Không phải là đàn ông - IS IT MAN! - Chương 3
Mẹ anh hỏi tôi:
– Cháu có biết tại sao nó lại tìm đến cái chết không?
Không dám nhìn thẳng vào mắt bà, tôi quay mặt đi chỗ khác, lắc đầu. Tôi thấy vợ anh đang nhìn tôi với ánh mắt van nài, rằng: ‘dù có chuyện gì thì cũng cứ im lặng, hãy để bà sống những tháng cuối đời thật thanh thản.’
– Nhưng bác luôn tin tưởng quyết định của nó là đúng, từ nhỏ nó đã là 1 đứa con trai ngoan và hiếu thảo, nó không bao giờ làm bác buồn đâu.
Rồi bà tiếp tục trong nước mắt.
– Nó luôn suy nghĩ kĩ càng trước mọi quyết định của mình … Chúa sẽ cứu rỗi linh hồn nó.
Tôi nghẹn ngào đưa tay làm dấu Thánh Giá cùng với gia đình. Tiếng kinh vang lên linh thiêng như tiếng gọi hồn, ai cũng muốn kéo anh về từ 1 cõi xa xôi nào đó!
Anh đã chết như thế!
À không, anh đã được giải thoát như thế chứ! Anh đã được giải thoát, ừ thì giải thoát. Có lẽ anh đã đúng, chỉ có cái chết mới giúp hóa giải nhiều điều.
Từ nay sẽ chẳng còn cái đám cưới nào mà chỉ có mỗi một mình bà mẹ vui cả. Từ nay sẽ chẳng còn những gánh nặng đè lên vai người-đàn-ông-bất-đắc-dĩ, gánh nặng sống cho người khác, gánh nặng phải gắng gượng làm chồng, làm cha tốt, gánh nặng phải ăn đời ở kiếp với người mình chẳng yêu thương … Bởi vốn dĩ anh đâu có muốn làm những điều đó!
Có thể cái chết của anh sẽ khiến nhiều người phải đau đớn và khổ sở. Có thương, có trách! Nhưng đúng như anh nói, anh đã sống hai mươi bốn năm vì người khác, bây giờ anh chỉ muốn một lần được sống cho riêng anh. Nhưng anh ngốc lắm! Tôi chẳng biết đâu anh à, vì đối với tôi, chết đã là ngốc, bất kể lí do gì!
Chết là hết! Đúng, vậy là hành trình đi tìm sự giải thoát cho anh cũng chính thức chấm dứt tại đây, anh nhỉ! Anh đã được giải thoát, mãi mãi, như anh muốn!
“Ngày mai anh đi, biển nhớ tên anh gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đê mê. Ngày mai anh đi, hồn lễ mắt đêm đèn vàng, buổi sáng xuân qua ngập hồn, nghe trời gió lặng mà thương …” – (Biển nhớ – Trịnh công Sơn)
***
Đám ma của anh nhiều người tới dự thật. Khác hẳn với đám cưới. Bà con, dòng họ, đồng nghiệp, học trò của anh, lũ lượt kéo tới chia buồn. Ai cũng thương tiếc cho anh. Hai người phụ nữ khóc nhiều nhất. Đó là mẹ và vợ anh.
Tôi tự hỏi, liệu có phải chính mình là nguyên nhân của thảm kịch này không? Đấy, xem vợ anh thật vĩ đại. Từ đầu tới cuối cô ấy chỉ là nạn nhân của sự thật trớ trêu này. Vậy mà cô ấy chẳng oán trách, than vãn ai một câu. Cô ấy ôm chầm tôi rồi nức nỡ. Cô ấy đau lắm! Trên đời này ngoài mẹ, chắc cô ấy là người thương anh nhất!
Còn tôi ở đâu? Sao tôi thấy mình cứng rắn quá nhỉ? Tôi không thể khóc! Cả cái nhà này chỉ còn một mình tôi là đàn ông, đáng tiếc thằng đàn ông này không biết lấy vợ.
Tôi không khóc đâu anh à, tôi đã nói với anh, tôi chẳng thương hại anh đâu, bản thân anh không biết tự thương mình thì ai mà thương anh chứ! Tôi không vĩ đại được như vợ anh. Tôi ghét anh, vì anh đã bỏ tôi một mình ở đây. Tôi ghét phải tự tay lo hậu sự cho anh, tôi ghét phải đi đặt một cái bia, mang tên anh, ngày tháng năm sinh của anh, và người nhoẽn cười nhìn tôi trên tấm bia ấy, lại chính là anh.Tôi ghét!
