Không thuộc về một con đường - Chương 20
DN.20
– Vậy là hai người chia tay?
– Tôi không có lựa chọn nào khác.
– Vậy … anh còn yêu cô ấy không?
Quỳnh cười mỉm, trước khi tiếp tục gẩy vài dây thanh và gạt tàn thuốc:
– Yêu chứ.
– Vậy mà anh nói anh …
– Đó là hai chuyện khác nhau. Tình cảm với ai, hứng thú với ai, không nhất thiết phải là cùng một người. Nhưng phụ nữ lại có thói độc chiếm của phụ nữ. Tôi không bao giờ trách cô ấy. Chỉ là, không ai hiểu cho tôi mà thôi.
– Cô ấy đẹp không?
– Đẹp. Hiền dịu như hoa.
– Hai người … có con chưa?
– Một đứa. Gái. Năm nay lên 2.
– Ôi số trời .
Nguyên ngửa đầu ra sau, bật cười.
Dây đàn đã chuyển sang những nhịp gấp gáp hơn của một bản nhạc khác.
– Nhạc của Bryan Adams phải không? Nguyên nói.
– Phải đấy. Cậu biết à?
– Tôi đã nghe nó rồi. Nhưng tôi chẳng nghĩ giọng của anh hát được.
– Tôi không hát. Quỳnh cười. Vì cho dù tôi có hát được, thì những lời ca ấy cất lên, chỉ làm tôi thêm thấy chua chát về con người mình mà thôi.
To really love a woman
Let her hold you – til ya know how she needs to be touched
You’ve gotta breathe her – really taste her
Til you can feel her in your blood
N’ when you can see your unborn children in her eyes
You know you … really love a woman.
– Đang yên đang lành, đang yêu một người con gái. Thì việc gì phải tìm đến một người con trai?
– Phải. Nếu tôi chỉ dành tất cả con người tôi cho cô ấy, thì mọi thứ sẽ khác. Cậu cũng thế, nếu cậu không gặp hắn ta, thì tôi nghĩ cậu cũng vẫn chỉ là một thằng choai choai bình thường.
– Vậy ra vấn đề nằm cả ở chữ “gặp” hay “không” ?
– Phải đấy. Duyên số ở đấy đấy.
Nguyên tựa đầu vào lan can, và nghe những bản ghita mộc đến khi buồn ngủ, với cả những suy nghĩ trớ trêu. Chẳng nhẽ, không ai chống được số phận?
– Anh giàu có và có tài. Nguyên lim dim ngủ. Thậm chí có cả vợ đẹp và một đứa con. Tại sao, hạnh phúc đến thế, anh còn từ bỏ nó?
– Cậu ngủ đi. Tỉnh dậy và coi như chưa nghe được gì từ miệng của anh. Mỗi người có một tấn bi kịch riêng. Tôi đã nhắm mắt mà đi qua bi kịch của mình. Cậu cũng nên thế. Nhắm mắt, ngậm đắng, mà đi tìm vị ngọt trong đáy của giọt nước mắt. Cậu cũng từng khóc rồi, phải không?
” … Khóc. Khóc mãi. Số phận vẫn thế thôi … ”
Sáng hôm sau, khi Dương về, căn phòng của Quỳnh vẫn mở hờ cửa. Và bên cạnh lan can, một cây ghita chỏng chơ, một gạt tàn đầy, hai con người tựa lên nhau mà ngủ say sưa. Cái hiện thực đơn giản của hai thanh niên chán đời ngồi tâm sự với nhau, qua mắt hắn, đã biến thành một cuộc mưu toan ái tình chấm đầy tư tưởng phản bội, hờn ghen, phẫn uất. Đến độ hắn đã quát tướng lên và làm Quỳnh giật bắn mình.
– Ồ về rồi à?
– Bỏ ngay, bỏ ngay cái đầu của anh ra!
– Khẽ chứ. Nó thức cả đêm đấy. Để nó ngủ đi. Hay là, cậu thế chỗ tôi?
