Kiếp bóng lộ - Đời gay kín - Chương 3
Mãi hơn mười giờ khuya,Thuận mới về tới nhà…
Thấy Dũng vẫn còn ngồi trước cái xích đu trước khoảng sân nên chàng bước đến bên cạnh cậu rồi hỏi :
-Em vẫn chưa ngủ sao ?
Ngước mắt nhìn Thuận một cái thật nhanh rồi cậu vội vàng cúi đầu,nói nhỏ :
-Em chưa buồn ngủ…
Thuận ngồi xuống bên cạnh Dũng,chàng thì thầm :
-Em có chuyện buồn ư ? Có thể nói cho anh nghe được không ?
Cậu lắc đầu …
Khi Thuận vừa định đứng lên thì bất ngờ Dũng lên tiếng :
-Cái cô gì hôm trước đi xe hơi đến đây …đẹp quá phải không anh ? Lại là con nhà giàu nữa…
Thuận bật cười :
-Người ta là tiểu thư đài các thì mong gì em ơi…
Dũng thở dài :
-Tình yêu đâu có phân biệt sang hèn …Em thấy cô ấy thiệt là xứng với anh ghê !
Tới phiên chàng lắc đầu :
-Anh cũng có nỗi khổ tâm riêng em à…Cái câu ”đỉa đeo chân hạc”,”trèo cao té nặng” mỉa mai lắm đó Dũng! Làm sao anh có thể dám yêu một cô gái nhà giàu cho được ?
Mặt Dũng lộ vẻ ghen hờn :
-Không yêu mà cứ cách một ngày anh lại đến nhà cô ta rồi còn đưa họ đi chơi nữa…Hôm nay cũng vậy đúng không ?
Thuận nhăn nhó :
-Sao em biết ?
Cậu chậm rãi đáp :
-Chuyện rõ như ban ngày thì khắp thị xã này ai mà chẳng thấy hả anh ?
Nắm lấy bàn tay mềm mại như con gái của Dũng,Thuận cất tiếng :
-Anh có chuyện này muốn nói rõ cho em hiểu…
Chàng bắt đầu trút cạn nỗi niềm của mình ra hết…
Dũng càng nghe thì càng sáng mắt ra…
Khi Thuận vừa dứt lời thì cậu bèn reo lên :
-Vậy chị ấy chỉ nhờ anh đóng vai người yêu thôi hả ?
Thuận gật đầu :
-Bây giờ thì em tin chưa ?
Dũng mỉm cười :
-Em tin rồi…Nhưng anh ơi,có khi nào chỉ yêu anh thiệt hông ?
Thuận xua tay :
-Trời,cô ấy có bạn trai rồi em à…
Cậu vẫn lo âu :
-Anh dễ thương như vậy mà ? Biết đâu được ?
Đưa tay cú đầu cậu,Thuận nhăn nhó :
-Hứ,ăn nói tầm bậy tầm bạ…
Thuận có ngờ đâu,điều tiên đoán của Dũng trong đêm ấy lại có ngày trở thành sự thật…
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều của mấy tháng sau đó…
…
Mới vừa đưa xe ra khỏi căn biệt thự to đùng của nhà nàng thì Hương đã khều nhẹ chàng :
-Mình đi đâu đó uống chút rượu nha anh ?
Thuận hết hồn tưởng đâu mình vừa nghe lầm nên lắp bắp :
-Cô…cô vừa nói gì ?
Hương đưa hai tay bấu nhẹ vào hông chàng rồi ỏn ẻn :
-Là đi nhậu đó ông ơi…
Lần đầu tiên nghe câu này thốt ra từ miệng một cô gái nên Thuận lúng túng vì chẳng biết phải đưa Hương vào quán nào cho thích hợp bây giờ …Chốn sang trọng thì chàng chưa bao giờ đến còn nơi bình dân thì…
Bực mình,Hương bèn giục :
-Đi vô quán nào mà ông thường hay ngồi với bạn bè á…Lẹ đi ông bụt ơi !
Tuy nàng nói thế nhưng Thuận làm sao mà dám ? Bởi vì dù sao cô ta cũng là con gái nhà giàu,không thích hợp với mấy chỗ nhốn nháo như vậy được…Phần khác,chàng sợ gặp người quen ở những nơi đó vô cùng…Họ mà thấy Thuận đi chung với con gái của ông chủ công ty Đại Phát thì ôi thôi…
Thấy Thuận cứ chạy lòng vòng mà vẫn chưa chịu ghé nơi nào nên Hương ra lệnh :
-Ra quán nhậu ngoại ô đi…Mệt anh quá ! Đi với em mà anh cứ như là bị cực hình không hà…
Thuận cười rồi rú ga vọt lẹ…
Ngồi xuống bàn,chàng liền thắc mắc :
-Hôm nay cô không hẹn với anh ta vậy thì nhắn tôi đến để làm gì ?
