Kiếp bóng lộ - Đời gay kín - Chương 2
…
Thật ra trước đây Dũng đã từng yêu một người…
Ngày đó,Khánh cũng là một chàng trai ở trọ trong khu nhà này…Anh ta rất đẹp trai lại dẻo miệng vô cùng…
Cứ mỗi khi đi làm về ,thế nào anh ta cũng chạy qua nhà của Dũng rồi hỏi xin khi thì muỗng đường,lúc lại trái chanh trái ớt…
Thỉnh thoảng,Khánh lại đưa tay bẹo má cậu rồi ghẹo :
-Em giống con gái quá à…
-Làm vợ anh đi cưng…
Khánh chỉ đùa nhưng tim Dũng lại đập rộn rã liên hồi trước những câu nói ấy…
Để rồi không hiểu từ lúc nào,cậu bỗng biết mong chờ tiếng xe của Khánh quay về nhà trọ sau những buổi chiều tan sở…
Lén trao cho Khánh những thức ăn mà mình đã công phu nấu nướng cả buổi trời rồi hối thúc :
-Anh tắm rửa rồi ăn liền đi nha ?
Lúc đầu,Khánh hãy còn ngại ngần nhưng từ từ anh ta trở nên thích thú trước sự chăm sóc ân cần của Dũng…
Mỗi buổi sáng khi Khánh vừa ra khỏi cổng là Dũng liền mau mau mở cửa phòng của anh để vào lau chùi dọn dẹp mọi thứ cho ngăn nắp sạch sẽ…Rồi gom góp quần áo dơ của Khánh đem đi giặt…
Ngày này sang ngày khác ,mọi chuyện cứ diễn biến như thế…
Một buổi tối nọ…
Vì mẹ mình đã về quê ăn đám giỗ tự lúc chiều nên nhà chỉ còn có mỗi mình Dũng…
Cậu đang lăng xăng nấu món vịt tiềm để lát nữa đem qua cho anh Khánh thì bỗng nghe có tiếng khịt khịt sau lưng bèn quay lại nhìn…
Khánh đứng đó,nheo mắt với cậu :
-Em nấu cái gì mà mùi thơm bay khắp xóm thế hả bà xã ?
Dũng thích chí cười :
-Em định lát nữa xong sẽ mang sang cho anh mà…
Nhìn quanh quất không thấy bà Dung nên Khánh buột miệng :
-Má em đâu ?
Cậu nhỏ nhẹ đáp :
-Má em về quê…mai mới lên !
Nghe vậy Khánh bèn hồ hởi :
-Vậy anh đi mua bia về,lát mình lai rai nha ?
Dũng le lưỡi :
-Em đâu có biết uống ?
Nhưng Khánh đâu có nghe vì đã chạy đi mất rồi…
Và cũng trong đêm đó,lần đầu tiên trong đời Dũng mới biết hương vị của ái tình là như thế nào…
…
Sau cái đêm ấy,Dũng càng si mê anh ấy hơn…
Ngày nào cũng vậy,Dũng đợi cho mẹ mình vừa đi đánh bài là cậu tức tốc chạy qua phòng của Khánh để cùng với anh vui câu ân ái…
Một chàng trai ngây thơ khờ khạo mới bước vào yêu như Dũng thì làm sao hiểu được hết mọi ngóc ngách của cuộc đời cơ chứ ?
Thế nên mỗi khi nghe Khánh than vãn đang gặp khó khăn về vấn đề tiền bạc là cậu nhanh chóng đáp ứng cho người yêu mà chẳng cần nghĩ ngợi …
Bà Dung vì quá giàu có vả lại thấy thằng con mình chẳng giao thiệp với ai nên tiền bạc có bao nhiêu thì cất vô tủ chẳng cần đếm nên đâu có hay biết gì ?
Khi không rồi vớ ngay mỏ vàng một cách lãng xẹt nên Khánh vô cùng hí hửng…
Anh chàng tha hồ vòi vĩnh tiền của Dũng để đi ăn nhậu,bao gái thoải mái…
Nhưng phàm ở đời,đâu có chuyện gì mà giấu mãi được ?
Cũng nhờ hai đứa bạn nhiều chuyện của mình nên Dũng mới phát hiện ra mọi chuyện…
Hôm đó,tụi nó nhắn tin rủ cậu ra quán cafe rồi cùng chúi đầu nhỏ to tâm sự.
