.
Chúng tôi không còn bao giờ là mục tiêu của bất kì sự cười nhạo nào nữa. Ngược lại, một vài đứa cũng thử lại gần chúng tôi hơn. Nhưng Milou và tôi, chúng tôi quá bận rộn để chú ý đến bọn nó.
Rémi và Sophie được hưởng sự tự do lớn hơn. Với sự đồng ý của hai bên gia đình, họ đã có thể đi coi ciné cùng với nhau, kể cả buổi tối. Điều kiện cần phải tuyệt đối tuân theo là họ phải về nhà trước nửa đêm. Phải nói họ ngày một hiểu nhau hơn. Tóm gọn một chữ, mọi người ai cũng chơi trò giả tạo. Phụ huynh giả vờ tin vào một tình bạn tốt đẹp. Các tình nhân làm y như vậy bằng cách ôm hôn theo kiểu anh em trên má trước mặt công chúng gia đình. Mỗi bên chờ đợi với sự thiếu kiên nhẫn ngày một lớn giây phút mọi lá bài đều được đặt lên bàn. Nhưng cái đó thì quyền quyết định lại phụ thuộc vào hai nhân vật chính. Họ muốn kéo dài trò này lâu hơn.
Nhà Gaudard và nhà Rousseau cố chịu đựng trong gần một năm. Hai bên bắt đầu thất vọng. Vài ngày sau khi Milou và tôi nồng nhiệt ăn mừng kỉ niệm lần đầu tiên gặp mặt nhau đầy “chông gai” thì cặp tình nhân kia bắt đầu làm hài lòng mọi người. Họ hầu như không rời nhau trong suốt các kì nghỉ. Để thúc tiến mọi chuyện, các bậc phụ huynh, “thắng không kiêu, bại khơng nản”, quyết định cho họ ra đi, chỉ hai người, 15 ngày tới vùng Bretagne. Họ sẽ lại nhà một người dì của tôi, gái già, người phải nhận chừng ba chục cú điện thoại để nói cho bà hiểu rõ là phải canh chừng hai đứa.
Trở về nhà, hai thiên sứ bị dồn tới chân tường. Họ nhanh chóng, nhận thức được nhiều lời ám chỉ, về sự cần thiết phải hợp thức hoá vấn đề.
~*~
Lần thứ n, chúng tôi tụ họp lại trong bữa ăn tối. Lần này, chúng tôi ở nhà Gaudard. Trung thành với thói quen mà tôi đã khơng muốn anh mất đi. Milou đang kích thích tôi phía dưới tấm khăn trải bàn. Trong bao tử bọn tôi, con cá hồi hun khói chắc phải ngưng luyến tiếc giây phút để cho bị câu lên. Một con tôm đỏ thật đẹp, không có trong thực đơn, đột ngột dựng lên trước mặt mọi người. Là Rémi. Anh vừa đứng dậy, cắt ngang mọi cuộc nói chuyện. anh có vẻ không được khoẻ lắm, con cá hồi vẫn còn nguyên trong dĩa ăn.
– Thôi được rồi… con…con nghĩ đã đến lúc phải nói với mọi người chuyện này… Sophie và con…
Anh ngừng lại trong giây lát. Nữ nhân vật được nhắc đến, lùn xuống 25 centimét chiều cao, khăng khăng nhìn xuống ngực mình.
– …Sophie và con…
Phụ huynh được sống trong giây phút lữơng lự mãnh liệt. Họ khuyến khích phát ngôn viên bằng ánh mắt linh hoạt.
– …Sophie và con…ờ thì…Sophie và con…Tụi con yêu nhau và… và ..và tụi con quyết định lấy nhau.
Rémi vẫn còn đứng đó, ngỡ ngàng như vì vừa làm được kì tích như thế. Anh khẽ nghiêng người nắm lấy tay Sophie, rồi đột ngột kéo cô đứng dậy. Phải mất một lúc lâu sau mẹ tơi mới phá vỡ sự im lặng.
– Oh! Trời ơi, thật tuyệt! Mẹ hầu như không nghĩ…
Marthe Gaudard cũng không muốn mất phần và, dưới sự xúc động, không ngại thêm vào.
– Thật ngạc nhiên! Ba mẹ đã không tưởng tượng được. Mẹ rất hạnh phúc kể từ giây phút ba mẹ đợi chuyện này.
Ba thì tự hài lòng với câu.
– Chúc mừng hai trẻ, ba rất vui cho các con.
Thực dụng hơn, ngài Henri-Paul Gaudard kết chuyện, trong tiếng ồn ào ngày một lớn hơn.
– Chúng ta chỉ còn việc định ngày đính hôn để chính thức hoá sự kết thúc có hậu này.
Nhạy cảm hơn, Milou và tôi đồng thanh la lên.
– Một nụ hôn, nụ hôn, nụ hôn!
