Không phải là đàn ông - IS IT MAN! - Chương 1
“em sẽ không lấy vợ, vì em không phải là một thằng đàn ông”
Anh ơi, em thích tuyết!
Tôi tựa vào vai anh trong một buổi chiều nhạt nắng. Trước mặt chúng tôi, bồ công anh vẫn từng đợt, từng đợt cuốn theo chiều gió.
– Thì em cứ tưởng tượng bồ công anh là tuyết đi, cánh đồng bồ công anh là cánh đồng tuyết, như trong mấy bài hát ấy – Anh đưa tay bắt lấy một cánh hoa bồ công anh, thả trước mặt tôi, anh cười khì!
-Vớ vẩn! Em đâu có được trí tưởng tượng phong phú như anh! – Tôi liếc yêu anh một cái, rồi lại thả mình vào người anh, một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu.
– Vậy anh để dành tiền, tết này anh sẽ dắt em tới chỗ nào có tuyết, chịu không? – Anh chậc lưỡi rồi vò tóc tôi, như thể “anh sợ em quá rồi, ông chủ con của anh ạ!”
Tôi cười ngất vì thỏa mãn, thỏa mãn chỉ vì thêm một lần nữa, anh lại cho tôi cái cảm giác, “như thể tôi là tất cả của đời anh”.
Đó là một buổi tối, anh đang nhâm nhi tách cà phê nóng, còn tôi vẫn ngọt ngào với ly sữa tươi béo ngậy. Anh rất thích không gian ở Trầm – quán cafe quen thuộc của tôi với anh. Anh bảo thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo ở đây sẽ làm cho tôi đẹp hơn. Anh bảo anh thích đôi mắt tôi, đôi mắt vừa to vừa tròn, trông hết sức ngây ngô, và đôi mắt ấy lung linh hơn bao giờ hết trong cái không gian trầm mặc, huyền ảo này. Anh là một người rất lãng mạn.
Tôi cũng thích Trầm, đơn giản vì anh thích nó. Chứ tôi đâu có biết uống cà phê, tôi đâu có biết cái thú thưởng thức vị đăng đắng thơm thơm của những giọt cà phê đen. Tối nay cũng vậy, tôi lại nghịch phá tách cà phê của anh, trong khi ly sữa tươi đã được tôi uống hết chỉ bằng một hơi.
– Anh ơi, tại sao anh thích em?
Tôi cố tình khẽ cúi mặt xuống, rồi rướn mắt lên, để anh thấy rõ đôi mắt to tròn ngây thơ của tôi qua cặp mắt kiếng. Tôi đoán anh sẽ trả lời là do đôi mắt của tôi. Nhưng …
– Không…
Anh lắc đầu, rồi xoay người nhìn ra khung cửa kiếng, hình như anh tránh ánh mắt tôi.
– Anh không thích em hả?
Lần này thì không cần phải rướn nữa, mắt tôi đã tự nhiên căng tròn vì ngạc nhiên. Ừ thì phải rồi, từ khi tôi quen anh, đã hơn hai năm nay, chúng tôi đâu có bao giờ thổ lộ chuyện tình cảm của mình. Anh chở tôi đi chơi, tôi dựa vào người anh, anh nắm tay tôi, tôi leo lên lưng cho anh cõng. Tất cả những hành động đó diễn ra giữa anh với tôi như một chuyện hết sức bình thường. Cứ như thể chúng tôi đã tự ngầm hiểu và xem nhau là người yêu.
-“Anh là một thằng đàn ông …”
Anh ngập ngừng, đôi mắt anh cũng to lên khi nào không biết.
-“Đàn ông thì sao hả anh …?”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng, anh chưa bao giờ nói thương tôi, anh chưa bao giờ nói nhớ tôi, anh chưa bao giờ đòi hôn tôi. Mặc dù rất nhiều lần, anh tỏ ý lấp lửng muốn ôm tôi, nhưng rồi lại thôi.
Tôi cứ tưởng, tôi đã là cái gì đó rất lớn của anh, anh mãi mãi thuộc về tôi. Vì tất cả, tất cả những gì anh làm cho tôi, đều chứng tỏ như thế. Một bức tranh đã được vẽ lên gần như tròn trịa, có hoa, có bướm, có sông, có nước, có cả gương mặt người, mọi thứ đều rất đẹp, chỉ tiếc là bức tranh vẫn chưa được đặt tên. Chuyện của tôi với anh cũng tương tự thế, giá mà không thiếu ba chữ, “anh yêu em”, thì mọi thứ sẽ rất tuyệt vời và trọn vẹn.
