Kiếp bóng lộ - Đời gay kín - Chương 1
”Cuộc đời em đau thương… Số phận thật là buồn…
Vì mang kiếp người lạc loài…
Sâu chẳng ra sâu… bướm nào phải bướm…
Miệng đời sao độc ác… còn mai mỉa khinh khi…
Từ ngày sinh em ra…
Bố mẹ ngồi thật buồn, buồn cho số phận lạc loài…
Thân xác con sâu… sao tâm hồn con bướm ?
Nhìn vào sao thương xót… lệ rơi quá đau lòng .
Con van ông trời …thương xót dùm đời của con
Con mang kiếp này… đọa đày cho đến bao lâu ?
Trót yêu anh rồi… em lấy nào được anh đâu…
Hay yêu anh rồi… em chấp nhận sự đau thương.
Rồi thời gian trôi qua…
Lớn lên cùng mọi người… để quên số phận lạc loài,
Bao nhiêu ước mơ… bây giờ tan hết…
Nghẹn ngào trong nước mắt… đời cô lẻ đau buồn …”
Nhìn thấy mấy em bóng lộ nhậu ở bàn kế bên ca hát xôm tụ quá nên thằng Thái cũng ngứa tay ngứa chân hết biết.Chịu không nổi nên nó khều Thuận rồi nói nhỏ :
-Qua ngồi chung với mấy đứa pê đê này cho vui mày ơi…
Thuận nhún vai :
-Mày qua một mình đi,tao không ưa tụi nó một chút nào.Nhìn gớm quá,chẳng biết mắc cỡ là gì hết…
Thật vậy,biết bao nhiêu là cặp mắt đổ dồn vào cái bàn đó mà mấy ”cô nàng” cứ tỉnh bơ vừa nhậu vừa ca hát như ở chốn không người vậy…
Đời Thuận ghét nhất là bóng lộ…
Mấy đứa này đi tới đâu là giỡn hớt gây sự chú ý đến đó thì hỏi sao mà người ngoài nhìn vào không đánh giá này nọ ?
Muốn kêu gọi đối xử công bằng với người đồng tính ư ? Hơi bị khó đấy !
Nhất là đây lại là một thị xã nhỏ bé nữa …
Vậy mà thằng Thái cũng bước sang…
Chỉ một chút thôi thì anh chàng bắt đầu lả lơi :
-Như Quỳnh ơi…
-Diễm My à…
Mà mấy ”cô nàng” nầy cũng đâu có vừa…cứ đôi co,lôi kéo giành giựt hắn ngã tới ngã lui trông kỳ cục hết sức.
-Anh Thái,tối nay đi chơi suốt đêm với tụi em nha ?
-Anh Thái,bỏ con Diễm My đi anh…Qua bên đây với em nè…Khuya nay em ”đưa anh vào mộng” nha ?
Giỡn chơi qua lại một hồi thì bắt đầu có chuyện…
-Đồ cái con quỷ ! Định giành trai với chị mày hả ?
-Xời,nghĩ sao vậy bà ? ”Hãy nhìn lại mình đi hỡi em” rồi mới lên tiếng nha ?Đây thuộc dạng ”sương sa hột lựu” à nhen ?
-Đồ con đ…mê trai !
-Mày chửi ai vậy Như Quỳnh ?
-Tao chửi mày đó rồi mày làm cái gì tao ?
-Làm gì hả ? Nè…
Bốp…bốp…
Quán nhậu tức thì náo loạn cả lên,mọi người xúm nhau bu vào vừa xem vừa hét :
-Đánh,đánh nữa đi…
Thấy cảnh đó,Thuận kêu tính tiền rồi ra hiệu cho Thái bước nhanh trở lại bàn mình.
Cả hai thằng mau phóng lên xe vọt lẹ…
…
Chiều nay…
Vừa mới cho xe vào dãy nhà trọ,thấy Dũng ngồi giặt đồ trước sân Thuận liền chọc :
-Em ơi ! Giỏi quá ta !