Hắn đỏ bừng mặt, nửa muốn, nửa vì xấu hổ mà mạnh miệng:
– Không! Đời nào …
– Hai cậu thú vị thật đấy. Quỳnh khe khẽ cười. Thôi được. Ra đây. Khẽ thôi. Tôi trả cho cậu.
Buổi sáng.
Trưng.
Quỳnh ra khỏi nhà và tìm đến một tiệm cà phê.
Phía trên lan can, vẫn hai bóng người, tựa lên nhau mà ngủ ngon lành.
– Có khi còn chẳng ngủ được không chừng.
– Sao ạ thưa quý khách?
– À không. Cho tôi … một cà phê đen. Ừ cho thêm sữa và đá.
Ngôi nhà đã có thêm vài người nữa. Rồi thì cũng đến lúc đủ hết các phòng. Mọi người giao lưu, trò chuyện, sinh sống. Mỗi người, có một cuộc đời riêng.
Quỳnh làm cho một công ty truyền thông. Mỗi tối, anh vẫn thường vắng nhà để làm việc riêng tư. Đôi khi, còn làm việc riêng tư đó với một người đàn ông khác dắt về nhà.
Dương vẫn làm một bác sĩ hợp đồng. Sự lạnh lùng của hắn ở bệnh viện lại tiếp tục khiến vô số người lầm tưởng và mơ mộng. Nhưng chẳng bao giờ hắn cho ai biết về địa chỉ ngôi nhà thuê của mình, càng không bao giờ mời ai về nhà.
Nguyên quản lý ngôi nhà phụ ông chủ nhà, người mà nó vẫn gọi bằng “bố”. Nhiều người đã đến và đã đi qua nó, nhưng không nhiều người biết thật sự nó như thế nào, ngoài một thanh niên trông hơi khắc khổ và thỉnh thoảng độc miệng.
Về riêng chuyện Dương Nguyên, hai bọn chúng vẫn cả quyết với người đời rằng bọn chúng ghét nhau như chó với mèo. Ấy thế nhưng chỉ có Quỳnh là biết về những hôm nói chuyện thâu đêm, những lời cười đùa trêu ghẹo tình tứ. Anh không định khiến cái đôi ấy phải xấu hổ trước người đời bàn tán. Nhưng đôi khi anh cũng chẳng giấu diếm được nỗi hờn ghen và lại phải cà khịa vài câu. Thế là quanh đi quẩn lại, vài người nữa cũng lờ mờ biết được.
Chi và Vân đã được Dương bí mật thông báo. Họ không ngừng tới khu nhà và làm hai anh chàng chết sững bởi những lời nói tỉnh bơ cho một mối tình mà theo họ thì chẳng có gì đẹp hơn là tác hợp.
Chi vẫn sống hạnh phúc với người chồng. Lắm khi chị còn cố tình cho phép anh ta được tự do tìm đến … người đồng giới. Nhưng anh ta chẳng bao giờ khiến sự tò mò của chị được thỏa mãn. Họ toàn nói những chuyện nhảm nhí trước khi mỗi người một ngả.
Cô Tố và gia đình vẫn tiếp tục nhờ người đi tìm Dương. Hình như họ cũng sắp tìm ra.
Bố mẹ Dương đã ngỏ lời đến gia đình Nguyên. Nhất định một trong hai thằng xuất hiện, họ sẽ tóm gọn chúng và chia cắt chúng bằng được. Họ vẫn đang mong nhờ vào tin do thám của gia đình cô Tố.
– Gì đấy! Đến thuê nhà à?
Dương hỏi một anh chàng đang thập thò ngoài cổng nhà. Một thanh niên trẻ măng, cao ráo và mặt mũi rất ưa nhìn.
– Không, nhưng …
– Giọng nói đặc biệt nhỉ. Có gì thì vào trong mà nói.
– Không. Em đến tìm một người.
– Ai?
Cậu thanh niên tỏ ra bối rối. Mãi mới lí nhí được mấy chữ:
– Có ai ở đây tên Nguyên không?
Hắn thoáng giật mình, dựng ngay cái xe ngoài cửa ngõ, tò mỏ hỏi:
– Sao cậu lại hỏi như thế?
– Em đang cần tìm …
– Cậu là gì với nó?
