Không phải là yêu - Chương 5
Cả hai ngước nhìn bầu trời, dưới chân là lớp tuyết trắng, xung quanh bao bọc núi cao cùng một màu trắng. Yunho vung tay, luồng sáng lan tới đâu lập tức nơi đó mọc lên hoa và cây cỏ nhiều sắc màu. Đồng thời Jaejoong cũng nâng cao đôi tay, lưới phép ngăn ánh nắng mặt trời trực tiếp rọi vào vùng đất băng lập tức biến mất.
Đồng cỏ xanh ngát với những sắc hoa thắm tươi. Yunho cất cao giọng ca vang khắp nơi, lời bài hát như có như không, giống tiếng đàn chim hót. Chàng là hoàng tử Spring thống trị mùa Xuân nhưng đến bây giờ mới thật sự biết như thế nào là Xuân. Không phải hoa, không phải cỏ, không phải tiếng chim ríu rít, không phải gió mát, không phải áng mây lững lờ trôi, không phải tiếng cười hay giọng hát vui ca. Mà là một người. Đúng vậy, Xuân chính là người mình yêu nhất. Hoa vì người ấy mà nở, cỏ vì người ấy mà mọc, tiếng chim vì người đó ríu rít hót, gió vì người đó thổi, mây vì người đó bay, vì người đó vui mà nguyện cười và hát mãi không ngừng.
Yunho thở nhẹ hạnh phúc, vòng tay ôm Jaejoong tiến sâu vào lồng ngực mình hơn, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn đôi tay trắng bạch nghịch cỏ xanh gần nơi hai người ngồi.
Cảm thấy tay áo bị níu nhẹ, Yunho cúi đầu, hai giọt nước tinh khôi lăn dài từ khóe mắt Jaejoong.
“Đẹp quá phải không?”
Jaejoong không đáp, chỉ mỉm cười với Yunho. Một nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ ánh sáng nào, hơn bất cứ thứ gì xinh đẹp nhất trên đời, đã đủ nói lên tất cả. Thân người Yunho không kiềm hãm được run nhè nhẹ, chàng cười khổ, thời gian cuối cùng đã hết. Viên thuốc Changmin đưa chỉ là kích thích cơ thể tạm thời tăng sức mạnh, khi thuốc hết tác dụng thì toàn thân sẽ cạn năng lượng dẫn đến kiệt sức nằm liệt giường hoặc chết. Changmin vốn định đợi đưa Yunho về lại vương quốc Xuân sẽ dùng phép hồi phục thể lực cho chàng. Hiện giờ Yunho thực hiện phép thuật quá lớn, dốc hết toàn bộ sức mạnh lẫn thần lực trút ra ngoài, cái chết hung mãnh ập đến không thể tránh thoát.
Yunho đặt một nụ hôn lên đôi môi lành lạnh. Jaejoong khép mắt, tiếp nhận nụ hôn ấm áp. Ánh sáng bừng lên cuốn lấy hai thân người, thứ ánh sáng tuyệt đẹp hơn khối pha lê ngũ sắc, đẹp hơn bất kỳ thứ gì trên thế gian. Không gian trở lại một màu trắng ảm đạm. Nắng vàng rọi lên tuyết trắng tinh khiết.
Changmin lặng lẽ đứng một bên chứng kiến tất cả. Cậu mở to đôi mắt nhìn thật kỹ cánh đồng hoa chậm rãi biến thành tuyết, lập tức tuyết dần tan bởi nắng vàng. Jaejoong và Yunho đã biến mất vào không gian, biến mất không một chút dấu vết. Vị thần cai quản Đông tuyệt đối không thể có tình yêu, nếu không trái tim băng sẽ tan chảy, kết cục là cái chết. Đồng thời lạnh giá sẽ làm sức mạnh của Xuân từ từ yếu đi, cuối cùng là hủy diệt. Ngay từ lúc gặp gỡ, họ chỉ có hai con đường lựa chọn, một là lập tức xa cách đối phương, hai là cùng chết. Thật ra cách nào thì kết quả cũng chỉ có một. Xa nhau có khác gì chết? Là chết trong tâm, thể xác sống qua thời gian vĩnh cửu, hay bên nhau cho đến lúc hơi thở cùng đứt đoạn.
Changmin leo lên ngựa thần bay đi trước khi đất dưới chân sụp đổ.
Junsu và Yoochun đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy mắt Changmin đỏ hoe chỉ có một mình liền hiểu ngay sự việc.
“Số mệnh thật sự không thể cải biến!” Yoochun buồn bực nói.
“Tội nghiệp anh Yunho xui xẻo, cả thần Winter nữa! Hai người đẹp đôi như thế mà, đáng tiếc…” Junsu than thở, vốn tưởng Yunho và Jaejoong thành uyên ương sống bên nhau, như vậy sẽ có nhiều đề tài đi khắp nơi rêu rao với bạn bè. Junsu nhịn không được, lại than dài.
“Không phải họ làm theo vận mệnh. Chỉ là hai người lựa chọn đối phương.” Changmin buồn rầu lặp lại lời Yunho từng nói.
Junsu, Yoochun ngẩn người, hồi lâu gật đầu.
“Có lẽ đúng như thế!!!”
Changmin, Junsu, Yoochun dù không nói ra nhưng trong lòng cả ba cùng nghĩ đến một việc, dù trăm ngàn thế kỷ trôi qua, nhất định phải kể lại câu chuyện này cho thần và người nghe. Rằng xưa rất xưa, tại một nơi gọi là phương bắc băng giá, có Người Tuyết, có vị thần mùa Đông với trái tim băng vĩnh cửu. Một ngày kia người đã gặp được Xuân, bắt đầu một truyền thuyết tình yêu…