Hai năm qua, anh không thổ lộ tình cảm với tôi, vì tôi nghĩ anh không thích nói những lời nói chót lưỡi đầu môi ấy. Anh thích thể hiện tình cảm bằng hành động! Đôi mắt tôi như muốn nổ tung ra! Lần đầu tiên tôi khóc vì anh. Tôi không nghĩ anh lại chạy trốn tình cảm với tôi như thế! Hoặc phải chăng anh đang tự chạy trốn bản thân mình. Anh không dám nhận mình là một thằng đồng tính.
– Đàn ông thì phải mạnh mẽ, cứng rắn, đàn ông không được khóc. Sau này khi anh chết em cũng không được khóc đâu đấy!
Anh vội vàng đưa tay gạt đi dòng nước mắt trên má tôi. Phải chăng nước mắt của tôi đã làm anh luống cuống.
-…và đàn ông thì phải cưới vợ nữa!
Tôi gạt tay anh, lớn tiếng. Đêm nay quán thưa người, nên không có quá nhiều ánh mắt dòm ngó tôi.
Anh gật đầu. Như để thể hiện sự đồng tình, rằng là một thằng đàn ông thì phải lấy vợ. Tôi càng tức. Tôi liền đứng dậy, quay phắt người, và bỏ đi. Tôi mong anh sẽ chạy theo.
Từ bên ngoài nhìn vào lớp kiếng dày, tôi thấy anh vẫn ngồi đó. Thất vọng, tôi lao người một mạch, cũng chẳng biết mình đã chạy đi đâu. Tôi thật trẻ con!
Tôi thích anh chìu chuộng tôi. Tôi thích anh khen tôi. Tôi thích anh xin lỗi tôi. Tôi thích cái cảm giác mình là một thứ quý giá, rất quý giá của người khác. Trong khi tôi chẳng xem anh là gì cả! Mười chín tuổi đời, sống nhiều nhưng chưa yêu nhiều, có lẽ vì vậy mà tôi cứ ngu ngơ, vô tình làm khổ anh – một người con trai hai mươi ba tuổi, đã từng trải qua hai mối tình với hai người con gái – như lời anh kể.
Tiếng chuông tin nhắn reo lên, đánh thức tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man, trở về với thực tại. Và tôi phát hiện mình đã đi được một chặng đường khá dài.
Anh nhắn tin cho tôi, ngắn gọn, ngoài lề. “Em đang ở đâu, để anh chở về”.
Tôi trả lời anh, gạt phắt đi cái chuyện anh muốn hỏi, để đề cập thẳng vào vấn đề chính: “Anh ko biết thật hay giả vờ không biết? Em chỉ là 1 thằng đồng tính, nếu anh không muốn rắc rối thì tốt nhất mình đừng gặp nhau nữa. Anh đi “lấy vợ” đi …”. Tôi cố tình để 2 chữ “lấy vợ” trong ngoặc kép.
“Mặc xác em, tôi chỉ biết em là một người em, một người bạn tốt của tôi. Em đang ở đâu?”
Nhận được tin trả lời của anh, tôi giật mình. Hình như anh đang giận dữ. Một người hiền lành khi cáu lên thường rất đáng sợ. Tôi nghĩ mình không nên làm quá nữa. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ anh.
Tôi trả lời: “Đại học sư phạm kĩ thuật”.
Hai phút sau, anh có mặt.
Tôi leo lên xe mà không dám nhìn anh. Tôi sợ! Anh chở tôi vòng vòng, lâu thật lâu mà chúng tôi vẫn không mở lời. Rồi anh dừng lại trước một bờ sông, nước đang cạn. Từng thớ lục bình trôi nổi theo dòng nước, lênh đênh dập dờn cùng với ánh đèn hắt xuống từ một vài ngôi nhà ven bờ. Trời không trăng, cái khung cảnh sao mà khiến cho lòng người thanh thản đến lạ.
Hình như anh vừa hít sâu một cái. Còn tôi, tôi thả người ngồi xuống một mõm đá, thuận tay nhặt vài viên gạch ném ra giữa sông. Tiếng nước tung tóe như xóa tan cái không gian im lặng đến đáng sợ giữa hai chúng tôi. Đồng hồ tít tít điểm con số mười.