Cậu ngước lên,ánh mắt nhìn Thuận như muốn cười…
Bỗng cậu giật mình khi nghe tiếng hét trong nhà :
-Dũng,tiền nhà của bà Sáu mày gom chưa ? Vô đây tao biểu coi…
Dũng nói với vào trong :
-Dạ,con vô liền…
Quay sang,ráng liếc Thuận một cái ,cậu nhoẻn miệng cười :
-Lát nữa gặp anh nha ?
Thuận gật đầu cho hắn vui nhưng lòng chàng lại nghĩ ngợi mông lung…
Tội nghiệp cho Dũng, con một chủ nhà trọ giàu có nhưng tối ngày cứ ru rú trong nhà và hầu như ít giao thiệp với ai…
Cậu có gương mặt cũng khá đẹp trai,có điều nước da trắng bóc và giọng nói lẫn tướng đi rất giống con gái vì vậy cứ bị mọi người trêu chọc là…pê đê suốt.
Mỗi lần bị ghẹo như thế,Thuận để ý thấy hắn chỉ biết cúi đầu câm nín nên trong lòng chàng rất là khó chịu…
Ngay chính bà Dung,mẹ của Dũng cũng vậy thôi.
Lâu lâu mọi người trong khu nhà trọ lại nghe tiếng của bà ong ỏng :
-Trời ơi,có ai vô phước như tui hông nè ? Có một đứa con mà trai hổng ra trai,gái hổng ra gái thì làm sao đây ? Con trai mà suốt ngày cứ ỏng a ỏng ẹo dồi phấn thoa son là sao vậy trời…Dũng ơi là Dũng…
Sau câu nói đó tức thì có tiếng tô chén vỡ…
Rồi tiếng thút thít của Dũng :
-Má ơi,má …đừng đánh con má ơi…
Hôm nọ cũng vậy…
Vì phòng của Thuận sát bên nên chàng là người chạy qua trước…
Thấy Thuận,bà Dung càng hăng máu…cầm lấy cây roi quất vào người Dũng túi bụi…
Vừa đánh bà vừa hét :
-Mày thấy anh Thuận không ? Người ta đàn ông con trai đàng hoàng…Bạn gái đeo hết đứa này tới đứa khác …Còn mày thì sao hả ? Hôm nay thì cái con ”Diễm My” gọi,mai lại tới con ”Quỳnh Như” réo… chơi gì mà toàn là bóng lẹo cái không vậy trời…Tao mà biết mày giống cái tụi đó thì thà ngày xưa tao bóp mũi mày lúc mới đẻ cho rồi…Oan gia nợ đời chứ con gì mà con…
Dũng nằm sát dưới đất,cậu gào lên :
-Tại sao hồi đó má hổng giết con cho chết đi hả má ? Con có muốn như vầy đâu ? Con muốn chết…con muốn chết…Má cứ giết con đi…
Bà vung cây roi lên rồi quất xuống tới tấp trên người của Dũng :
-Muốn chết hả…Cho mày chết nè…Chết nè…Cái thứ đồ hổng giống ai…
Thuận lao tới ,ôm chặt lấy bà rồi giựt cây roi quăng ra xa…Miệng chàng luôn ngọt ngào :
-Dì ơi,dì đừng làm vậy mà ? Con xin dì…
Dìu bà Dung tới nơi bộ ghế salon,chàng rót một ly nước cho bà rồi tiếp tục năn nỉ :
-Dũng là con của dì đó ! Người ta nói ”hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con” mà dì…
Bà Dung khóc rưng rức …rồi từ từ im lặng…
Lúc này, chàng mới quay lại đỡ Dũng ngồi dậy…
Nước mắt vẫn chan hòa trên gương mặt hiền lành của cậu khiến Thuận xót xa…
…
Có đôi lúc Thuận thấy mình thật mâu thuẫn…
Bởi vì khi nhìn mấy đứa bóng lộ trong thị xã này chàng ghét cay ghét đắng bao nhiêu nhưng đối với Dũng thì chàng lại thấy thương bấy nhiêu mà chẳng hiểu tại sao lại như thế ?
