Không phải là yêu - Chương 6
Chapter 6: Tỉnh Giấc Mộng
Jaejoong tạt mạnh nước vào mặt, sự lạnh giá đột ngột khiến da anh đau buốt, dù sao thì bây giờ đã là tháng mười một. Yunho bước tới sau lưng anh, đặt môi lên chiếc cổ thanh mảnh, để lại dấu đỏ trên làn da trắng. Jaejoong rùng mình, vì nước lạnh hay do đôi môi hắn nóng như lửa? Anh ngước lên, trong gương hiện ra khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt tuyệt vọng. Anh yếu ớt nói:
-Đây là sai lầm…chúng ta không thể như thế này. Ngay bây giờ, hãy ngừng lại tất cả.
Dường như Yunho đã nghe câu nói này quá nhiều lần nên hắn thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. Vừa làm công việc để lại dấu hôn thứ hai nơi bờ vai gầy, hắn vừa tự tin nói:
-Em phải biết chúng ta không thể trở lại mối quan hệ bình thường. Một là chấm dứt tất cả, hai là tiếp tục như hiện nay. Nếu em thật sự muốn thoát khỏi tôi như vậy, thì có một cách.
-Là cách gì?!
Jaejoong lập tức hỏi ngay, xoay người lại đối mặt với hắn. Ngón tay Yunho khẽ lướt quanh bờ môi mềm, mỉm cười nói:
-Đó là chạy trốn đến nơi tôi không thể tìm ra. Hãy nhớ, tôi tuyệt đối không bao giờ từ bỏ em.
Trong mắt Jaejoong thoáng hiện màu xám u ám, cánh môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi. Đúng lúc đó có tiếng đập cửa gấp rút.
-Yunho! Jaejoong! Hai người tính ngủ luôn trong đó hay sao mà lâu vậy?! Nhanh đi chứ, mọi người đang chờ! Bây giờ chúng ta còn phải tới đài SBS nữa!
-Ra ngay đây!
Jaejoong vội đáp, đưa mắt về phía Yunho rồi bước nhanh ra mở cửa.
Hắn nhìn mãi theo dáng anh cho đến khi cánh cửa đóng kín, sau đó nghiêng đầu nhìn tấm gương. Bên trong gương là một khuôn mặt điển trai với nụ cười nửa miệng ngạo mạn, càng làm tăng thêm hấp lực nam tính. Đột nhiên hắn cắn đầu ngón tay, viết lên mặt gương ba chữ bằng máu đỏ.
Kim Jaejoong
Đôi môi vẫn giữ nụ cười băng giá, thốt ra lời thì thầm nhẹ tênh:
-Jae, em không thể rời khỏi tôi. Cứ trốn tránh theo ý em, rồi sẽ đến lúc em nằm trong vòng tay tôi.
Khi em khóc một mình, nếu anh chạy đến bên em
Em sẽ vẫn bên cạnh anh chứ?
Nếu có thể, anh muốn lần nữa thổ lộ rằng anh rất thích em
Khao khát có em và những lời nói nay đã không còn đến được với em
TV……………….TV
Nửa đêm, Jaejoong không ngủ được, cứ trằn trọc trên giường. Sau cùng anh ngồi dậy, kéo kính cửa sổ lên, gió đêm thổi làm sợi tóc đen nhẹ bay. Jaejoong nhìn quanh căn phòng ngủ, bốn người còn lại đều đang say giấc. Tia mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của Yunho, anh nhìn như thể lần đầu tiên thấy hắn, như là lần cuối cùng được thấy, ánh mắt mê muội. Một lúc sau dường như lâu lắm mà hình như cũng rất mau, anh xoay lại ngắm những ngôi sao đủ màu sắc bên dưới mặt đất. Đôi mày chau lại, khẽ cắn môi như đang suy nghĩ một quyết định vô cùng hệ trọng. Jaejoong thở dài, lời nói bị gió cuốn bay đi:
-Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục nữa. Nhất định phải rời xa, quên đi tất cả.
Dừng lại bây giờ…còn kịp không?
TV………………………..TV
Tám giờ sáng. Yoochun run run chìa tờ giấy ra trước khuôn mặt tươi cười của Lee So Man. Nhiệm vụ này được giao cho người thua trong trò kéo búa bao. Changmin, Junsu thắng dễ dàng. Không ai trong ba người dám lôi Yunho vào trò chơi, vì sát khí tỏa từ người hắn đủ khiến bất cứ ai mất mạng nếu dám lại gần trong năm bước.
Lee So Man ngạc nhiên mở tờ giấy được gấp cẩn thận làm bốn ra, càng đọc mắt ông càng mở lớn. Nội dung bên trong vô cùng ngắn gọn:
Tôi mệt mỏi nên muốn đi thay đổi không khí. Sẽ sớm quay lại, mọi người đừng tìm. Xin lỗi nếu việc tôi đi gây rắc rối cho tất cả.