Đỏ mặt điệu đàng, Sophie chìa môi ra. Rémi, ngượng ngùng, làm phần công việc còn lại. Sau khi ngồi xuống, choáng người vì xúc động, anh ngấu nghiến con cá lúc này vẫn đang chờ đợi trong dĩa.
~*~
Vài người trong số các bạn, độc giả, sẽ thấy là tôi nói quá nhiều về quan hệ yêu đương giữa Rémi và Sophie. Phần tiếp theo của câu chuyện mà, tôi thú nhận, ra ngoài sự tưởng tượng, sẽ giúp các bạn hiểu được sự kết hợp của họ là sự sống còn, với nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, với nam nhân vật chính và người tình trong tim.
~*~
– Odile. Tôi thật sự cần bà giúp tôi một chuyện không định trước được tối nay. Tôi không biết làm sao. Ba mẹ tôi và ba mẹ chồng tôi sẽ đến đây vì lễ đính hơn ngày mai. Ba mẹ tôi sẽ ở trong phòng ngủ dành cho khách, nhưng còn hai người kia, tôi chỉ còn phòng ngủ của Émile.Bà có thể đón nó một ngày, nếu như chuyện này không làm phiền bà quá?
– Nhưng, Marthe thân yêu, bản thân tôi cũng đợi mẹ chồng mình và tôi cũng không biết làm sao…Ah! Trời ơi, sao mà tôi ngu thế! Émile chỉ cần ngủ, chỉ một đêm, với Alex. Đó là giải pháp của vấn đề. Bà thấy được chứ?
– Bà thật tuyệt, Odile. Tôi không biết phải làm gì nữa nếu không có bà. Bà có nhận thấy sự may mắn mà mình có, nhờ vào Rémi của bà và Sophie của tôi, để trở nên thân thiết hơn là bạn…
Tôi xin phép bỏ qua cuộc hội thoại thú vị này. Tôi chỉ nói điều chính yếu. Một lúc sau, Milou và tôi được yêu cầu chấp nhận, không chút dè dặt, chia đôi giường ngủ để phục vụ mọi người.
– Không thể có chuyện đó dù chỉ một giây!
Một cú thúc mạnh của Milou vào sườn kết thúc sự phản đối giả tạo của tôi.
Cùng buổi tối, sao bữa ăn, đem theo một ít hành lí, người bạn rất thân dọn vào trong phòng tơi. Thật tuyệt vời!
Cửa vừa mới đóng đằng sau, chúng tôi nhìn nhau đắm đuối. Một buổi tối! Chúng tôi có cả một buổi tối trứơc mắt. Tôi bước tới gần để ôm anh sát vào người. Đầu đặt trên hốc vai anh, tôi nhắm mắt. Chúng tôi như vậy một lúc lâu, không cử động, tận hưởng niềm vui được ở trong vòng tay lẫn nhau. Sự tiếp xúc này cũng đủ đánh thức thú vui của bọn tôi. Mấy ngón tay tôi tìm đến tay anh. Anh khẽ rên rĩ khi tôi bắt đầu mơn trớn. Để giữ im lặng, tôi hôn lên miệng anh, ngây ngất…
~*~
Tôi đặt đầu lên ngực anh, Milou vuốt ve tóc tôi, vừa thì thầm.
– Anh yêu em lắm, Alex, yêu em lắm.
Nước mắt dâng lên trong mắt tôi.
~*~
Ánh sáng nhợt nhạt buổi sáng xuyên qua màn cửa sổ. Chúng tôi hoàn toàn kiệt sức, nằm dài trên giường, lúc này trông như một bãi chiến trường. Chúng tôi hầu như không nhắm mắt suốt buổi tối, bị niềm hoan lạc nuốt chửng. Tình yêu của tôi thực sự quá mạnh. Tôi không còn hơi sức để che giấu mọi người. Tôi muốn sống cho tình yêu này, trong từng giây phút của từng ngày và từng đêm, như tôi vừa sống trong từng giây phút của buổi tối này. Tôi không cần phải xấu hổ vì một chuyện tuyệt vời như vậy. Tôi không gây ra mọi chuyện. Tôi đã khơng chạy đi kiếm Milou. Số phận đã tặng anh ấy cho tôi. Đó là món quà đẹp nhất trên thế gian. Tơi nghĩ tôi anh mình và Sophie, họ được quyền yêu nhau trong ngày trọng đại. Thật bất công! Chẳng có sự khác biệt nào trong tình cảm giữa họ và giữa chúng tơi. Chúng tôi cũng làm chuyện ấy, cách nhau chừng vài centimét, cùng một cách. Tuy nhiên, tôi và Milou lại bị đào thải.