Có lẽ cậu hiền quá chăng ?
Hay ở Dũng toát ra một cái gì đó yếu ớt mong manh khiến cho chàng phải đưa thân mình ra chống đỡ và để cho cậu dựa vào mỗi khi có chuyện buồn ?
Thuận cũng không biết nữa…
Nhưng yêu thì chắc chắn là không đúng rồi !
Chẳng phải Thuận đã có người yêu rồi sao ?
Và chiều nay thì…
Đưa mắt nhìn đồng hồ,Thuận giật mình thốt lên :
-Chết cha,gần tới giờ hẹn với Cường rồi…
Vừa chống cái yên xe,chàng vừa hối hả gọi :
-Ba ơi…
Ông Thiên từ phía sau bước ra,đưa mắt nhìn thằng con của mình rồi lên tiếng :
-Con về rồi à !
Thuận lẹ làng móc tiền trong túi ra đưa cho cha rồi nói :
-Con mới vừa lãnh lương,ba cất đi…Chiều nay con có hẹn nên tắm rửa xong sẽ đi liền…Ba ăn cơm một mình đi nha ?
Ông cầm lấy tiền,hỏi nhỏ :
-Con có cất lại một ít để xài chưa mà đưa ba nhiều vầy nè ?
Thuận lí lắc :
-Ồ,chút xíu con quên mất…Dạ tại tháng này con được tăng lương ba ơi…Con có giữ lại cho mình rồi,ba yên tâm đi mà…Hổng có thì con đói sao ?Hihihi…
Ông Thiên bật cười rồi đút tiền vào túi…
Tắm rửa thay đồ xong,Thuận dắt xe ra cửa…
Vừa tới cánh cổng chính của dãy nhà trọ,chàng thấy Dũng đứng đó nên dừng xe lại…
Cậu đưa mắt nhìn chàng rồi hỏi nhỏ :
-Anh lại đi nữa hả ?
Thuận gật đầu :
-Ừ,anh có cuộc hẹn em ơi…
Dũng chợt buồn :
-Má em đi đánh bài chắc nửa đêm mới về nên em định ra ngoài mua đồ rồi lát nữa rủ anh sang chơi…
Thuận tò tò :
-Có chuyện gì vậy em ?
Dũng cúi mặt,ấp úng :
-Hôm nay là…sinh nhật em…
Cậu bỗng ngước lên rồi nhìn Thuận với ánh mắt buồn bã :
-Thôi,anh cứ đi đi…Em không làm phiền anh nữa đâu…
Nói xong câu ấy,Dũng bỏ đi vào trong…
Trong lòng Thuận chợt dâng lên một niềm thương cảm…Trời ơi,con trai của nhà giàu mà lại chẳng có lấy một người bạn trong ngày sinh nhật là sao ?
Bất giác chàng buột miệng :
-Em muốn mua gì thì mua đi…Khoảng chín giờ tối anh về…Đến lúc ấy em mời anh qua được không ?
Dũng quay lại,mắt cậu sáng rỡ,miệng lại cười rất tươi :
-Á,anh hứa rồi đó nhé ? Vậy em đợi anh về nha ?…
Thuận mỉm cười gật đầu rồi cho xe vọt đi…
…
Thuận bước vào quán cafe dõi mắt tìm Cường…
Thấy hắn đang ngồi nơi cuối góc,chàng bèn bước đến gần với điệu bộ lúng túng :
-Anh xin lỗi…
Cường vẫn im lặng làm Thuận chột dạ…
-Anh xin lỗi rồi mà…
Rồi bồi thêm :
-Hay là mình đi ăn nha ? Anh đói quá …
Tới lúc này Cường mới chịu lên tiếng :
-Không cần đâu…Anh cứ ngồi xuống đi…Em có chuyện muốn nói…
Nhìn thái độ của Cường hôm nay có vẻ là lạ nên Thuận linh cảm hình như có việc gì quan trọng sắp xảy ra…
Nghĩ vậy,chàng bèn ngồi xuống rồi nhìn người yêu đăm đăm :
-Em nói đi…
Cường nói thật chậm :
-Mình…chia…tay…nha…anh ?