Hương lắc đầu :
-Em chia tay với hắn rồi anh à !
Thuận ngạc nhiên :
-Tại sao ?
Nàng thở dài :
-Có lẽ ba em đã nói đúng…Hắn càng lúc càng đòi hỏi quá đáng…Dĩ nhiên,từ trước tới giờ em chưa hề từ chối chuyện gì với anh ta hết…Nhưng mà cho tới những lần gặp sau này thì em vô tình phát hiện ra một việc…
Hương buồn bã nhìn Thuận rồi nghẹn lời :
-Thì ra hắn chỉ là… một con nghiện !
Thuận giật mình :
-Trời ơi,thật vậy ư ?
Nàng gật đầu :
-Hèn gì,bao nhiêu tiền bạc em đưa cho hắn cũng đều hết sạch.Khi em hỏi, hắn lại bảo là do làm ăn thua lỗ…
Thuận im lặng…
Thật ra chuyện này chàng cũng mới vừa được Thái cho hay cách đây mấy ngày…Nhưng Thuận không biết phải mở lời với Hương như thế nào…
Nhìn nàng giờ đây cứ giọt vắn giọt dài rồi nốc rượu như điên khiến chàng đâm hoảng bèn đưa tay cản :
-Thôi được rồi cô…Tôi không muốn cô trở thành ma men đâu á !
Hương sừng sộ,trợn mắt nhìn chàng :
-Kệ em…
Bỗng nàng nhìn chăm chú vào mặt Thuận rồi cau có :
-Sao anh cứ gọi em bằng cái tiếng cô xa cách hoài vậy ? Bộ em dễ ghét lắm sao ?
Thuận lắc đầu :
-Không phải…
Nàng bất ngờ dựa đầu vào vai Thuận rồi thỏ thẻ :
-Gọi Hương bằng em,anh đâu có chết mà sợ chứ ? Gọi đi…
Thuận đỡ nàng ngồi ngay ngắn lại rồi buột miệng :
-Ừ,em thì em…nhưng xin cô nên ngồi cho đàng hoàng chút đi…
Hương cười khanh khách :
-Coi kìa ! Sao vừa em lại vừa cô là sao hả ?
Nàng lại dựa tiếp vào người Thuận rồi nói tiếp :
-Quán vắng như chùa bà Đanh,có ai đâu mà nhìn ? Anh thiệt là…
Bất chợt cái điện thoại của Thuận đang để trên bàn reo ầm ĩ…
Hương bật dậy,nàng nhanh tay tắt nguồn rồi chu mỏ :
-Giờ này anh thuộc về quyền kiểm soát của em rồi…Em không muốn ai phá rối tụi mình trong lúc này đâu nha cưng ?
Thuận nhún vai,chịu thua…
Rời khỏi nơi đó,Hương vẫn chưa chịu về mà còn bắt Thuận phải đưa ra phía bờ sông Y… với lý do để nàng ngắm lục bình trôi cho đỡ buồn.
Ngồi dựa lưng vào người chàng,Hương cứ nũng nịu suốt :
-Mình …yêu nhau nha anh ?
Thuận ráng ngồi chịu trận …
Chàng biết là Hương đang buồn nên cố gắng chìu cho cô ta vui …Chứ thân phận bọt bèo của mình thì mong chi …
Nếu như Thuận biết được rằng,trong lúc này ông Thiên ba chàng đang nằm trong bệnh viện thì…
Dũng cứ đi tới đi lui trước phòng cấp cứu mà miệng luôn rên rỉ :
– Sao lại không nghe điện thoại mà vội tắt máy chứ ? Chú ấy khi không lại bị xỉu…Nếu em không tò mò muốn vô nhà để xem anh đã về chưa thì có lẽ…
Nhìn lên bầu trời đêm ,cậu buồn rầu nói nhỏ :
-Thuận ơi,giờ này anh đang ở đâu ?
