Khoảng trống - Chương 23
Vũ không tin. Quân sẽ không ngủ khi biết rằng nó nhất định sẽ lo lắng đến chết cho cậu. Vũ lo sợ định mệnh sẽ vĩnh viễn chia cách nó với Quân.
Cái cảm giác không cưỡng lại số phận mà nó đã từng trải qua một lần khi lao đầu xuống nước biển Cô Tô. Cảm giác Quân vĩnh viễn không thuộc về nó. Nỗi ám ảnh Quân sẽ rời đi mà nó không hay biết, buộc chặt Vũ bên giường Quân, dù mẹ nó, mẹ Quân, Khiên khuyên can đều không được. Nó phải đợi, đến lúc Quân tỉnh dậy hoặc lúc cậu thật sự ra đi.
Tinh thần của Vũ chỉ hơi thả lỏng khi Khiên đẩy cửa bước vào:
“He, tình hình thế nào?”
Vũ lắc đầu, ra hiệu cho Khiên giữ im lặng. Dù may mắn đặt được phòng VIP hiếm hoi còn sót lại của bệnh viện nên không sợ làm phiền tới bệnh nhân nào khác, Vũ vẫn cho rằng mọi người cần để cho Quân được an tịnh. Khiên trong bụng chắc chắn cho rằng Vũ đau khổ quá đâm ra điên điên song vẫn nghiêm trang làm theo ý nó. Cậu ta hạ giọng thấp xuống một nấc, thành ra thì thào:
“Mày ăn gì chưa?”
“Uống sữa rồi!”
“Ngủ được tí nào không?”
“Vài tiếng”.
Khiên im im. Rõ ràng, hắn đến thăm Quân mà cứ như đi chăm bệnh cho Vũ. Khiên chép miệng than:
“Ê, mày cứ như vậy thì trụ không nổi đâu. Khéo Quân chưa tỉnh lại thì hồn mày đã nhàn du tiên cảnh rồi”.
Khiên trích nguyên một câu hay dùng trong lúc phân ưu cùng tang gia bối rối để cảnh cáo Vũ. Như mọi khi, lời nó chẳng xi nhê tí tẹo nào, Vũ chỉ ừ hữ cho qua chuyện, không rời mắt khỏi Quân.
“Đành vậy thôi”.
Khiên lẩm bẩm trong cổ họng, thình lình túm kẹp chặt lấy người Vũ, ấp vội thứ gì đó lên mũi nó. Từng bắp cơ trong người nó lập tức mềm nhũn, Vũ khép mắt lại, tâm trí dần mất hết ý thức. Tiếng của Khiên chập chuội trượt qua não nó:
“Xin….lỗi…ngủ….sẽ… chết”.
Chỉ một lát, Vũ chìm sâu vào cơn mê. Giấc ngủ của nó kéo dài đúng 44 giờ 35 phút. Từ giấc ngủ do thuốc mê, cơ thể Vũ chuyển tiếp sang giấc ngủ sinh lý mà không hề tỉnh dậy. Lúc nó mở mắt, đã là chuyện của hai ngày sau.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nó là gương mặt đáng chết của thằng Khiên đang toe toét, nham nhở trò chuyện tưng bừng với mẹ nó. Nhớ đến lúc Khiên chụp thuốc mê mình, Vũ chồm ngay dậy, tính tẩn cho thằng bạn khốn kiếp một trận.
Khiên phản ứng rất nhanh, trước cả khi mẹ Vũ kịp lên tiếng, nó đã đảo người lật ngược tình thế, đẩy Vũ ngã xuống giường. Chiếc giường trống không. Vũ tỉnh hẳn giấc mộng, giọng lạc hẳn đi:
“Quân đâu rồi?”
“Bác sỹ đưa đi rồi”.
Khiên đáp, nắm lấy tay Vũ kéo dậy. Hai mắt Vũ mở lớn, mặt hết cả thần sắc. Nó không muốn tin vào tai mình:
“Đi rồi?! Quân chết thật rồi!”