***
Hôm nay đi chôn anh, đông người lắm. Ai cũng khóc, riêng tôi không khóc. Trên tay tôi cầm di ảnh của anh mà sao thấy nặng trịch. Tôi bước từng bước khập khiễng. Tôi không muốn người ta bỏ anh mãi mãi vào lòng đất. Tôi muốn anh ở bên tôi suốt đời. Tôi muốn ôm anh … Ngày nào cũng được ôm!
Ngôi mộ anh, đơn giản, gọn gàng. Vì nó chỉ là 1 cồn cát nhỏ, được bày trí thêm hoa, thêm lá. Người ta đâu có tìm được xác anh!
Vậy là tôi đã ở lại bên mộ ấy đúng tám tiếng đồng hồ. Mẹ anh, vợ anh đã về. Họ bảo tôi về, nhưng tôi muốn ở lại. Vì từ khi anh đi lấy vợ tới giờ, tôi ít có cơ hội được tâm sự với anh. Bây giờ tôi muốn nói với anh, nói tất cả!
– Anh ác lắm, anh biết không Khang? Anh ác lắm, anh âm thầm chuẩn bị cho mình sự ra đi đầy lặng lẽ và bất ngờ như thế này sao? Anh không thấy anh tàn nhẫn lắm sao? Anh có thương em không vậy? Anh có biết cảm giác phải khóc trước mộ anh đau đớn như thế nào không? Anh có biết là ngay lúc này, em thèm bờ vai của anh để dựa vào lắm không? Anh tưởng em mạnh mẽ lắm hả? …
“Dù nhiều điều chưa nói, dù có những cách xa, vẫn yêu mình anh, tràn đầy khát khao bên anh, và anh có hay …” (Lời chưa nói – Anh Quân – Mỹ Linh)
Tôi ngắt 1 cành bồ công anh, cố giữ cho những cánh hoa không bị tung và bay theo gió. Tôi đặt trước mộ anh. Anh còn nhớ chứ, lời hứa của quá khứ, anh sẽ đưa tôi đến nơi nào có tuyết. Anh biết tôi ghét sự thất hứa lắm mà. Những gì anh dặn dò tôi, tôi đều làm được. Tôi đã không khóc rồi đấy, 3 ngày qua tôi chưa hề rơi 1 giọt nước mắt vì anh. Thế mà anh nỡ lòng nào thất hứa với tôi sao?
Gió lại giật từng cơn, tung tóe cánh hoa bồ công anh, đôi chút còn vướng lại trên mái tóc tôi, bập bềnh, bập bềnh! Trời mưa to, 1 cơn mưa trái mùa vào những ngày đầu năm. Tôi co ro ngồi 1 mình trước ngôi mộ nhỏ của anh. Tự dưng thấy mình yếu đuối và mỏng manh đến lạ! Tôi muốn khóc … Nhưng …
Tôi sẽ không khóc đâu!
Trời mưa đấy anh! Nhìn xem, ngay cả khi trời mưa tôi cũng không khóc! Làm chứng nhá, nước mưa chứ chẳng phải nước mắt tôi. Mưa to thế, mắt tôi nhòe đi vì mưa. Mưa thôi, không phải khóc, tôi sẽ nghe lời anh mà, tôi sẽ cố gắng là 1 thằng đàn ông – 1 thằng đàn ông không biết khóc nhè, chứ chẳng phải là 1 thằng đàn ông đi lấy vợ, rồi chết 1 cách vô ích như anh đâu.
Tôi thét lên từng tiếng hãi hùng. Tiếng thét hòa vào tiếng mưa, ghê rợn! Chợt vô tình, tôi nếm thử 1 giọt nước mưa …
Có vị mặn, hình như là nước mắt! Bây giờ tôi mới biết là mình đang khóc!
***
– Ừ, em khóc nè, em chịu hết nổi rồi. Cớ gì mà em phải nín không khóc chứ? Tại sao chỉ vì một hành động ngốc ngếch của anh mà em không được khóc chứ? Ngốc ạ! Ai lại không muốn khóc cho người mình thương. Vậy mà lúc trước anh bảo em, là một thằng đàn ông thì không được khóc, cho dù anh có chết đi. Vậy thì làm đàn ông để làm gì hả anh? Quả thật anh chỉ là một thằng ngốc không hơn không kém!