”Diễm My” nói trước :
-Mày bị lừa rồi ”Lệ Hằng” ơi ! (Biệt danh mà tụi nó đặt cho Dũng)
”Quỳnh Như” tiếp lời :
-Nó là cái thằng đểu…Tụi tao thật sự không ngờ được…
”Diễm My” lộ vẻ tức giận :
-Điều tao tức nhất là nó dụ lấy tiền của mày để đi chơi bời nhưng lại nói xấu mày với những thằng khác á ! Thật khốn nạn hết sức…
Thấy Dũng cứ hoang mang nên hai đứa nó tỏ ý bực bội…
Cuối cùng,tụi nó nghĩ ra một cách…
Vào một buổi tối nơi quán nhậu thuộc dạng cất từng chòi lá san sát nhau ở ngoại ô…
Khánh đang huênh hoang với tụi bạn của mình :
-Tụi bây cứ chơi xả láng đi…Thích em nào cứ gọi,tao bao hết cho !
Tiếng một người lo lắng :
-Ngon dữ ta ? Có đủ tiền không đó mà ”nổ” dữ vậy ?
Lại tiếng một người khác nữa :
-Yên tâm,thằng Khánh lúc này được ”bóng” yêu nên thiếu gì tiền…Tụi bay lo gì ?
Mọi người trong bàn nhậu tức thì nhao nhao :
-Trời,mày chuyển hệ hả Khánh ?
-Sao ? Sao ? Kể nghe coi…
-Ngủ với pê đê có ”phê” bằng chơi gái không cha ?
Khánh khoái chí ,tha hồ huyên thuyên nói về ”chiến công” của mình khiến cả bọn cứ trố mắt ra mà nhìn…
Từ cái chòi kế bên,Dũng bàng hoàng đau đớn…
Thì ra bấy lâu nay,cậu chỉ là công cụ cho anh ấy lợi dụng mà thôi…
Con ”Diễm My” tức tối :
-Để tao qua bển chửi cho nó một trận…
”Quỳnh Như” cũng không kém :
-Ừ ,tao đi với…Tụi nó đúng là cái thứ mất dạy gì đâu !
Dũng can :
-Thôi,tại tao ngu thì ráng chịu chứ còn biết trách ai ?
Nhưng hai đứa nó đâu có thèm nghe…
Bản chất hiền lành nên khi tụi nó vừa bước sang bên đó thì Dũng đã lặng lẽ bỏ đi về…Cậu cảm thấy nhục nhã ê chề nên không muốn đôi chối gì với ai hết…
Không biết chuyện tiếp theo của đêm ấy là như thế nào nhưng trưa hôm sau thì Khánh liền âm thầm dọn đi nơi khác mà không từ giã cậu dù chỉ một lời…
…
Sau mối tình đầu chẳng ra gì của mình,Dũng càng sống lặng lẽ hơn và hầu như suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà và mặc cho hai đứa bạn mai kêu mốt réo cậu cũng chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa…
Con ”Diễm My” quạu quọ :
-Đã lộ rồi thì cho lộ luôn đi…Ở đó mà ”thùy mị,nết na” nữa !
”Quỳnh Như” cũng vậy :
-Ngoài đường trai đẹp thiếu gì ? Bà cứ ru rú trong nhà hoài thì làm sao có ”hàng” chứ ?Tui nói cho bà nghe nha …cứ cách vài ngày là tui ”xử” một thằng á…
”Diễm My” khuyên :
-Số kiếp tụi mình là như thế rồi bà ơi…Hổng có ai thèm yêu mấy đứa bóng lộ như tụi mình đâu…Chẳng qua tụi nó chỉ muốn lợi dụng thôi hà…Nhất là nhà giàu như bà thì càng khó tìm được tình cảm chân thành …Bởi vậy bà làm ơn đừng mơ mộng hy vọng có ngày ”bạch mã hoàng tử” đến cầu hôn mình nha ?
Đứa tung đứa hứng nói riết càng làm cho Dũng thêm buồn…
Nhưng nghĩ lại thì thấy tụi nó nói cũng đúng…Chẳng phải Khánh đã từng lường gạt cậu bấy lâu nay đó sao ?
Có một đêm,cậu bỗng muốn đi chung với hai bạn mình để xem sao…
Trời ơi,nhìn mấy đứa con trai bu theo tụi nó khiến Dũng hết hồn…
Trong cuộc nhậu,con ”Diễm My” và ”Quỳnh Như” tha hồ cười đùa,ngã ngớn với hết thằng này tới thằng nọ…
Thấy cậu ngồi im lặng suốt,chàng trai kế bên liền bắt chuyện :
-Sao em buồn vậy ”Lệ Hằng” ?
Cậu chưa kịp trả lời thì ”Quỳnh Như” chen vào :
-Hoa khôi của tụi tui đó ông ! Thích hông,tui làm mai cho…
Nó liền giới thiệu với Dũng :
-Anh Khoa,công tử Sài Gòn chính hiệu nha bà ? Tao mới quen hôm nay á…Ảnh xuống đây công tác dài hạn nên mày cứ yên tâm…Tao nhường cho mày ”hàng chiến” rồi đó nha ? Sướng thấy mồ luôn còn đòi hỏi gì nữa …
Anh chàng cười híp mắt :
-Khakhakha…em nói quá ! Anh làm gì mà công tử ? Chỉ là công nhân bình thường thôi…
Quay sang Dũng,chàng thì thầm :
-Tối nay…ngủ với anh nha ?
