Summary
Mỗi ba trăm năm một lần, tất cả vị thần quyền năng cao nhất đều tụ hội trên thiên đình dự yến tiệc. Nhân gian gọi đó là tháng ‘vô thần’.
“Hoàng tử Spring!”
“Changmin, đã bảo cứ gọi thẳng tên anh mà!” Chàng trai xoay người, cánh tay nhấc lên búng trán cậu trai cao hơn mình một chút.
“Không được! Tên riêng là một bí mật, nếu tùy tiện gọi để ma quỷ nghe được thì sinh mạng tiêu luôn!” Changmin vừa càu nhàu vừa xoa chỗ đau, chân mày cau lại làm khuôn mặt ngây thơ mang theo nét hờn dỗi đáng yêu. Cậu không hiểu nổi tại sao chàng trai này lớn hơn mình vài trăm tuổi nhưng cả điểm thường thức quan trọng như thế đều quên. Tên thật ẩn chứa sức mạnh điều khiển linh hồn, nếu bị kẻ xấu biết và lợi dụng thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, càng đừng nói tới ma quỷ ác độc. Cho nên các vị thần thường gọi nhau bằng chức danh như Spring, Summer…
“Ma quỷ làm gì xuất hiện ở đây được? Chúng không sợ bị linh khí làm hồn phi phách tán sao chứ?” Chàng cười khẩy, giọng hơi trầm xuống. “Cái tên Spring nghe xấu hổ chết được! Đúng không, Moony?” Chàng trai nghiêng đầu, ánh mắt trong như thủy tinh khiến bất cứ ai cũng không thể chống cự nổi hấp lực mà si luyến.
Nhưng với một số người ánh mắt kia không hề quyến rũ, ngược lại thêm đáng sợ. Changmin chính là một trong số người hiếm hoi đó.
“Chỉ khi không có ai, vậy được rồi?” Changmin cười nịnh sát mồ hôi trên trán. Cậu biết khi Yunho càng trở nên quyến rũ thì tử vong càng đến gần, vậy nên cậu không uổng phí kinh nghiệm quen biết từ nhỏ, thuận theo yêu cầu của Yunho.
“Ngoan.” Yunho xoa đầu khen thưởng Changmin. Dường như cậu ta không thích trò này lắm, hơi nghiêng đầu tránh.
“Anh ở lại thêm một lúc nha? Đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon và có nhiều trò chơi vui lắm nha!” Changmin chớp mắt.
“Thôi, anh mệt quá, chỉ muốn về nhà.” Yunho lắc đầu, hơi động thân chuẩn bị bước đi.
“Đừng về vội! Em cần mượn thiên mã Pegasus của anh ba ngày!!!” Changmin hấp tấp đứng chặn trước mặt Yunho.