Mắt nửa nhắm nửa mở, trong vòng tay bình yên của Milou,tôi lạnh lùng quyết định. Chấm dứt sự vụng trộm, kết thúc những cuộc gặp gỡ lén lút, những nụ hôn kềm lại… Tôi không muốn trở nên hoàn toàn điên loạn bằng cách cứ im lặng tự giấu mình. Lát nữa đây, ở giữa buổi tiệc, tôi sẽ nói mọi chuyện. Chấp nhận là có thể… tôi sẽ gây nên thảm kịch. Chắc chắn. Nhưng họ sẽ phải chấp nhận. Họ không thể làm khác được. Tôi biết quá rành họ. Sợ tai tiếng, họ sẽ không quẳng chúng tôi ra đường. Họ thà chấp nhận rằng tình yêu thầm kín của chúng tôi không được lọt ra khỏi khuôn khổ gia đình. Chỉ là một giây phút khó chịu phải trải qua. Dù sao, họ đang muốn chúc mừng một cặp vợ chồng mới. Họ sắp khám phá ra một cặp khác, chắc chắn làm họ ngạc nhiên. Tôi nhẹ lay Milou tỉnh lại.
– Tình yêu của em, em có chuyện này quan trọng muốn nói.
~*~
Khách mời hoàn toàn vui vẻ. Đồ uống chúc mừng cặp vợ chồng tương lai tràn lan. Tôi không quá mê tín lắm. Tuy vậy, chúng tôi gồm 13 người tại bàn. Không ai chú ý điều này. Bốn người nhà Gaudard, cộng thêm bốn người nhà Rousseau là tám. Bốn ông bà nội ngoại nhà Gaudard là mười hai. Bà nội tơi, nội Gertrude, tổng cộng mười ba. chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ có Milou và tôi biết rõ.
Chúng tôi dùng tới món tráng miệng. Giây phút thật trịnh trọng. Hoành tráng, lấp lánh ánh kem Chantilly, bánh gâteau đám cưới chễm chệ giữa bàn ăn. Nội Gertrude chảy đầy nước dãi xuống cả cằm. Bà già tham ăn dù vậy cũng phải đợi.
Đến lúc cần thiết để trao nhẫn cưới. Rémi đứng lên phá vỡ sự im lặng. Mặt anh đỏ sẫm, chắc không phải do cảm xúc. Anh ních đầy rượu trong suốt buổi tiệc, mà đến ly thứ bảy, tôi từ chối đếm tiếp những ly tiếp theo. Anh khó nhọc lấy ra một hộp đựng nữ trang từ áo veste. Một chút chuệnh choạng, quá sức lố bịch, giọng nhợt nhạt, anh quay sang Sophie, lúc này mặt cô cùng màu với cái áo đầm hồng kem.
– Sophie, em yêu…Trước gia đình chúng ta…hiện diện tại đây, anh tặng em chiếc nhẫn này… bằng chứng cho… tình yêu vĩnh cửu của chúng mình.
Oh! Thật quá đẹp! Sophie khóc nức nở vì hạnh phúc, mở hộp trang sức ra để thấy một viên kim cương lớn lấp lánh. Ông bà Milou, vẻ tưởng nhớ, nói với nhau những câu “Anh còn nhớ khi chúng ta…”.Nội Gertrude chăm chú thôi miên cái bánh vẫn chưa được dùng. Ba mẹ tôi đắm chìm trong cõi cực lạc. Marthe Gaudard cùng chồng khoái trá trước món đồ đáng giá mà con gái họ đeo vào ngón tay, vừa ước lượng số carat và giá trị tương ứng. Milou và tôi, cười gượng, giấu trong người nỗi lo lắng. Thời khắc thiên định sắp tới gần.
Tiếng bật nắp champagne nghe như tiếng sấm. Rượu được rót tràn ly. Tôi thì, không thích champagne. Để có thêm can đảm, tôi quyết định uống cạn ly. Mọi người nâng cao ly chúc mừng cặp tình nhân. Tơi nhăn mặt uống hết phân nửa ly mình. Tôi công khai nắm lấy tay Milou. Chúng tôi đột ngột đứng dậy, giơ cao ly rượu mừng về phía người tham dự. Tôi hít đầy khơng khí vào ngực rồi yêu cầu im lặng.
– Émile và con, mong cho Rémi và Sophie có một cuộc sống lâu dài hạnh phúc. Tụi con xin được chia sẻ niềm vui cùng tình yêu của họ. Xin uống mừng cho đám cưới tương lai!
Rồi hấp!
– Tụi con vẫn còn một chuyện để nói với mọi người. Chúng con rất mong, từ lâu rồi, sự kết hợp của hai gia đình. Rémi,Sophie đã làm những điều cần thiết cho chuyện đó… Họ… Họ không phải duy nhất. Họ còn trễ hơn đối với tụi con. Émile và con, chúng con thương nhau từ hơn một năm. Chúng con tận dụng cơ hội để nói với mọi người là chúng con muốn sống bên nhau. Cho nên, chúng con nâng cốc chúc mừng tình yêu của mình.