Đáp lại lời cậu chỉ có tiếng ếch nhái nơi cánh đồng ruộng sau lưng bệnh viện vọng đến nghe buồn thê thiết…
…
Cũng may khi Thuận vừa hay tin chạy đến bệnh viện thì ông cụ đã qua cơn nguy kịch chứ nếu không ắt chàng sẽ phải ân hận suốt đời…
Tuy nhiên,theo lời bác sĩ thì sức khỏe của ông Thiên hiện thời rất kém…cần phải nằm lại đây một thời gian…
Muốn chạy chữa cho ba chàng tới nơi tới chốn thì việc đầu tiên là phải có thật nhiều tiền…
Lương nhân viên văn phòng như Thuận bấy lâu nay mà nuôi sống được hai miệng ăn cũng gọi là khá hay rồi còn gì ? Làm sao dư giả cho được ?
Ngồi bên cạnh giường bệnh ba mình suốt mấy đêm liền mà chàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có tiền hầu cứu lấy mạng sống của đấng sinh thành…
Gục trên người ông,Thuận mếu máo :
-Công ba cực khổ ở vậy nuôi con suốt hai mươi mấy năm trời chẳng sao hết.Vậy mà bây giờ con lại ngồi đây bất lực nhìn ba từ từ đi vào cõi chết hay sao hả ba ? Ba ơi…
Dũng đã đến bên cạnh chàng tự lúc nào…
Khẽ giúi vào tay Thuận một gói nhỏ,cậu ấp úng :
-Anh hãy cầm lấy số vàng này rồi đi bán lo cho chú ấy nha ?
Nghe vậy,Thuận luống cuống mở gói giấy ra …
Nhìn những miếng vàng sáng chói,chàng giật mình :
-Ở đâu mà em có những thứ này ? Có phải em đã …
Dũng cúi đầu :
-Mấy hôm nay nhìn anh hốc hác,tiều tụy khiến em cảm thấy tim mình đau lắm…Em không đành lòng để anh mang tiếng vì nghèo mà ba mình phải chết nên…nên đã lén mở tủ của má em và mượn đỡ số vàng này…
Thuận lắc đầu :
-Như vậy gọi là ăn cắp chứ đâu phải mượn ? Anh không muốn vì mình mà em phải chịu liên lụy đâu…
Nói xong,chàng gói mấy miếng vàng lại rồi trả cho Dũng…
Thuận nói :
-Anh cảm ơn em…Nhưng nếu phải dùng tới nó thì…
Dũng gạt ngang :
-Không lẽ anh muốn nhìn thấy chú ấy chết sao ? Em nói là chỉ mượn thôi mà ? Trước mắt anh phải có tiền để cứu ba mình cái đã…Sau đó,mình từ từ tính tiếp…
Thấy Thuận đang đắn đo,cậu bồi tiếp :
-Má em sẽ không hay biết đâu vì bả ít khi nào mở tủ xem lại lắm…Anh cứ yên tâm lo cho chú ấy đi mà…
Lần đầu tiên cậu mới dám cầm lấy bàn tay Thuận rồi nhẹ nhàng để gói vàng vào đó…
Thuận ủ rủ ngồi xuống,chàng than thở :
-Anh rối trí quá…
Dũng cũng ngồi xuống bên anh,cậu động viên :
-Người ta nói ”Còn người thì còn của” mà ? Chuyện của em cứ để đó cho em…Được không anh ?
Đưa tay ôm Dũng vào lòng,Thuận nói mà nước mắt cứ rơi :
-Anh…anh cảm ơn em !
…
Ngồi hoài mà vẫn không thấy Thuận đến rước mình y như thường lệ khiến Hương bứt rứt,khó chịu trong người làm sao.
Nàng cứ đi tới đi lui rồi kiếm cớ la hét nạt nộ hết cô bé giúp việc nhà tới bà Năm nấu cơm khiến ai cũng hết hồn hết vía…
Ông Hưng thấy vậy bèn lên tiếng :
-Một chút nữa nó tới,con làm cái gì như khùng vậy Hương ?
Hương quạu quọ ngồi xuống,mặt bí xị…
Không biết tự khi nào,nàng đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhung và thầm mong cho tới ngày hẹn để được gặp mặt chàng trai mà ngày trước mình cho là quê mùa kia…
Ở bên Thuận,Hương thấy lòng mình như dịu lại…
Lúc đầu,cô thật sự chẳng ưa anh ta mấy và thường tỏ ý khinh khi …
-Hứ,người gì đâu mà khô khan như ngói…Không biết ba mình cặp mắt để ở đâu mà hết chuyện muốn gán ghép anh ta cho mình như thế nữa ?