Kim Jaejoong.
Vo tròn mảnh giấy quăng vào góc tường, Lee So Man bước nhanh vào phòng trong, tiếng gào giận dữ vọng qua cánh cửa:
-Trời ạ! Hết lúc nổi loạn rồi hay sao lại lựa ngay thời điểm này?! Chỉ còn hai tuần là tới concert, vé đã bán hết từ lâu, làm sao thu hồi đây!!! Jaejoong ơi là Jaejoong, cậu hại chết tôi rồi!!!
Yoochun nói nhỏ với Junsu:
-Sao Jae hyung đột ngột bỏ đi nhỉ? Nếu là chúng ta làm thì còn có thể, chưa bao giờ nghĩ hyung ấy chơi trò mất tích.
-Có thể là đi trốn nợ chăng?
Changmin nói chen vào:
-Không bao giờ. Nhà Jae hyung đâu có nghèo, cộng thêm tiền đi hát không phải ít. Mới vừa rồi hyung ấy còn khoe với em sổ tiết kiệm được rất nhiều tiền, nói là sau này dùng để dưỡng già.
Junsu gãi cằm khó nghĩ rồi vỗ tay reo lên:
-Vậy chắc bỏ trốn với người yêu? Trong mấy bộ phim đâu thiếu tình huống này.
-Càng không thể. Năm người chúng ta đi đâu cũng có nhau, đâu thấy Jae hyung nói chuyện nhiều với người ngoài? Với lại công việc bận ngập đầu, thời gian ngủ còn không có, lấy đâu ra thì giờ kiếm bạn gái?
Junsu nổi giận vì ý kiến nào nêu ra cũng bị Changmin gạt bỏ, cậu gằn giọng:
-Vậy chứ theo Mini thì sao?
-Đã bảo không được gọi em như thế mà!
-Con trai gì tính tình nhỏ nhen, có cái tên cũng làm khó.
-Chứ để mấy hyung gọi riết cái tên đó thì còn gì hình tượng ‘người đàn ông trưởng thành’ của em?!
Junsu biết không thể cãi lại nổi cậu em này, đành giương cờ đầu hàng, xuống giọng ngọt ngào:
-Coi như hyung lỡ lời, thế Changmin nghĩ nguyên nhân nào Jae hyung bỏ đi? Khi nào thì hyung ấy quay về? Có khi nào đi luôn không?
Changmin mỉm cười hài lòng, đi qua đi lại như đang suy nghĩ dữ dội rồi bỗng xoay người bước về phía cửa phòng. Yoochun vội hỏi:
-Đi đâu vậy?
-Ăn trưa. Sáng giờ chưa ăn gì, đói quá đâu còn sức suy nghĩ.
Yoochun, Junsu cùng gào:
-Shim Changmin! Sao lúc nào cũng chỉ biết ăn hả???
TV…………….TV
Yunho ngồi lặng trên ghế, tay liên tục gõ nhịp lên mặt bàn, khói thuốc phả ra từ đôi môi. Đừng thấy vẻ bình tĩnh bề ngoài của hắn mà lầm, thật ra bên trong sóng dữ đang khuấy động. Hắn nhếch môi để lộ một nụ cười không rõ nghĩa, là vui hay buồn, là giận hay lo, là mỉa mai hay chán chường?
Hắn lẩm bẩm:
-Đã đến lúc rồi sao? Em rời bỏ tôi mà đi. Cũng phải thôi, tôi biết trước ngày này rồi sẽ tới, dù sớm hay muộn.
Thân người Yunho chợt run rẩy không ngừng, hai nắm tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng vẫn không cách nào ngăn bản thân ngừng run. Một nỗi trống rỗng tăm tối bao phủ lấy người hắn, sự sợ hãi ập đến đột ngột như đang đứng dưới ngọn núi lở, không cách nào chống chọi. Sức lực rời khỏi cơ thể ào ạt như nước lũ, điếu thuốc cầm trên tay đột ngột trở nên nặng nề, rơi xuống sàn gạch, đom đóm lửa nổ tung ra rồi tắt ngấm. Âm thanh hắn phát ra, mỏng manh và yếu ớt hơn cả làn khói thuốc. Mỏng manh đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra mình đã nói những gì.
-Jae, đừng đi.
Ngày em đi không một lời từ giã
Khung cảnh và mùi hương trên con đường dường như đổi thay
Những hẹn ước ta trao nhau vì anh muốn là tất cả với em
Điều đó không bao giờ giữ vững, dần nhạt phai trong ký ứcEnd chapter 2-by TV 3/7/2009