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà cậu lại gật đầu…
Vừa nhậu mà anh chàng ấy cứ rót những lời mật ngọt vào tai Dũng khiến cậu cứ đê mê chẳng biết mình say men rượu hay men tình nữa…
Đưa cặp mắt lờ đờ nhìn ”Diễm My” rồi Dũng cũng hứng chí hát theo nó :
” Đời tôi pê đê nên yêu ai…cũng không duyên
Đời tôi pê đê…nên yêu ai cũng không thành…”
Cho tới khi theo anh ta về nhà trọ thì cậu mới biết đá vàng là như thế nào…
Suốt đêm ấy,hắn và mấy thằng bạn của mình tha hồ đè Dũng ra để thỏa mãn sinh lý bị dồn nén bây lâu nay…
Đời công nhân cầu đường thì làm gì có tiền chơi bời ? Cho nên tụi nó đã nhờ Khoa dùng bộ mã đẹp trai của hắn lân la với bóng lộ để mà…
Nửa đêm,Dũng cố gượng dậy …
Cậu ráng lết về nhà với thân xác rã rời và một tâm hồn như đã chết từ lâu…
Một mối tình chưa kịp chớm nở đã vội úa tàn mất rồi còn đâu ?
Nhưng trách người thì một,trách ta lại tới mười…
Ai biểu mình ngu mình dại thì ráng chịu…Chưa gì mà đã vội theo về với người ta thì còn nói gì nữa…
Lời con ”Diễm My” như hãy còn văng vẳng đâu đây :
-Kiếp bóng lộ như tụi mình thì…
Về tới nhà,Dũng tắm rửa sạch sẽ rồi …
Nhờ những viên thuốc ngủ đưa mình vào cõi thiên thu,cậu từ từ nằm xuống giường,miệng lại khe khẽ hát :
”Con van ông trời…thương xót dùm đởi của con
Con mang kiếp này…đọa đày cho tới bao lâu ?
Trót yêu anh rồi…em lấy nào được anh đâu
Hay yêu anh rồi…em chấp nhận sự thương đau
Cuộc đời em đau thương…số phận thật là buồn…
Vì mang kiếp người lạc loài…
Trai chẳng ra trai…gái nào phải gái
Miệng đời sao độc ác…còn mai mỉa khinh khi…
Rồi thời gian qua mau…lớn lên cùng mọi người
Để quên số phận lạc loài…
Bao nhiêu ước mơ…bây giờ tan hết…
Nghẹn ngào trong nước mắt…đời cô lẻ đau buồn…
Nếu lỡ mai sau…
Em mà có…chết…
Thì xin…giọt nước mắt
Làm bia đá…cho linh hồn…”
…
Có lẽ nợ trần của Dũng chưa dứt nên trời khiến cho bà Dung đêm ấy chợt cựa mình tỉnh giấc…
Đi vệ sinh xong,ngang phòng của cậu thấy cửa vẫn mở làm cho bà tò mò bước vào…
Nhờ vậy,Dũng được cứu sống kịp thời…
Nhưng sống vật vờ như một chiếc bóng…vì cậu chẳng còn ham muốn gì hết.
Thế nên khi anh Thuận và ba mình đến trọ trong khu nhà này thì cậu không dám mơ mộng chi nữa…
Cực chẳng đã khi tới tháng,cậu vào phòng họ nhận tiền xong liền bước ra ngay…mặc dù Thuận trẻ tuổi và đẹp trai không thua gì Khánh của cậu ngày trước…
Như con chim bị ná,giờ đây Dũng sợ luôn cả cành cây…
Dần dần,thái độ ân cần hòa nhã của anh ấy đã bắt buộc cậu phải thay đổi cách nhìn…
Dù đang bận nhưng hễ nghe réo là anh Thuận mau mắn chạy qua phòng của người này người nọ để khi thì sửa dùm cái bóng đèn,lúc lại thay cái ống nước bị bể…
Ngay chính mẹ Dũng cũng thường xuyên nhờ anh giúp trong những chuyện nặng nhọc phải cần đến bàn tay của đàn ông…Dĩ nhiên là anh không nề hà và luôn nhiệt tình với mẹ con cậu rồi.