Anh cũng nhận ra được tiếng tít tít ấy. Anh biết đó là mốc thời gian mẹ bắt tôi phải có mặt ở nhà hằng ngày. Tất nhiên, anh cũng biết mẹ tôi khó tới mức nào.
Anh mở miệng giục:
– Về thôi em, để mẹ mắng.
Tôi vẫn ngồi đó, trút giận bằng những viên gạch xuống mặt nước.
Tôi lắc đầu:
– Trễ rồi, giờ mà có về cũng chẳng được vào nhà, tối nay ngủ ngoài này vậy.
Rồi mẹ gửi cho tôi một tin nhắn, như để xác thực lời tôi nói là sự thật. “10h rồi, đi chơi dữ ha. Tối nay ngủ lại nhà thằng Khang luôn đi. Mai hẵn về”. Chẳng hiểu mẹ nói thật hay nói giỡn, tôi đưa anh xem.
– Chắc hôm nay bác Phúc – bồ bả tới chơi nên bả mới dễ như vậy.
Tôi giải thích cho anh hiểu. Vì cái tên Khang mẹ tôi nhắc tới trong tin nhắn chính là tên anh. Tất nhiên, anh là người bạn duy nhất mà mẹ biết tên.
Anh lại im. Tôi lại im.
“Lòng anh khao khát muốn nói điều chưa nói, từ trong trái tim đã biết thuộc về em, từng đêm nhớ em mong đêm dài qua mau, em là ngày mới” – (lời chưa nói – sáng tác: Anh Quân – ca sĩ: Mỹ Linh)
Anh đứng nghệch ra đó. Mặt của anh đã thôi hung dữ, mắt giản ra, miệng anh đôi lúc chúm chím. Chắc là vì tin nhắn của mẹ tôi.Tôi cũng đoán được thế, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn biết rõ ràng tình cảm của anh. Tôi không thích sự ngộ nhận, không thích mình phải mơ mộng hão huyền. Dĩ nhiên tôi cũng rất ghét cảm giác thất vọng.
Rồi tôi quyết định trở lại với câu chuyện cũ.
– Em sẽ không lấy vợ! – tôi đột ngột lên tiếng
– Vì em là 1 người đồng tính à? – anh cũng đáp lại gỏn gọn.
– Đơn giản hơn nữa, chỉ vì em không phải là một thằng đàn ông.
– Em còn nhỏ quá, em không biết có những chuyện không thể làm theo ý mình được. Ích kỉ lắm… – Anh ngồi xuống với tôi.
– Em chẳng biết. Anh bảo một thằng đàn ông phải lấy vợ. Vậy phép toán ngược lại. Không phải là đàn ông thì không cần lấy vợ. Em chẳng biết anh có đồng tính hay không. Nhưng những gì anh đã làm cho em chứng minh chắc chắn một điều, anh không phải là một thằng đàn ông. Đàn ông không bao giờ có những cử chỉ như thế với một thằng đàn ông.
Biết bao bực tức, biết bao cảm xúc đè nén của tôi đều dồn vào những câu chữ này.Và tôi tin là anh đã bị bắt bí.
– Ừ, anh không phải là một thằng đàn ông, hơn thế nữa anh là một thằng đồng tính. Nhưng anh bắt buộc phải uốn mình là một thằng đàn ông, buộc mình phải thích con gái. Và tất nhiên mai đây cũng sẽ buộc mình phải lấy vợ. Vì đàn ông thì phải lấy vợ. Em biết rồi đấy!
Anh mạnh tay ném một viên đá to xuống mặt nước. Không gian tung tóe!
– Cái gì buộc anh phải làm vậy?
Tôi vẫn chẳng chấp nhận được những lời anh nói.
– Mẹ anh, học trò của anh, bạn bè đồng nghiệp anh …
Thì ra là thế, hình như tôi quên mất rằng sau lưng anh là cả một gia đình và xã hội. Họ kì vọng vào anh rất nhiều. Bố anh mất sớm. Mẹ anh là người Bắc, lại còn là giáo viên. Bản thân anh cũng là giáo viên cấp ba, anh không thể cho học trò mình biết anh là người đồng tính. Anh sợ lũ học trò tinh nghịch sẽ tỏ ra khinh bỉ một ông thầy không bình thường như anh. Anh sợ một ngày nào đó, người ta hỏi anh rằng: “Vợ anh đâu?”