Thuận sững sốt,tới phiên chàng lắp bắp :
-Em…em…nói thật ?
Cường lẳng lặng gật đầu rồi nói tiếp :
-Em chuẩn bị lập gia đình…Đây là lệnh của ba em…
Chàng cau mày :
-Em còn nhỏ mà ? Phần khác ngày trước em từng móc nghéo với anh là nhất định không ai được cưới vợ ,em quên rồi sao ?
Cường cười chua chát :
-Chuyện đó thì anh nhắc để làm gì ? Tụi mình đều là dân tỉnh lẻ thì cái câu ”áo mặc sao qua khỏi đầu” cho đến bây giờ vẫn còn giá trị nha anh ?
Cậu bỗng chuyển giọng buồn da diết :
-Nếu như bình thường thì em đã cương quyết từ chối nhưng cho mãi tới hôm qua…Lúc ba kêu em vô phòng riêng để nói hết tất cả thì em mới bàng hoàng khi biết rằng…cái tiệm vàng mà gia đình em đang sở hữu thật ra chỉ còn là cái vỏ mà thôi anh à…
Thuận cắn chặt môi…
Cường tê tái :
-Người đứng sau lưng nâng đỡ cho ba em từ bấy lâu nay giờ mới ra một điều kiện…Nếu cả hai gia đình trở thành sui gia thì mọi chuyện sẽ coi như không có gì xảy ra và ông ta sẽ bơm thêm vốn để cho ba em không phải lo lắng gì nữa…
Cường còn nói nhiều thật nhiều… nhưng kể từ giây phút đó trở đi,Thuận có còn nghe được gì đâu…
Cho nên khi Cường nói lời vĩnh biệt rồi đứng lên bỏ đi…mà Thuận vẫn cứ ngồi im như hóa đá tự bao giờ…
Mãi cho tới lúc người chủ quán bước đến lịch sự lên tiếng xin lỗi đã đến giờ đóng cửa thì chàng mới giật mình…
Chạy xe trên đường quốc lộ mà đầu óc Thuận cứ nghĩ ngợi mãi tận đâu đâu…
Ôi,mối tình đầu của chàng và Cường luôn đẹp như mơ cơ mà ?
Có thể nói rằng từ khi hiểu đời mình là gay thì đến giờ thì chàng chỉ biết có mỗi hắn mà thôi…Ngược lại,Cường cũng vậy…
Mấy năm yêu nhau cứ tưởng là vĩnh viễn…
Vậy mà…
Đang nghĩ ngợi mông lung,Thuận bỗng hoảng hốt khi thấy có bóng người đang đi bộ trước mặt bất ngờ lao qua đường …
Không kịp nhấn còi,chàng hét lớn :
-Ê…làm gì vậy ?
Nhưng…đã quá muộn !
…
Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường,Thuận nhận ra người đang nằm sóng xoài trước bánh xe của chàng là một cô gái hãy còn rất trẻ…Nhìn trang phục của nàng,Thuận đoán cô ta chắc là con nhà giàu nhưng tại sao lại đi lang thang một mình giữa ngoại ô trong đêm như thế này ?
Thuận lay mạnh vai nàng :
-Cô ơi…Tỉnh lại đi mà ! Tui cầu xin cô đó…
Cô gái vẫn nằm im thin thít…
Nhìn chung quanh,Thuận mới hết hồn :
-Trời ơi,nãy giờ mình chạy đi đâu cơ chứ ?
Nhưng trước mắt phải tìm cách đưa cô bé này vào bệnh viện cái đã…
-Chỗ này là nơi nào vậy cà ? Làm sao đây ? Làm sao đây…
Bất chợt nhìn thấy túi xách của cô gái nằm gần đó,Thuận vội vàng cầm lên rồi lục tung hết mọi thứ…
Đây rồi…
Dò trong quyển sổ tay của nàng một hồi,Thuận run run gọi …
Tiếng từ phía bên kia :
-Rồi…cậu cứ ở đó đi…Tui chạy xe tới liền !