Riết rồi từ người lớn tới con nít trong khu nhà trọ ai cũng quý mến anh ấy …
Đối với riêng Dũng thì ngoài cái việc chạy qua can ngăn những trận đòn của mẹ mình thì anh thường hay lên tiếng bênh vực bảo vệ cậu mỗi khi có kẻ ác mồm ác miệng trêu ghẹo …
Có lần Dũng đang ngồi giặt đồ trước nhà thì bị mấy đứa con nít bu lại chọc là ”bà bóng” ,”pê đê” rùm trời rùm đất…
Trong lúc cậu mắc cỡ đỏ mặt chỉ biết cúi đầu chịu trận thì may sao,anh Thuận cũng vừa đi làm về tới.
Anh nạt :
-Hết chuyện rồi phải không ? Ai dạy mấy em những việc này vậy ?
Kêu từng đứa một lại,anh phân trần phải trái cho tụi nó nghe…
Lời anh nói quả thật có sức mạnh nên từ từ về sau mỗi khi gặp cậu tụi nó đều cúi đầu lễ phép chào một cũng anh Dũng,hai cũng anh Dũng chứ không có kêu bằng những từ ngữ khó nghe như trước nữa…
Thử hỏi người như thế thì làm sao mà tim cậu không luyến lưu,xao xuyến ?
Nhưng có thương vẫn để thầm trong bụng chứ làm sao Dũng dám thốt ra lời …
Anh ấy có quá nhiều cô gái theo đuổi cơ mà ?
Còn Dũng ? Bất quá chỉ là một …con bóng lộ mà thôi !
Dẫu biết rằng chuyện yêu đương với anh Thuận là một điều không thể nhưng sao cậu cứ vẫn luôn nhớ hoài đến hình dáng của người con trai ấy…Từ khi nào thế ? Dũng cũng không biết nữa…
Bởi vậy,chiều nay khi anh nhận lời qua nhà mình chơi thì Dũng mừng hết biết…
Con tim khô cằn của cậu bỗng chốc trở nên đập rộn rã liên hồi…
Để rồi giờ đây…
Càng nghĩ đến anh,Dũng càng thêm buồn…
Đưa tay tắt cái máy hát,cậu rên rỉ :
-Tại sao anh lại chẳng giữ lời ? Có phải anh cũng muốn đùa cợt với em như bao nhiêu người trước đây không hả anh ơi…
Dũng nằm đó, mặc những giọt lệ cứ tha hồ tuôn trào trong đêm khuya thanh vắng…
…
Sáng nay ngồi trong văn phòng mà đầu óc Thuận cứ để tận đâu đâu…
Đêm qua quả thật là một đêm có quá nhiều biến cố xảy ra đối với chàng.
Nhà của cái cô tiểu thư tên Hương ấy quả thật giàu ơi là giàu.Lại là con một nữa mới ghê chứ ?Nhưng nghèo khổ,thất tình như chàng thì trốn chạy cuộc đời còn có lý,còn giàu có như cô ta mà lại muốn tự tử là như thế nào ? Thật không hiểu nỗi…
Lời đề nghị của ông Hưng,ba của cô ấy mới càng lạ…
Sau khi hỏi thăm gia cảnh,nghề nghiệp rồi ngắm nhìn Thuận một hồi thì ông lên tiếng :
-Cậu có muốn vào làm việc trong công ty của tôi không ?
Mức lương mà ông ta đưa ra thật hấp dẫn khiến Thuận chút xíu nữa là gật đầu nếu như chàng không chợt nhớ đến lời dặn của ba mình :
-Ở đời chẳng có ai cho không ai cái gì đâu con…Chuyện gì mà con cảm thấy nó quá bất ngờ thì nên xem xét cho kỹ càng để khỏi phải ân hận về sau nghe chưa ?
Cho nên trước mắt, chàng xin phép ông cho mình được suy nghĩ ít hôm rồi sẽ trả lời sau…
Hết giờ làm việc buổi chiều,mọi người lục đục ra về…
Thuận cũng nhanh chóng sắp xếp lại giấy tờ rồi rời khỏi nơi đó…
Vừa ra khỏi cơ quan,Thuận giật mình khi thấy một chiếc xe hơi mới cáu cạnh đậu trước cổng và người đang ngồi nơi tay lái chẳng phải ai xa lạ…mà chính là cô gái hồi khuya…
Hương nhìn chàng rồi lên tiếng :
-Tôi có thể mời anh đi ăn để nói lời cảm ơn được không ?
Thấy thái độ có vẻ như muổn ra lệnh của cô ta là Thuận cảm thấy khó chịu rồi.Chàng thầm nghĩ : Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác…
Vì không muốn dây dưa với những kẻ mà chàng cho rằng ỷ có đồng tiền thường khinh người nên Thuận lịch sự từ chối :
-Cảm ơn cô,nhưng tôi phải về…Buổi chiều tôi bắt buộc phải ăn cơm với ba mình cho ông ấy vui…
Cô gái bỉu môi :
-Anh có hiếu ghê ! Hèn gì lúc tôi tỉnh dậy thì cứ nghe ba tôi nhắc tới anh suốt…Tôi tò mò lắm nên mới cố tình đến tìm…Chẳng lẽ anh lại không có một chút thành ý nào đối với tôi hay sao ?