Cậu thanh niên trống mắt nhìn vào vẻ dữ dằn của Dương, trước khi để tay đút túi quần và quay đi.
– Thôi. Không có gì.
– Đứng lại!
– Sao?
Lúc này trong đầu Dương mới thoáng hiện lên một kí ức nho nhỏ. Ấy là khi hắn mới biết nó trong bệnh viện, cả cô y tá và cô gái tên Nguyệt, đều nhắc đến một người. Mà hắn từng thắc mắc nhưng cũng không tự tìm câu trả lời. Điều duy nhất hắn biết, là một thanh niên xinh trai và có giọng nói đặc biệt. Chất giọng lơ lớ nửa Bắc nửa Nam.
– Trong này đúng là có một thằng tên Nguyên. Nhưng có phải bạn của cậu hay không …
– Nó cao tầm này, gầy lắm. Cậu thanh niên hồ hởi. Nói chuyện cứ như ông già ấy.
– Thế thì đúng là nó rồi đấy. Chỉ có điều … cậu là ai?
– Em là … bạn của nó.
– Vậy vào đây. Để tôi gọi xuống cho mà gặp.
– À không. Em chỉ muốn xem, cậu ấy có khỏe mạnh không. Cậu ta cười nhũn nhặn.
– Vẫn ổn thôi.
– Vậy thì được rồi. Thôi em về. Anh không cần kể lại việc gặp em ngoài này đâu.
Hắn nhìn anh chàng vội vã rời khỏi khu phố mà không khỏi bê nguyên một khối thắc mắc vào lòng.
– Nhà cửa bẩn thỉu thế này ở được à! Cậu Minh! Ra quét dọn ngay cho tôi!
– Tôi ở thế nào là việc của tôi! Anh là mẹ tôi à mà nói vậy! Anh tự lo cho cái chân tập tễnh của anh đi là hơn!
– Nói cái gì!
Hắn đã nhảy bổ vào trong, đẩy Nguyên ra một bên và hầm hè với thằng sinh viên năm nhất không coi ai ra gì:
– Ở đây thì phải biết giữ vệ sinh! Không thì phắn! Còn nói với cậu ta cái giọng đó thì chú mày cứ liệu hồn!
Cái độ uy hiếp của một bác sĩ từng là cựu sinh trường Y khiến thằng sinh viên nuốt nước bọt cái ực, trước khi ngoan ngoãn vớ lấy cái chổi và dọn đi đống vỏ đồ ăn vương vãi.
– Cảm ơn. Nguyên nói.
– Không cần. Mà này. Cậu có quen thằng nào giọng nửa Bắc nửa Nam không?
Hắn thấy gương mặt nó tái đi, trước khi nhìn hắn trân trân:
– Sao anh hỏi thế?
– Nó tên gì? Như thế nào? Cậu với nó như thế nào?
– Không đến lượt anh biết.
– Tôi muốn biết!
– Chẳng liên quan gì đến anh!
– Thằng đó từng đến viện chăm sóc cậu những ngày đầu, phải không?
– Có lẽ thế! Những hôm đầu tôi lơ mơ không nhận ra ai hết!
– Nhưng đó là ai?
– Bạn tôi. Không. Không còn là bạn tôi nữa. Vĩnh viễn.
– Có gì mà cậu phải giấu tôi chứ!
– Nó cũng giống anh.
Dương thẫn ra một hồi. Giống? Giống cái gì?
– Giống ở chỗ yêu cậu? Hay ở chỗ từ bỏ cậu? Hay vì một lý do nào khác nữa?
– Tôi không việc gì phải nói với anh.
– Nếu nó đã dám đến đây một lần, Dương điềm đạm, thì tôi không lo việc nó còn đến đây lần nào nữa không. Cho dù cậu không nói, thì tôi cũng sẽ bắt nó nói ra được.
– Anh đừng có mà chen vào những chuyện riêng của tôi!
– Tôi phải xen! Vì tôi không cho phép một ai nữa ngoài tôi sở hữu cậu!
Chuyện hay, vẫn còn ở phía sau.
Không thuộc về một con đường – DN
15/5/2008 – 28/8/2008
phù du vĩnh cửu
END