Trước khi cúp máy,chàng còn nghe tiếng của người đàn ông than :
-Con Hương lại có chuyện nữa rồi !
Lát sau,một chiếc xe hơi cáu cạnh từ phía ngoại ô chạy đến …
Vị bác sĩ bắt mạch tại chỗ xong liền nói :
-Không sao,mạch vẫn nhảy đều…Chẳng qua bất tỉnh vì xúc động mạnh thôi…
Nghe vậy,Thuận mừng rỡ.Chàng ấp úng phân bua :
-Thật ra không phải lỗi của cháu…
Người đàn ông có dáng vẻ bệ vệ chắc là ba của cô gái đưa mắt nhìn lướt qua Thuận rồi lên tiếng :
-Tạm thời thì cậu hãy theo về nhà tôi rồi mọi chuyện từ từ tính…
Nói xong,ông ra lệnh cho một người đàn ông đứng gần đó :
-Đưa xe của cậu này về nhà mình cho tôi !
Quay sang Thuận,ông đưa tay mời :
-Cậu lên xe tôi nhé !
Thuận còn biết phải làm gì hơn là đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời của ông ta…
Cậu than thầm :
-Gặp thứ dữ rồi ! Không biết ông ta có làm khó dễ gì mình không nữa ? Đúng là một ngày xui xẻo tận mạng…
Trong khi đó,tại nhà của Dũng…
Đưa mắt nhìn đồng hồ,cậu buồn bã thở dài…
Anh Thuận đã không giữ lời hứa với mình rồi…Mà cũng phải thôi,anh ấy có quá nhiều người theo đuổi thì làm sao mà thèm nhớ đến một người như mình để làm gì cơ chứ ?
Tuy nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cứ chờ…
Mỗi khi nghe tiếng xe ngoài cổng là cậu lẹ làng chạy ra xem…nhưng rồi liền lắc đầu đi vào lại…
Cho đến lúc cái đồng hồ treo tường gõ lên mười hai tiếng thì Dũng thấy là không còn hy vọng gì nữa nên lẳng lặng đứng lên…
Cậu cầm lấy ổ bánh sinh nhật mới mua lúc nãy rồi chắc lưỡi quăng vào sọt rác…
Leo lên giường rồi mà Dũng vẫn không làm sao chợp mắt…
Hình ảnh của anh Thuận cứ lởn vởn trong đầu óc của cậu mãi…
Không ngủ được nên Dũng đưa tay nhấn nút cái máy hát gần đó…
Tiếng hát Đàm Vĩnh Hưng giờ đây càng làm cho nước mắt Dũng thêm nhạt nhoà…
”Vẫn biết yêu anh… là lỗi lầm
Vẫn biết yêu anh… là thất vọng
Vẫn biết yêu anh… là tìm không ra… cho ta lối thoát
Đã trót đeo mang… một số phận
Đã trót yêu đương…thật khác thường
Đã trót yêu anh…bằng tình đơn phương…không ai ước muốn…
Ước muốn trong em… thật buồn
Ước muốn …không cho lựa chọn
Đứng giữa chơi vơi dòng đời… chia đôi… hai bên lẽ sống
Cũng với… con tim mở rộng
Cũng đắm say …men tình nồng
Số kiếp long đong rẽ sóng…. nhận ra… em bơi ngược dòng…
Đời có bao nhiêu nụ cười , bao nhiêu nước mắt …
Em đong từng ngày… con tim héo hắt.
Nhưng yêu người rồi… vẫn thấy… trong em thật vui.
Dù có bao nhiêu ngọt bùi…bao nhiêu chát đắng
Cho đi một đời… em không tiếc nuối
Trong cơn tuyệt vọng… vẫn muốn yêu anh thật lòng…”