Mọi người trong cơ quan dắt xe ra tới cổng nhìn thấy cảnh này bèn xúi vào :
-Đi đi Thuận…
-Người đẹp mời mà nỡ lòng nào từ chối vậy trời ?
Thấy tình hình không xong nên chàng đành gật đầu nói nhanh :
-Được rồi…tôi đợi cô ở quán cơm Y…vậy !
Rồi rú ga vọt lẹ…
Hương nhăn mặt :
-Hứ người gì đâu mà mất lịch sự quá chừng ! Chẳng cần biết mình có đồng ý hay không là chạy mất rồi…
Tuy nhiên nàng lại lẩm bẩm tiếp :
-Nhìn hắn cũng được…Lại có vẻ quê mùa,chân chất đây…À,mình vừa nghĩ ra cách đối phó với ông già ở nhà rồi !
Khẽ mỉm cười đắc ý ,nàng bắt đầu cho xe chạy tới quán cơm Y…
…
Vừa ăn cô vừa hỏi thăm Thuận với cách thức y hệt của ông Hưng,ba nàng…
Xong xuôi,nàng tỏ vẻ đăm chiêu rồi buột miệng :
-Anh có biết vì sao mà ba tôi kêu anh vào làm trong công ty của ông ấy không ?
Thấy chàng lắc đầu,Hương mỉm cười :
-Ba tôi chấm anh rồi đó…Nếu như ông ấy muốn anh làm con rể trong gia đình thì anh nghĩ sao ?
Thuận ngớ người,chàng nghiêm sắc mặt :
-Xin cô đừng đùa quá trớn…
Hương vẫn tỉnh bơ :
-Ồ,đáng lẽ ra nghe tôi nói thế thì anh phải cười rộn rã mới đúng chứ ? Tôi nói cho anh biết nhé…Muốn làm rể của ông chủ công ty Đại Phát nổi tiếng của cái tỉnh này đâu phải dễ ?
Nàng cưởi ngất rồi vênh mặt :
-Anh nhìn xem …Tôi đâu có xấu ? Kỳ này anh đúng là chuột sa hũ nếp rồi đó…
Thuận cau mày rồi đứng lên :
-Xin lỗi,hình như cô đã đánh giá tôi quá thấp thì phải ? Tôi thấy rằng mình không có phước để nhận lấy diễm phúc đó nên nhờ cô nói lại với ba mình dùm là tôi xin từ chối việc của ông ấy đề nghị…Chào cô !
Nói xong,chàng xô ghế rồi bỏ đi…
Hương bình thản nhìn theo,nàng nhếch môi :
-Nghèo mà chảnh ! Để xem ông có thoát ra khỏi trò chơi của tui không thì biết…Tiểu thư này mà đã ra tay thì đừng mong…
Chạy về tới cổng khu nhà trọ,thấy Dũng đứng đó nhìn mình với ánh mắt buồn rầu, Thuận mới hết hồn khi nhớ ra lời hứa của mình…
Chàng tắt máy,xuống xe dẫn bộ rồi phân bua :
-Anh…anh xin lỗi…Hôm qua thật sự anh quên mất…
Dũng cúi đầu :
-Không có gì đâu anh !
Nghe giọng của Dũng thì Thuận biết là cậu đang giận mình rồi nên vội vã nói :
-Hay là…tối nay anh mời em đi chơi nha ? Xem như là chuộc lỗi…Em thấy sao ?
Dũng lại lắc đầu :
-Anh không cần phải gạt em làm gì…Tối nay em bận rồi…
Nói xong,cậu ngoe nguẩy bỏ đi một hơi…
Thuận bật cười,chàng nhủ thầm :
-Đúng là tính tình y như con gái…Hở chút là giận…
Rồi tự trách mình :
-Sao đêm qua mình lại vô ý đến thế vậy cà ? Chết rồi làm sao đây ?
Tối đó…Thuận rón rén bước qua ngôi nhà lớn của cậu với món quà nho nhỏ trên tay…
Không biết họ đã tâm sự với nhau những gì mà đêm ấy dàn karaoke của nhà Dũng bỗng vang lên rùm trời …
Nhưng mà,lời Dũng hát trong lúc này nghe mới chua chát làm sao…
”Từ khi lọt lòng… trôi qua tháng năm…
Cha mẹ thương yêu… nuôi nấng tôi từng ngày
Giờ tôi trưởng thành… Ô hay nhận ra …
Sao tôi không phải… là một người đàn ông ?