Vậy mà dần dần…
Những lúc ngồi chịu trận nghe cô than thở…
Những lời an ủi cất lên khi cô buồn…
Luôn đưa bờ vai cho Hương dựa vào mỗi lần cô tức tưởi…giận hờn với người yêu.
Vậy mà hắn chẳng bao giờ biết lợi dụng cơ hội để sàm sỡ hoặc buông lời tán tỉnh với cô cả…
Để rồi khi so sánh Thuận với người tình…nàng mới bàng hoàng nhận ra một điều : Hình như con tim của mình đang từ từ chuyển hướng…
Có nhiều hôm,chỉ cần bắt hắn đưa mình chạy lòng vòng để được ngồi phía sau lưng,được hửi mùi hương da thịt của Thuận toát ra là nàng cũng đủ mãn nguyện…
Hương chợt nghĩ đến cái hôm ấy ,khi Thuận chở nàng đến quán cafe cũ…
Nghe nàng nói lời chia tay,Khánh lồng lộn :
-Có phải em đã thích hắn ?
Hương gật đầu khiến Khánh như điên tiết :
-Tôi sẽ không chịu thua đâu…
Nàng cười khinh bỉ :
-Anh định làm gì ? Bấy lâu nay chẳng phải anh đã lừa dối tôi quá nhiều đó sao ? Giờ đây,tôi sáng mắt ra rồi…
Khánh hăm dọa :
-Để rồi cô xem…Nếu bỏ tôi,cô sẽ thấy hậu quả như thế nào…
Đọc đến đây thì chúng ta đã biết người yêu của Hương là ai rồi phải không ?
Vâng ! Hắn chính là Khánh …kẻ ngày xưa từng ở trong khu nhà trọ của Dũng…
Và bây giờ…hắn đang bước vào chốn cũ với gương mặt đằng đằng sát khí…
Nhìn thấy Dũng đang ngồi giặt đồ,hắn hất hàm :
-Ê,cái thằng pê đê ngu như chó kia…cho tao hỏi phòng thằng Thuận ở đâu ?
Dũng cau mày :
-Yêu cầu anh ăn nói lịch sự một chút.Nếu không tôi sẽ không tiếp chuyện đâu…
Hắn cười khinh khỉnh :
-Nghe giọng nói của mày thì tao cũng biết là bị nó ”làm thịt” rồi phải không ? Hahaha…nó cũng đẹp trai mà ? Làm gì mà mày bỏ qua chứ ?
Thấy Dũng cúi đầu im lặng không thèm trả lời,hắn chửi thề :
-Đm,nhờ mày nói lại với nó là nếu muốn yên ổn thì đừng chúi mõ vào chuyện của tao đó nhé !
Nói xong,hắn khệnh khạng bỏ đi…
Dũng khẽ ngước mắt lên,nhìn từ phía sau lưng Khánh cho đến khi hắn khuất dạng rồi mới lắc đầu nghĩ ngợi :
-Trời ơi,đó là ”mối tình đầu” của mình ngày xưa đấy ư ?
…
Thuận đang ngồi đút cháo cho ba mình thì bất ngờ Hương chạy vào như một cơn lốc.
Cô cúi đầu chào ông Thiên rồi quay sang chàng,khẽ trách :
-Bác bệnh mà sao anh hổng cho em hay chứ ? Anh thiệt là…
Trong lúc Thiên hãy còn đang ngỡ ngàng thì cô liền giành lấy chén cháo từ trên tay anh rồi cười :
-Để em…để em…
Nàng nhìn ông Thiên ,tự giới thiệu luôn :
-Dạ,con là bạn gái của ảnh nè bác…Con xin lỗi vì mấy hôm nay không hay bác bệnh nằm trong đây…Bác đừng giận con nha ?
Thấy ba mình cứ gật gù nhìn Hương không chớp mắt nên Thuận cứng họng…
Chưa hết,sau khi cho ông ăn cháo xong,nàng còn ngồi kể chuyện này nọ cho ông nghe…
Rồi quay sang Thuận giục :
-Sao anh không về nhà tắm rửa thay đồ đi ? Để bác ở đây em lo cho…
Đưa mắt nhìn ba mình,ông khẽ gật đầu…lại còn như muốn nở nụ cười với chàng nữa…
Thuận đành líu ríu nghe theo lời nàng mà trong bụng lại nhủ thầm :
-Trời ơi,sao cô ấy diễn y như thiệt vậy cà ?