Chúng tôi uống cạn ly rượu. Chỉ có chúng tôi uống. Trong sự im lặng ngột ngạt, Milou quay sang tôi và ôm hôn lên miệng. Sau đó, cắt ngang phản ứng, anh tiếp tục.
– Tụi con hiểu sự sửng sốt của mọi người, cũng không yêu cầu mọi người phải tán thành, nhưng chỉ cần chấp nhận. Dường như mọi bậc phụ huynh đều mong con cái mình có hạnh phúc. Alex và con, tụi con đã cùng nhau tìm thấy hạnh phúc. Có lẽ hơi sớm để mọi người có thể thấy sung sướng vì chuyện này. Nhưng, cho dù phản ứng thế nào, mọi người sẽ không thể tách rời tụi con.
Thế đó! Chỉ còn việc đối diện với bão táp. Giông bão đến hơi lâu. Mọi thứ đều oá đá. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng mình đang ở bào tàng người sáp Grévin. Họ bất động, người, ly rượu trên tay, người, đang lau miệng bằng khăn ăn. Duy nhất, điếc đặc, nội Gertrude tiếp tục nhai ngấu nghiến phần bánh thứ ba. Trong mọi trường hợp, một chuyện đương nhiên là chiếc nhẫn cưới vừa bị rơi vào quên lãng.
Tiếng nĩa rơi trên dĩa chói tay của Marthe Gaudard cắt đứt sự im lặng. Mọi người bừng tỉnh. Phút chốc, như thể tranh xem ai là người la lớn nhất. Bắt đầu bản anh hùng ca!
– Không thể được! Không thể có chuyện này trong gia đình! Ba hét lớn.
– Nhưng, thật là nhục nhã! Khơng thể chấp nhận sự xấu hổ này! Ngài Henri-Paul nâng giá.
Marthe thở than
– Rồi đây bạn bè, hàng xóm sẽ nghĩ sao? Tôi sẽ hết dám ra đường.
Mẹ tôi, hiền hơn, đã lẩn đi bằng cách ngất xỉu đúng lúc. Ông bà Milou đề nghị kéo bọn tôi ra nhà thờ, không phải để làm đám cưới mà là để trừ tà. Không bị ảnh hưởng, nội Gertrude liếm sạch miếng kem còn sót trên dĩa.
Cơn khủng hoảng nâng thêm một cấp khi ba tôi bắt đầu lên án Émile đã khiến tôi ra ngoài con đường đứng đắng và lôi vào con đường lắt léo trụy lạc. Ngài Gaudard nhào vào cứu lấy danh dự con trai mình. Với ông, rõ ràng tôi là đứa con nít bất kham dã lợi dụng sự trong trắng ngây thơ của con mình. Lời qua tiếng lại ngày một nặng hơn, chẳng còn ai chú ý đến sự than vãn của Sophie lúc này chỉ biết không ngừng lặp lại.
– Đây là lễ đính hôn của con, mọi người đừng quên, lễ đính hôn của con!
Tôi thấy thương hại cô. Chúng tôi vừa làm hỏng một trong những ngày đẹp nhất đời cô. Sự ngạc nhiên đến từ Rémi. Đột nhiên, anh cười lớn tiếng, ha hả, giống như tiếng đười ươi, làm mọi người im bặt Rémi cười, cười mãi, đến hết cả hơi. Sophie không đợi lâu để tiếp nối. Nội Gertrude, dù không hiểu tại sao, lại bắt nhịp. Milou và tôi tiếp bước. Ba tôi cũng vậy. Ba Milou cũng không muốn mất phần. Mẹ mở một con mắt rồi nhập cuộc, sau đó đến Marthe. Các ông bà, bối rối, nhún vai vẻ chịu thua rồi…tiếp tục dùng champagne.
Trận cười vừa trải qua, trước khi sự khó chịu lại tiếp diễn, sự ca cẩm lại bắt đầu, lại chính Rémi tỏ ra rất tuyệt vời. Lần đầu tiên trong đời, tôi khám phá ra anh mình. Anh đi lại bên tôi, ôm hôn tôi và Milou.
– Đó là quyết định của mấy em, anh không thấy mình có quyền gì để chống đối. Anh còn thấy tuyệt khi Émile vừa làm em vợ vừa làm em rể.
Sophie cũng lại bên chúng tôi. Những người khác hiểu ra lớp trẻ đang che chở cho nhau.
Ba nói lời cuối cùng.
– Tốt, bây giờ chỉ còn phải chấp nhận và quyết định xem chúng sẽ sống chung như thế nào. Đúng không Henri-Paul?
Khi buổi lễ tiếp tục, không khí có vẻ ấm cúng hơn, nội Gertrude vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.