Thân tôi giờ đây…. sao không ai hiểu cho…
Mang một hình hài …thân xác đàn ông…
Ai cũng nói tôi ….là người đồng tính
Miệng đời …sao lắm nhiều chua cay…
Hãy xót thương đời tôi…
Khi tôi có lỗi chi ….do trời đã ban như thế này…
Bởi vì sao trong lòng tôi …nén đau và khóc hận…
Cớ sao tôi không được như thế ?
Hãy cố gắng vượt qua… bao nhiêu những khắc khe
Tôi đành…. phải chôn kín trong lòng…
Chỉ vì tôi là đồng tính…có lý riêng của mình.
Kiếp sau …tôi sẽ…. không là đàn ông…”
…
Hôm sau vì là ngày chủ nhật nên Thuận ở nhà…
Đang lom khom ngồi rửa chiếc xe cà tàng của mình chàng bỗng nghe có tiếng bóp còi inh ỏi phía trước cổng khu nhà trọ nên đảo mắt nhìn …
Tiếng mấy đứa con nít la oai oái :
-Chị ơi,chị đẹp quá hà !
-Dạ,chị theo tụi em nè…
Thuận vừa đứng lên thì nhận ra Hương…
Nàng kiêu hãnh trong bộ đồ thời trang hàng hiệu nhìn Thuận tủm tỉm cười :
-Đi chơi với em nha ?
Chàng cau mày :
-Sao cô biết tôi ở đây ?
Hương tháo cặp kiếng đắt tiền ra khỏi mắt rồi trả lời :
-Đối với em…câu nói ”Muốn là được” thì anh nghĩ xem có khó hay không ?
Mọi người trong khu nhà trọ bắt đầu úa ra,nhìn Thuận và cô gái chủ nhân của chiếc xe hơi đời mới ấy rồi đưa tay chỉ trỏ,bàn tán xôn xao…
Ông Thiên,cha chàng giờ này mới bước ra…
Ông nhìn cô gái rồi quay sang hỏi Thuận :
-Ai vậy con ? Sao không mời người ta vào nhà ? Đứng ở ngoài nói chuyện coi sao được ?
Bất đắc dĩ,chàng đành phải hạ giọng :
-Được rồi,tôi sẽ đi theo cô…
Quay sang cha mình,chàng lên tiếng :
-Dạ,tụi con đi liền ba ơi…
Hương nở nụ cười đắc ý…
Xe từ từ lui ra khỏi khu nhà trọ…
Bất chợt,Thuận giật mình khi nhìn qua tấm kiếng chiếu hậu …
Dũng đang đứng đó…dõi theo chiếc xe với ánh mắt buồn da diết…
…
Trong quán cafe nơi ngoại ô…
Nghe Hương trình bày sự việc xong,Thuận tỏ vẻ lưỡng lự…
Thì ra,cô ấy chỉ muốn thuê chàng đóng vai người yêu cho ba của mình vui lòng mà thôi…
Giọng nàng có vẻ dứt khoát :
-Anh yên tâm,tôi đã có người yêu rồi và anh chẳng qua là bức bình phong cho ba tui khỏi nghi ngờ …Vì vậy,xin anh hãy nhận lời…
Ngưng một chút,nàng nói tiếp :
-Dĩ nhiên nếu anh đồng ý thì không cần phải vào công ty của ba tôi làm gì…Tôi hứa sẽ không để cho anh chịu thiệt thòi đâu…
Thuận thắc mắc :
-Nếu như cô đã có người yêu rồi thì cớ gì lại không cho chú ấy biết ? Tại sao phải nhờ vả đến tôi cơ chứ ?
Hương nhún vai :
-Có nhiều việc mà tạm thời tôi chưa thể giải thích cho anh hiểu rõ….nhưng chỉ xin nói vắn tắt như thế này : Ba tôi không đồng ý cho tôi quen với người con trai ấy…
Nàng bỗng cúi đầu,hạ giọng :
-Đó cũng là lý do mà đêm hôm ấy…tôi chỉ muốn lao ra đường tự tử….
Rồi nàng bắt đầu tâm sự…
Trời ơi,thì ra người Hương yêu là một kẻ chẳng ra gì…
Bàn tới bàn lui một hồi,Thuận chấp nhận đóng vai người yêu của cô ta trong thời hạn ba tháng …
Đối với chàng,tiền bạc là chuyện nhỏ nhưng trước thái độ van xin nài nỉ của cô gái ấy mới khiến Thuận xiêu lòng…
Chẳng phải ba chàng đã từng căn dặn là nếu thấy giúp ai được mà trong khả năng của mình thì đừng e ngại hay sao ?