Chiều hôm ấy…
Dũng vừa đi tới trước cửa phòng bệnh của chú Thiên thì hết hồn,sững lại…
Trước mắt cậu là hình ảnh cô gái con nhà giàu kia đang gọt từng miếng cam cho chú Thiên ăn…Anh Thuận ngồi sát bên cô ta mà miệng cứ cười chúm chím…
Tần ngần một chút,cậu đành phải quay về…
Cầm cái gà mên đựng thức ăn mà mình đã bỏ công nấu từ trưa đến giờ ,cậu đưa tay ngoắc một cô bé bán vé số dạo đến gần rồi cất giọng ân cần :
-Cho em nè !
Rồi Dũng bỏ đi trước ánh mắt ngơ ngác của cô bé ấy…
Thị xã bắt đầu lên đèn…
Lúc này,cậu bỗng muốn thèm nhậu vô cùng…
Tay Dũng run run bấm số của hai đứa bạn thân…
Lát sau,cậu đã có mặt bên cạnh ”Diễm My” và ”Quỳnh Như”…
Uống cho đến say mèm,Dũng hết gục đầu vào vai của đứa này đến đứa khác mà khóc nức nở…
Tiếng hát của người ”ca sĩ kẹo kéo” trong giây phút này nghe sao nhói buốt tới tận tim can …
”Nhưng tháng năm qua…bao biến cố trong đời…
Lặng thầm người vẫn…chúc phúc cho em
Lặng thầm người đã…chia sớt những nỗi đau…
Những khi em cô đơn…người đã dang tay…
ôm tình che chở…xoa dịu vết thương lòng…
Dẫu biết quá khó để bên nhau…
Dẫu biết nước mắt…sẽ tuôn rơi
Dẫu biết thế gian…miệng đời trách chê…
mà lòng này…vẫn in sâu…
cuộc tình …người đã cho em…
Giờ đây…em chỉ tin người thôi…
Hãy để cho em…được sống bên người…
Tình đời gian dối…quá đủ cho em…
Tình đời thay đổi…chán ngán yêu thương…
Hãy để cho em…được sống bên người…
Xin đừng chê trách…yêu thương trái ngang này…”
Một tháng sau…
Đi tới đi lui,lóng nga lóng ngóng với bộ đồ vest trên người mà Thuận cứ nhìn đồng hồ miết…
Hôm nay là ngày trong đại trong đời của chàng mà ?
Thuận sẽ làm chú rể và cô dâu chắc chắn không phải ai xa lạ…
Nhưng chàng có vui không ?
Với sự giàu sang của mình, không khó khăn gì thì Hương đã thuyết phục được Thuận đưa ba chàng lên Sài Gòn vào một bệnh viện quốc tế để điều trị…
Thuốc hay thầy giỏi …nên ông Thiên nhanh chóng bình phục…âu cũng là một việc dễ hiểu !
Có điều từ nay…ông phải ngồi trên chiếc xe lăn cho tới cuối đời.
Ba còn sống bên chàng là Thuận cũng đủ vui mừng nên không nghĩ ngợi chi hết…
Bởi thế,khi ông tuyên bố muốn nhìn thấy hôn lễ của chàng và Hương thì Thuận nghẹn lời.
Trong thời gian qua,chẳng phải một tay nàng lo lắng hết mọi thứ cho ông hay sao ?
Một cô tiểu thư nhà giàu mà suốt ngày chỉ lo thay đồ ,giặt giũ rồi đút từ muỗng cháo , lột từng múi cam cho ông ăn… lại kể chuyện pha trò cho ông vui thì làm sao mà ông không hài lòng ? Thử hỏi ông còn trông mong gì gặp được một người con gái nào nữa ở trên đời mà được như thế chứ ?
Thôi thì…niềm đau thương xin hãy khép chặt trong lòng…
Bổn phận làm con…muôn đời vẫn thế mà thôi !
Chỉ tội nghiệp cho Dũng…
Cho đến giây phút này,tiếng yêu dành cho nhau giữa họ vẫn chưa thốt được ra lời…
Ngồi trên chiếc xe lăn,ông Thiên giục :
-Tới giờ đến nhà hàng chưa con ?
Thuận xem lại đồng hồ một lần nữa rồi trả lời ông :
-Dạ,cũng gần rồi ba…Thôi để con đưa ba ra ngoài đợi xe lại rước há ?
Vừa ra tới cổng…Thuận như chết điếng…
Dũng đang đứng tại nơi ấy có vẻ như đợi chàng với đôi mắt quầng thâm mất ngủ…
Dừng chiếc xe lăn để ba mình yên vị tại chỗ,Thuận bước tới bên cậu…
Chàng nghẹn lời :
-Cho anh…xin lỗi !