– Mẹ anh cũng từng bảo, mẹ đã sống vì anh hơn nữa đời, mẹ chỉ mong anh sinh cho mẹ một đứa cháu, để mẹ bồng mẹ bế lúc cô đơn. Em cũng biết rồi đó, mẹ anh bị ung thư, đã chuyển sang di căn …
Anh tiếp tục với lời kể nghẹn ngào.
Tôi im lặng. Bây giờ tôi chỉ biết thở dài từng tiếng nặng nề chứ chẳng biết làm gì hơn. Tôi đâu có thể sinh con cho anh được! Đầu óc tôi đang mắc nghẹn vì từng câu từng chữ của anh, của mẹ anh, của sự thật đau lòng mà anh kể. Tôi thờ ơ quá, tôi vô tâm quá. Tôi chẳng bao giờ thèm quan tâm tới anh, tới suy nghĩ của anh, tới cuộc sống của anh, tới những mối quan hệ của anh. Tôi là con người thật ích kỉ!
Đêm hôm ấy, tôi nằm kế anh mà đầu óc thật sự mâu thuẩn. Lần đầu tiên trong suốt hai năm, tôi được nằm kế anh. Thứ tình cảm trong sáng của chúng tôi nuôi dưỡng suốt bao lâu. Trái đã chín mùi nhưng chẳng thế nào hái được. Tôi tự kiềm lòng, hãy buông tha cho anh, hãy rời xa anh, hãy cho anh một lối thoát theo đúng cách mà mọi người đã vạch sẵn cho anh.
Tôi và anh đấu lưng vào nhau. Tôi khóc thút thít. Anh nghe tôi khóc.
“Có những khi buồn em ngồi đây em khóc, ru những nỗi đau ngủ yên … mây trắng bay về tựa như mây cùng đang khóc, đêm trắng vẫn trôi về đâu …” – (Nhật kí – sáng tác và trình bày: Thủy Tiên)
“Anh ơi, ôm em đi anh. Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đi anh. Để em có được cái cảm giác trọn vẹn với anh lần cuối. Để em được sà vào lòng anh lần cuối, để em được anh vuốt ve lần cuối. Để em có đc sự tự nguyện rời xa anh mãi mãi”
Tôi suy nghĩ trong đầu, tiếng thút thít của tôi càng ngày càng lớn, anh vẫn im lặng, chỉ biết chắc chắn rằng anh chưa ngủ, những hơi thở của anh vẫn vang lên đều đặn. Giá mà tôi biết được anh đang nghĩ gì!
Có bao giờ bạn tự hỏi, sẽ là tốt hay xấu nếu bạn có một phép lạ: đọc được suy nghĩ của người khác?
Vậy là tôi và anh xa nhau sau hơn hai năm trời gắn bó. Kỉ niệm tràn trề, vui nhiều, buồn ít. Nhưng chẳng có được một lời yêu thương nào.
Trước khi thay sim mới, tôi nhắn cho anh một dòng tin.
“Đừng tìm em nữa. Anh không hợp với em. Em đã tìm được người khác. Anh cũng biết tính em rồi đó, khi đã không còn thích nữa thì …”
Rồi chẳng đợi anh trả lời, mặc dù lòng rất muốn, tôi đã quăng cái sim với biết bao lời chúc ngủ ngon, biết bao lời căn dặn, dạy dỗ của anh trong suốt hai năm vào ngọn lửa. Tôi muốn quên anh. Tôi muốn cho anh một sự giải thoát. Tôi muốn những kỉ niệm đẹp đẽ ngày xưa, mãi mãi chìm vào quên lãng.
Chỉ có sự phũ phàng như thế mới làm cho tôi quên được anh. Có lẽ trái tim đã khắc sâu hình bóng của anh mất rồi… Một vết khắc thật sâu đang ngày đêm âm ỉ trong tim tôi, tạo thành những nỗi đau vô hình mỗi khi tôi nghĩ về quá khứ…
Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, dường như có một sức hút vô hình nào đó, cứ giục tôi bước về những con đường cũ, nơi mà tôi và anh đã từng rảo những bước dài xuyên màn đêm, với những câu chuyện thú vị không bao giờ có hồi kết.
Những nhành liễu rũ, khẽ chạm mặt nước mỗi khi trời gió lớn. Hàng ghế đá công viên, nơi giữ kĩ từng dấu chân của tôi và anh. Những cánh đồng hoa bồ công anh, khung cảnh lãng mạn nhất mà hai đứa tình cờ phát hiện được vào một buổi chiều, nơi mà anh hứa sẽ đưa tôi đi xem tuyết vào một ngày nào đó.