…
Theo đúng kịch bản của Hương,cứ mỗi tuần ba ngày thì Thuận phải có trách nhiệm chạy đến đón nàng đi lòng vòng đâu đó trong thị xã…
Ông Hưng dĩ nhiên là đồng ý ra mặt vì ông nhận thấy rằng Thuận là một chàng trai tốt hơn cái thằng lưu linh lưu địa kia…
Nhắc tới cái thằng đó thì ông thêm bực mình…
Chỉ là một thằng nhãi ranh mà muốn qua mặt ông ư ? Từng tuổi này chẳng lẽ ông không đoán biết được ý đồ của nó khi định rù quến con gái ông hay sao ?
Thật ra ông cũng thuộc dạng tay không xây dựng cơ đồ nên luôn thông cảm và tạo cơ hội cho những người trẻ tuổi…và hoàn toàn không phân biệt sang hèn,chủ tớ bao giờ…Nếu như nó chăm chỉ ,chí thú làm việc thì chuyện trai gái với con Hương ông đâu có cấm làm chi ?
Đằng này, nó chỉ là một kẻ thích chơi nhiều hơn làm…Cho nên cực chẳng đã ông mới sa thải nó khỏi công ty mình…
Vậy mà nó cũng chưa chịu thua,cứ nhất quyết đeo theo con gái ông cho bằng được…
Khi ông ra lệnh cấm đoán thì Hương rũ rượi như chết rồi và còn lên tiếng đòi tự tử…
Tuy xót trong lòng nhưng ông đành phải dùng kỷ luật thép đối với con bé…
Trách nhiệm làm cha nên ông không thể nào mắt lấp tai ngơ nhìn con gái mình rơi vào tay một kẻ chẳng ra gì như nó…
Sau mấy bận chết hụt,giờ đây Hương đã vui vẻ trở lại khiến ông vui mừng khôn xiết…
Đó chắc chắn là nhờ công lao của cái thằng bé Thuận rồi còn gì ?
À,mà cái anh chàng này cũng dễ thương đấy chứ ?
Cho người điều tra gia cảnh của cậu rõ ràng và khi biết được Thuận là một nhân viên văn phòng siêng năng,một đứa con hiếu thảo và sống rất được lòng của bà con trong khu nhà trọ ấy thì ông vui mừng khôn xiết…
Ngoài ra,cậu lại chưa có bạn gái, đời sống tình cảm có vẻ nghiêm túc thì còn gì bằng ?
Đang nghĩ ngợi miên man thì ông thấy Thuận bước vào…
Khoanh tay chào ông,cậu lễ phép :
-Thưa chú,cháu mới tới…
Ông cười :
-Ừ,ngồi đi con…Để chú kêu con Hương…
Nhưng Hương đã từ cầu thang bước xuống,nàng lên tiếng :
-Con đây nè ba…
Ông mỉm cười :
-Hai đứa có hẹn trước rồi phải không ? Vậy thì cứ đi chơi đi…
…
Ghé cho Hương dừng lại trước một điểm hẹn nơi ngoại ô,Thuận hỏi :
-Mấy giờ tôi lại đưa cô về đây ?
Đưa tay nhìn đồng hồ,Hương đáp :
-Chín giờ nha ?
Thuận trợn mắt :
-Khuya quá vậy ? Rủi chú Hưng mắng tôi rồi sao ?
Nàng bỉu môi :
-Đi với anh thì tới…sáng ba tôi cũng yên tâm mà !Chẳng phải thời gian qua ,anh vẫn chưa dám đụng tới người tôi hay sao ?
Tuy biết Hương đùa nhưng Thuận vẫn cứ đỏ mặt…Thấy vậy,nàng cười khúc khích rồi xua tay :
-Thôi,đi đi ông bụt…Khi nào tôi xong sẽ gọi điện thoại cho anh lại rước.Vậy được chưa ?
Vừa lúc ấy,người con trai bồ của nàng cũng vừa chạy tới…
Thuận khẽ gật đầu chào hắn rồi quay sang Hương :
-Tôi đi nhé…
…
Không dám quay vào nội thành vì sợ tai mắt của ông Hưng nhìn thấy nên Thuận cứ chạy lòng vòng ngoài ngoại ô mà chẳng biết phải làm gì cho hết thời gian…
Bất chợt chàng nhớ đến thằng Thái nên liền cầm lấy cái điện thoại rồi bấm số…
Lát sau,hắn đã có mặt…
Ngồi lai rai với nhau trong một quán vắng,Thuận kể cho Thái nghe lý do vì sao mà mình phải hẹn nó ra tuốt ngoài này.
Thằng Thái tỏ vẻ đăm chiêu :
-Tao thấy mày làm chuyện này là sai rồi á…
Thuận ngơ ngác :
-Sai ở cái chỗ nào ? Chuyện cô nàng hẹn hò với bạn trai là bình thường mà ? Chẳng qua nhà anh ta nghèo nên ba của Hương không chấp nhận và bất đắc dĩ Hương mới nhờ tao .Mà tao thấy như thế cũng giúp được cho hai người họ thì có gì mà mày lại cho rằng chuyện này là không đúng chứ ?