Tiếng của Dũng như muốn khóc :
-Em hiểu mà…Chúc anh hạnh phúc !
Rồi ngập ngừng :
-Chắc là…em không thể đến dự hôn lễ của anh được rồi…Anh đừng trách em nha ? Em xin lỗi !
Thuận ứa nước mắt…
Chàng chưa kịp lên tiếng thì từ nơi góc cánh cổng…một bóng người bỗng lao nhanh tới…
Dũng vội vã đưa tay đẩy Thuận té nhào…để hứng trọn những mũi dao oan nghiệt của gã thanh niên nọ…
Hắn vừa đâm tới tấp vào người cậu vừa hét :
-Mày muốn cướp nồi cơm của tao ư ? Không dễ dàng đâu con…Tao nhất định sẽ ăn thua đủ với mày…Cái thằng khốn nạn…Đám cưới hả ? Đừng có mơ…Cho mày chết nè…Chết nè…
Tới khi Dũng rũ xuống thì hắn mới giật mình,thảng thốt :
-Dũng ! Tại sao lại là mày ?
Gắng gượng sức hơi tàn còn lại,Dũng đưa hai tay cầu xin :
– Anh Khánh ơi…đừng giết anh ấy ! Em van anh đó…
Khánh ú ớ,buông cây dao xuống.Hắn hốt hoảng :
-Không ! Tôi…tôi…Tôi có muốn giết em đâu ?
Rồi vụt bỏ chạy…
Mọi người trong khu nhà trọ nhìn thấy cảnh tượng này giờ đây mới tỉnh trí lại. Họ đều đồng thanh vừa rượt theo Khánh vừa hét :
-Bắt kẻ giết người…Bà con ơi…
Thuận lồm cồm ngồi dậy,chàng lết tới ôm lấy Dũng rồi khóc lóc thảm thiết :
-Không ! Dũng ơi…em đừng chết !
Cho đến giây phút này,chàng mới mặc kệ tương lai đời mình có muốn ra sao thì ra cũng chẳng màng tới nữa…
Ôm chặt lấy Dũng vào lòng,Thuận tức tưởi :
-Anh…yêu…em !Yêu…mãi mãi…Đửng bỏ anh Dũng ơi ! Huhuhu…
Nở nụ cười mãn nguyện,Dũng ráng gượng mấp môi :
-Em…yêu…anh…hơn..bất…cứ…mọi…thứ…trên…đời…này !Anh …có …biết…không ?
Nước mắt tuôn ròng ròng,Thuận chết lặng …
Chàng gật đầu lia lịa :
-Anh biết…Anh biết hết…
Đôi tay của Dũng từ từ rời khỏi người của chàng,buông thỏng xuống đất…
Thuận đau đớn gào lên :
-K…h…ô ô ô…n…g !
Tiếng ca của một ca sĩ nào đó phát ra từ cái máy hát của quán cafe nơi đầu hẻm bỗng vọng lại bên tai chàng như muốn thay lời Dũng nói với Thuận bao điều ấp ủ bấy lâu…
‘Nếu bây giờ ….được chọn lựa một lần nữa
thì chắc có lẽ… vẫn yêu anh như ngày xưa….
Nếu bây giờ được chọn lựa …điều em ước mơ,
thì em tin… em vẫn mơ …như em từng mơ..
Vẫn mơ rằng …trọn đời này yêu anh mãi,
dù có tiếc nuối những đắng cay… trong ngày mai
Vẫn mơ rằng… trọn đời này …em trao đến ai
tình yêu trong em sẽ mãi …không bao giờ phai
Bởi vì một khi em đã yêu…
là con tim em đã… dâng cho tình yêu …
Dù đường tình yêu… muôn khó khăn,
và đôi khi em biết …em không được may mắn …
Chẳng cần bận tâm hay nghĩ suy,
mình hy sinh cho ai đó…. sẽ được những gì ?
Đã yêu nhau thì …cứ yêu đi …
sẽ cho ta ngày tháng… chẳng hề phung phí …
Và nếu …bây giờ em đây …được nói một lời,
nói em còn yêu… mãi một người
Chẳng có bao giờ… em muốn xa rời,
dù ngày mai thôi… là ngày sau cuối
Và nếu bây giờ em đây… được chết một lần,
chết cho tình yêu …sẽ bất tận
Chẳng có bao giờ… em thấy ân hận,
chỉ cần anh biết… em luôn hằng yêu anh…”
HẾT