– Em không muốn mắc nợ với người chết đâu nha. Bây giờ em trả nợ hết cho anh đây. Anh nghe rõ nè, em chỉ nói một lần, một lần thôi đó, CHỒNG YÊU…
Trời xanh lồng lộng gió, ngôi mộ mới đầy ắp hoa và cỏ, anh đã có 1 nơi yên nghĩ thật tuyệt vời!
-Mãn nguyện chưa anh, em gọi anh hai tiếng “chồng yêu” rồi đấy, anh đâu rồi, anh có nghe không, sao anh không gọi lại vợ yêu, em đang rất muốn nghe anh gọi đây, anh đâu rồi, Khang ơi…
Tôi bật khóc nức nở trên mộ anh. Kỉ niệm ùa về, ùa về … cánh đồng tuyết, tách cà phê đen ngày nào …
“Lòng em ao ước muốn nói điều chưa nói, từ trong trái tim đã biết thuộc về anh, từng đêm nhớ anh mong đêm dài qua mau, anh là ngày mới. Chờ mong anh đến mỗi sớm nụ cười ấy, lòng thêm ước ao ôm anh chặt trong tay, người yêu dấu ơi em mong một điều thôi, mong mình luôn có đôi …” (Lời chưa nói – Anh Quân – Mỹ Linh)
Tôi lại dạo bước trên những con phố cũ, như mười tháng trước. Chỉ có khác là bây giờ tôi không còn hy vọng được gặp lại anh nữa. Anh đã mất, mãi mãi mất khỏi tầm tay tôi.
***
Chỉ mong tìm lại một chút gió…
Thoảng đâu đấy chút hơi ấm ngày nao.
Để thấy lòng mình còn ấm cúng,
Như thuở ngày xưa, có anh chuyện trò.
Đây, trước cánh đồng hoa bồ công anh, nơi anh hứa sẽ dắt tôi đi xem tuyết vào tết năm nay. Bỗng nhiên thấy nhớ anh quá!
– Hôm nay gió nhiều lắm, cánh đồng bồ công anh bị gió thổi tung tóe, bây giờ trông nó rất giống cánh đồng tuyết đấy, anh ạ. Giờ thì em cũng đã tưởng tượng được lời anh nói rồi. Cánh đồng tuyết! Ừ! Cánh đồng tuyết mãi mãi của anh và em.
– Anh ơi, tự nhiên muốn ước một điều ước quá! Ước gì giữa cái nắng 31*C của Sài Gòn hôm nay, có một chút tuyết, anh nhỉ? Một điều ước còn khó hơn là ước cho anh sống dậy! Nhưng em vẫn ước! Anh ơi, anh có còn đâu đó ở bên em không, cho em một chút tuyết đi anh! Anh ơi, còn ai nữa ngoài anh biết được bí mật nho nhỏ của em, … rằng em thích tuyết lắm!
Bất chợt không gian ngày nào ùa về trong tôi. Một ngày của quá khứ!
“- Anh ơi, em thích tuyết! – Tôi tựa vào vai anh trong một buổi chiều nhạt nắng. Trước mặt chúng tôi, bồ công anh vẫn từng đợt, từng đợt cuốn theo chiều gió.
– Thì em cứ tưởng tượng bồ công anh là tuyết đi, cánh đồng bồ công anh là cánh đồng tuyết, như trong mấy bài hát ấy – Anh đưa tay bắt lấy một cánh hoa bồ công anh, thả trước mặt tôi, anh cười khì!
– Vớ vẩn, em đâu có được trí tưởng tượng phong phú như anh. – Tôi liếc yêu anh một cái, rồi lại thả mình vào người anh, một cảm giác rất thoải mái.
– Vậy anh để dành tiền, tết này anh sẽ dắt em tới chỗ nào có tuyết, chịu không? – Anh chậc lưỡi rồi vò tóc tôi, như thể ‘anh sợ em quá rồi, ông chủ con của anh ạ’
Tôi cười ngất vì thỏa mãn, thỏa mãn chỉ vì thêm một lần nữa, anh lại cho tôi cái cảm giác, ‘như thể tôi là tất cả của đời anh’
…”
Mắt tôi bỗng nhòe đi! Tôi gục khóc nứa nở … Anh vẫn nhoẻn cười nhìn tôi … trên tấm bia, trông anh vẫn ngốc lắm đấy anh ạ!