Thấm thoát mà đã sáu tháng…
Vậy là tôi đã không gặp anh suốt sáu tháng trời. Nhưng dường như khoảng thời gian ấy không đủ dài, để giúp tôi xóa đi những hoài niệm về anh. Có một mãnh lực nào đó lại kéo tôi tìm về Trầm mỗi lúc nhớ anh. Tôi vẫn còn hy vọng sẽ gặp lại anh, chỉ tình cờ thôi anh nhé, và tôi sẽ lại được nghịch phá tách cà phê anh đang uống dở.
Bây giờ tôi không còn uống sữa tươi nữa. Tôi đã tập cho mình uống cà phê, tôi muốn biết khi nhâm nhi những giọt cà phê đắng nghét kia, con người ta sẽ nghĩ gì. Tôi cũng muốn biết tại sao anh lại thích uống thứ nước đen ngòm ấy!
Cuộc sống thật sự oái ăm, tôi chẳng bao giờ được gặp anh. Mặc dù số lần ghé Trầm của tôi tăng lên đáng kể. Tôi đã từng thích Trầm vì anh thích nó. Còn bây giờ tôi thích Trầm vì tôi thích buồn. Tôi đoán là anh đã chuyển sang một quán khác. Nhưng tôi vẫn trung thành với không gian trầm mặc nơi đây. Có lẽ là vì anh …
“Em vẫn chờ đợi anh, trên những chặng đường quen, tiếng hát ai xao động, thoảng mùi hoa êm đềm. Kỉ niệm ngày xưa, vẫn còn đâu đó, những con đường nhỏ. Hoa sữa, vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em, có lẽ nào anh lại quên em.” (Hoa sữa – sáng tác: Hồng Đăng – trình bày: Thanh Lam)
Một lần nữa tôi phải nhắc tới hai chữ tình cờ.
Tình cờ một buổi tối tôi lang thang thả hồn với mây với gió, tôi bắt gặp anh, tay trong tay với một người con gái, có lẽ là hạnh phúc lắm. Tim tôi đập thình thịch, không hiểu sao tôi lại có cảm giác anh không được thoải mái cho lắm với người con gái ấy. Tôi tự cười nhạo mình. Ừ, có lẽ tôi đang mơ mộng nhiều quá!
Anh đi ngược chiều với tôi. Anh vẫn mãi mê với cô gái, bằng những nụ cười giòn giã mà tôi quả quyết rằng có đôi chút gượng gạo. Tôi dừng lại khi thấy anh và người con gái kia đang bước tới gần. Anh không thấy tôi.
Ai đó đang giục, hãy gọi anh đi. Và cũng có ai đó đang giục, hãy để anh yên, hãy để cho những cố gắng của tôi, của anh trong sáu tháng qua thật sự có ích.
Tôi ngoái người quay lại nhìn theo từng bước chân của anh. Xa dần, xa dần…
Lòng tôi như nặng trĩu, tiếc nuối. Đột nhiên, anh quay người lại, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi sau sáu tháng trời. Đôi mắt của anh sáng rực dưới ánh đèn neon cuối góc phố. Anh gọi to tên tôi. Người con gái cũng ngoắc người nhìn tôi. Tôi quay lưng bỏ chạy.
Tại sao tôi lại chạy nhỉ? Tôi đang trốn tránh cái gì? Tôi đang trốn tránh sự thật là anh đã có người phụ nữ khác chăng? Tôi đang trốn tránh sự thật là anh vẫn chưa quên tôi chăng? Hay tôi đang tự trốn tránh bản thân, rằng tôi vẫn còn rất yêu anh?
Tôi biết anh chấp nhận quen với người con gái ấy là vì mẹ anh, vì những mối quan hệ xung quanh anh. Tôi tin là anh vẫn chưa thể quên tôi. Cũng như tôi chưa thể quên anh. Vậy thì tôi chạy vì cái gì? Phải chăng đó đơn thuần chỉ là phản xạ tự nhiên của con người?
Tôi đang ngồi trên mõm đá ven bờ sông, nơi mà tôi với anh đã tâm sự với nhau lần cuối cùng, chỉ có khác là đêm nay trăng sáng lắm, nước cũng ròng hơn. Đầu óc trống rỗng, tôi chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ biết ngồi đưa chân đánh đu trên mặt nước.