Summary
Thế thì mãn nguyện rồi nhé, tôi đã gặp được anh. Chỉ có điều không như trong suy nghĩ của tôi. Tôi tưởng tượng tôi sẽ gặp anh tại một nơi nào đó. Dĩ nhiên là một nơi quen thuộc của hai đứa, chỉ tôi và anh thôi. Tôi sẽ hỏi han anh rằng sáu tháng qua anh đã làm gì. Tôi và anh sẽ vào lại Trầm, gọi hai tách cà phê. Tất nhiên chẳng còn ai nghịch tách cà phê của anh nữa.
Tôi bây giờ đã khác ngày xưa, tôi đã già dặn hơn nhiều, trầm tính hơn nhiều, và trưởng thành hơn nhiều. Trước mặt anh bây giờ, tôi sẽ là một tri kỉ, tâm sự với anh đủ điều về cuộc sống, về công việc tương lai, và tất nhiên không thể thiếu chuyện gia đình. Tôi sẽ bịa cho anh nghe rằng tôi đã có bạn gái, tôi sẽ lấy vợ, tôi sẽ sinh con, sinh đôi luôn, tôi thích sinh đôi lắm. Tôi sẽ đặt tên cho con tôi là Khang, tên của anh, và tôi sẽ nói với con tôi rằng, Khang chính là mối tình đầu của tôi.
Tự nhiên nước mắt tôi lại chảy dài. Tưởng tượng là thế, vậy mà hiện thực lại khác hoàn toàn. Tôi bắt gặp anh trên một con phố dài, tay trong tay với người khác. Và cuối cùng tôi đã bỏ chạy như một tên ăn trộm vặt, bị chính bóng ma trong bản thân mình truy đuổi. Trớ trêu thật!
Anh đã từng nói, “là đàn ông thì không được khóc”. Tôi sẽ ráng cố gắng không khóc. Tôi đưa tay gạt phắt những giọt nước mắt ứ đọng trên gò má. Tôi ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao và trăng. Giữa sông nước, đất trời, tự nhiên thấy mình nhỏ bé quá …!
Điện thoại tôi reo lên. Có tin nhắn. Là một số lạ không có lưu trong danh bạ. À không, tôi nhớ rồi, là số của anh.