Mẹ anh mất sau đấy 2 tháng. Bà ra đi vì không thể chống chọi được với căn bệnh ung thư quái ác! Bà lại mỉm cười, hệt như ngày anh cưới. Nhưng bây giờ chỉ còn là nụ cười vô tri của bức ảnh trên mộ bà. Bà được yên nghỉ, theo đúng nguyện vọng: kế bên con trai bà! Còn vợ anh … cô ấy lại gục ngã. Một lần nữa, cô ấy ôm chầm lấy tôi.
Rồi vợ anh bỏ đi. Cô ấy bảo cô ấy về quê. Cô ấy có gửi cho tôi 1 lá thư.
-“Đã đến lúc chị phải bước ra khỏi căn nhà vốn dĩ không thuộc về chị. Chị đã làm tròn trách nhiệm của 1 con người … Chị không nghĩ mình có thể rộng lượng đến như vậy. Đến bây giờ chị vẫn không thể nào tin được sự thật, rằng chị đã yêu và kết hôn với một người đồng tính! Có lẽ vì chị thương mẹ, chị biết mẹ chẳng còn sống được bao lâu, chị cũng biết mẹ mong chờ cái đám cưới này lắm. Nếu không có mẹ, chắc chị đã tát vào mặt anh ấy, lúc anh ấy kể về mối quan hệ của 2 người. Nếu không có mẹ, chắc chị đã chẳng chấp nhận tròng mình vào cái hợp đồng hôn nhân ảo này, rồi trịnh trọng xỏ vào tay chiếc nhẫn cưới, hứa lời hứa sẽ ăn đời ở kiếp với 1 người mà chị biết là không yêu chị! Bây giờ, chị không còn nợ nần gì với ai hết. Mẹ đã có được những ngày cuối đời thật mãn nguyện. Em thấy đó, mẹ vẫn cười, nụ cười thánh thiện làm sao.”
-“Chị ôm em, vì chị thương em. Chị biết mất anh ấy, em sẽ đau hơn chị, tiếc hơn chị gấp vạn lần. Chị biết chị đã vô tình chen ngang vào cuộc sống của 2 người. Nếu cho chị làm lại, chị sẽ không bao giờ yêu anh ấy, không gặp mẹ anh ấy, và chắc chắn sẽ không còn 1 cái chết đau lòng như thế! Chị hiểu anh ấy. Anh ấy chọn cái chết là để tạ lỗi cùng chị. Chị chấp nhận lời xin lỗi muộn màng đó. Chị cũng tin anh ấy đã được giải thoát. Chị tin cái chết đã cứu rỗi anh ấy. Chị mong em sẽ mau nguôi ngoai nỗi đau này, như chị đã từng làm được khi biết rằng … mình mãi mãi chẳng bao giờ có được anh ấy! Đối với chị, anh ấy đã chết từ lâu!”
***
Đọc xong lá thư, tôi sững sờ!
À thì ra là thế: thì ra người con gái trông yếu đuối ấy lại mạnh mẽ vô cùng, cô có thể chấp nhận những điều mà lẽ ra cô không đáng phải nhận. Vậy tại sao, vốn dĩ là 1 thằng đàn ông mà anh lại yếu đuối đến thế? Anh ơi … sao anh không chịu đối mặt với cuộc sống, với xã hội hả anh? Anh hèn thế sao?
Bây giờ tôi nên trách ai đây? Tôi, hay anh, hay cả chúng ta? Mẹ anh, hay định kiến xã hội, hay mọi thứ xung quanh? Phải rồi, có trách thì trách ông trời, sinh tôi ra, sinh anh ra vốn không dành cho nhau. Cuộc đời của anh thật ngắn ngủi, đôi lúc giật mình nhìn lại … có lẽ mọi thứ đã được số phận an bày!
***
Anh ơi, góc bàn nhỏ trong không gian quen thuộc của Trầm, nơi tôi hằng đêm ngồi đấy, ôn lại biết bao kỉ niệm buồn vui với anh. Hai tách cà phê, tôi vẫn để dành cho anh. Chờ 1 ngày nào đó, anh trở về cùng tôi, từ chốn thiên đường xa xôi.