Thái trầm ngâm :
-Vậy mày đã tìm hiểu kỹ càng về cái anh chàng đó chưa ? Và vì sao mà ông Hưng không chấp nhận cho anh ta quen con gái mình ? Có phải chăng bởi cái câu ”môn đăng hộ đối” hay là còn một lý do nào khác ? Thí dụ như anh ta chỉ là một kẻ chơi bời và đang tìm cách chui vào làm rể nhà giàu với ý đồ đào mỏ ?
Thuận ngớ người :
-Ừm…chuyện này thì…
Thái bật cười :
-Chưa tìm hiểu đúng không ? Đó…mầy sai là ở cái chỗ đó !
Thấy chàng im lặng,hắn tiếp tục :
-Nếu ông Hưng thật sự là một người tốt và cái thằng bồ con Hương lại là một kẻ lưu manh chỉ xem cô ta như một mỏ vàng cần khai thác thì mày vô tình nối giáo cho giặc rồi …Mày không nghĩ đến chuyện nếu một ngày nào đó,sự thật được phơi bày thì ông Hưng sẽ nhìn mày bằng ánh mắt như thế nào không ? Còn Hương ? Còn đời con gái của người ta nữa chi ? Bởi vì hiện tại trên danh nghĩa thì ai cũng biết là mày đang cặp bồ với con gái của một đại gia rồi đấy nhé !
Hắn càng nói thì Thuận càng hoang mang…
Đúng là chàng đã quá hồ đồ khi chưa gì đã nhận ”nhiệm vụ bất khả thi” này…
Nhìn mặt Thuận cứ đơ ra như cây cơ khiến Thái bật cười :
-Bao lâu rồi ?
Chàng đáp :
-Cũng gần hết hợp đồng ba tháng rồi…Nhưng chắc chắn Hương sẽ tiếp tục nhờ tao thôi…
Thái gật gù :
-Ok,nếu vậy thì mày cứ nhận lời vì dù sao cũng đã lỡ leo lên lưng cọp rồi…Mọi chuyện khác để tao lo cho…
Hắn bỗng vỗ vai Thuận :
-Dẹp chuyện này sang một bên đi…Bây giờ tới chuyện của mày nè !
Chàng cười :
-Tao thì có gì để nói chứ ?
Thái cười :
-Ê,nghe đồn cái anh chàng Dũng con của bà chủ nhà trọ khoái mày lắm phải không ?Kể nghe coi…
Thuận nhăn mặt :
-Tầm bậy tầm bạ…Ai đồn ? Mày nói cho tao biết thử xem ?
Hắn tuôn một hơi :
-Có ai mà đồn ? Chẳng qua lúc nãy tao có đến tìm mày…Gặp em đang giúp ông cụ thay đồ rồi đem quần áo dơ của mày lẫn chú ấy ra giặt nên tao thấy là lạ bèn ngồi chơi lấy cớ là đợi mày về để quan sát xem sao…
Thuận trố mắt :
-Thiệt vậy ư ? Vậy mà khi tao hỏi thì ba tao nói là ở không buồn quá nên tự làm công việc trong nhà cho khuây khỏa…
Thái nhún vai :
-Tao đâu có biết mấy chuyện đó vì mỗi khi đến thì mày luôn có ở trong nhà đúng không ?Hôm nay vô tình mới phát hiện ra thôi…Tao thấy hắn giặt đồ xong là mau mau dọn dẹp nhà cửa rồi còn nấu thức ăn dùm cho mày nữa đó nhen ?
Thái cụng ly với chàng rồi nói tiếp :
-Mà ba mày với cái thằng đó coi bộ hợp dễ sợ…Nó vừa làm việc nhà vừa nói chuyện này chuyện nọ với ông cụ miết…Tao thấy ba mày cứ cười mãi không thôi à nha ?
Quay sang chàng,hắn vỗ vai Thuận rồi chọc :
-Sướng ghê mợi ! Có bóng yêu …đã quá ta ?
Thuận cau mày :
-Sướng cái con khỉ khô…Tao có biết gì đâu chứ ?
Thuận cười khà khà :
-Bây giờ thì biết rồi đó…Ai da,không ngờ anh Thuận nhà mình coi lù khù vậy mà gặp toàn hàng độc không ta ? Lớp con gái nhà giàu đeo đuổi…lớp bóng lộ yêu thầm …Ganh tị quá à !
Thuận cau có :
-Ăn nói bậy bạ…Tao làm sao mà thích bóng chứ ?
Nhưng trong thân tâm chàng lại than thầm :
-Thì ra bấy lâu nay,em là người đã âm thầm lo lắng cho tôi đấy ư ? Trời ơi…