Bỗng 1 ngày nọ, khi tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ … có 1 bàn tay đánh thức tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc, tôi giương đôi mắt to tròn ngây thơ … đôi bàn tay ấy béo má tôi, cười ngất.
-“Đi nào, đi với anh tới cánh đồng bồ công anh nào!” – anh duyên dáng với nụ cười quen thuộc, chính là anh, mái tóc ấy, bàn tay ấy, bờ vai ấy, anh cõng tôi trong sự ngạc nhiên không nói thành lời.
Anh trở về rồi ư? Anh về thật rồi ư? Anh không chết sao? Anh là ai? Con người đấy, hay chỉ là bóng ma?
Anh về thật rồi …
-“anh ơi em thích tuyết” – tôi sà vào lòng anh dưới 1 tán cây to, nơi trông ra xa xa, bồ công anh vẫn cuồn cuộn nhảy múa cùng gió … từng đợt, từng đợt!
-“Ừ anh biết rồi mà, thì bây giờ anh về để đưa em đi xem tuyết nè … chịu hong?” – anh khẽ tựa cằm vào vai tôi, cụng đầu anh vào đầu tôi, như thể rằng –‘mãn nguyện rồi nhé, nhóc con đáng yêu của anh ạ!’
-“vậy anh phải làm liền đi, rũi anh nói xạo nữa sao?” – tôi nghếch mắt với anh, tôi sợ phải chờ đợi lời hứa của anh lắm!
-“Ừm, em nhắm mắt lại đi … “ – anh nheo mắt tinh nghịch.
-“hong, em không có ngu đâu, nhắm mắt lại để anh bỏ em đi nữa hả?” – rồi tôi nắm chặt lấy 2 bắp tay anh, tôi không muốn mất anh 1 lần nữa.
-“hỏng có đâu, em cứ nhắm mắt lại đi, anh có bất ngờ muốn dành cho em mà!” – anh cười khì, anh cọ nhẹ trán anh vào trán tôi, mũi anh vào mũi tôi như để dỗ dành – ‘ngoan đi nào, nhóc’
Tôi nhìn anh, và bị ánh mắt anh thuyết phục. Tôi từ từ nhắm chặt đôi mắt lại, tay tôi vẫn níu tay anh như đang níu lấy chính mạng sống mình –“anh đừng hòng mà lừa được em 1 lần nữa nha …”
-“không được mở mắt …” – giọng nói quen thuộc của anh văng vẳng bên tai, càng ngày càng nhỏ dần. Tôi có cảm giác cơ thể của anh đang tan dần trong đôi bàn tay siết chặt của tôi.
-“em mở mắt đó … anh đừng gạt em” – tôi hoang mang, lo sợ, mắt tôi ngân ngấn lệ. Tôi không muốn chịu thêm bất kì nỗi đau nào nữa.
-“không được mở mắt …” – câu nói vẫn vang vọng, tôi mở to đôi mắt mình ra…
***
Anh đã biến mất.
Bàng hoàng, tôi quờ quạng khắp nơi, mong rằng anh chỉ đang nấp ở đâu đấy. Chợt giật mình nhận ra sự thật, trước mặt tôi chẳng phải là cánh hoa bồ công anh nào cả. Đây chỉ là căn phòng nhỏ, nơi hằng đêm tôi vẫn tra đầu vào gối khóc, mỗi lúc nhớ anh.
À thì ra là mơ …
Giấc mơ đến rồi biến mất 1 cách nhanh chóng. Quen thuộc lắm đấy, nhưng sao tàn nhẫn quá. Tôi đưa tay quẹt những giọt nước mắt còn đọng lại trong giấc mơ.
Tôi bó gối, ngồi đấy, lẳng lặng tìm về với giấc mơ ban nãy. Nước mắt rơi lúc nào í nhỉ! Đây là những giọt nước mắt gì đây? Nước mắt của hạnh phúc? Hạnh phúc vì đã được 1 lần mơ thấy anh rồi sao? Anh ơi, nỗi đau đã nguôi ngoai phần nào, sao anh lại còn làm cho vết thương ấy sưng tấy và nhức nhối thêm 1 lần nữa. Tôi muốn quên … muốn quên anh thật mà!
Rồi tôi tự hỏi … : “Cuộc đời, liệu có đẹp như những gì mình đã mơ không?”
___END