“Thằng ngốc này!”, mẹ nó cốc mạnh vào đầu nó, bực bội nạt. “Mày điên không vậy con? Quân chết mà mẹ với thằng Khiên lại ngồi đây trò chuyện vui như Tết thế này à. Nó tỉnh rồi. Bác sỹ đưa đi kiểm tra tổng quan lần cuối thôi”
. “Thật không?!”
Vũ kinh ngạc thốt lên, một lần nữa lại không tin vào những gì tai mình nghe được.
“Thật với chả không thật. Khăn mặt lạnh đây, lau đi xem nó có khôn ra được tí nào không. Con với cái, sao ngốc thế không biết”.
Sau rốt, mẹ tự động xé khăn, lau mặt cho Vũ, túm lấy đầu mũi nó lắc lắc vài cái rõ mạnh. Vũ để yên cho mẹ hành xử, nôn nóng tuôn ra cả mớ câu hỏi về tình hình của Quân. Cách mẹ nó với thằng Khiên trả lời thật dễ nổi điên. Toàn bộ đều là “Ổn. Ổn. Khỏe cả. Cứ ngồi đây đợi sẽ biết”.
Vũ ngậm nguyên cục cay cục đắng trong cổ họng, đằng đẵng ngồi đợi. Vài thế kỷ sau, cửa phòng mới lách cách bật mở và cái xe lăn được mẹ Quân đẩy vào. Vũ nhào ra khỏi chỗ ngồi, chạy bắn đến trước cửa. Ánh mắt nó đeo dính lấy gương mặt nhỏ, xanh xao nhưng đang cười hết sức tươi tắn của người ngồi trên xe:
“Cậu tỉnh rồi”.
Vũ ngạc nhiên nghe thấy tiếng mình vang lên bình đạm khác thường.
“Cậu cũng tỉnh rồi”, Quân nói, vươn tay chạm vào má nó, cậu mỉm cười. “Tốt quá! Gặp nhau thế này cứ như mình vừa sống dậy từ trong kiếp khác ấy”.
“Là như vậy đấy”.
Vũ cố ép mình mỉm cười, dù thật tâm nó chỉ muốn òa ra khóc vì mừng rỡ. Nó cúi xuống, bồng Quân vào giường và chợt nhận ra ngoài hai đứa, trong phòng chẳng còn ai nữa. Vũ kê một chiếc gối lên đầu giường, đặt Quân ngồi dựa lên đấy.
Lâu đến cả phút, không đứa nào lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt nhau. Vũ nhớ lại cảnh tượng hôm sinh nhật, vẫn còn ớn lạnh. Nó xiết chặt cổ tay gầy gò của Quân, tìm lại tiếng nói của mình:
“Từ sau, đừng làm như vậy nữa nhé”.
“Ừm, biết rồi”
Quân nhè nhẹ cười.Vũ không cảm nhận được cậu nghiêm túc chút nào. Nó nhắc lại: “Suốt đời này, đừng làm như vậy nữa. Thề đi!”
“Thề! Chỉ cần cậu không gây ra rắc rối tương tự là tớ khỏi phải làm như thế”.
“Cậu thề cái kiểu gì đấy!”, Vũ la lên. “Thề như thế khác nào không thề”.
“Như vậy cho cậu đỡ gây rắc rối!”
Quân he he cười, không buồn bận tâm trước gương mặt đang khoặm lại tức tối của nó. Nó không thể giải thích cho Quân hiểu ý nghĩa nghiêm trọng của vấn đề. Quân chỉ nghĩ hy sinh sự sống cho nó, hoàn toàn không suy xét nó sẽ tiếp nhận sự hy sinh ấy như thế nào. Đổi ngược lại, liệu Quân có sống được khi đánh mất nó không?
Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười của Quân trước mắt, đành bất lực, xuôi tay thúc thủ.
“Ờ, cậu chưa ăn gì đúng không?!”
Quân chợt giật giọng hỏi. Vũ khịt mũi:
“Tớ không thấy đói”.
“Không được đâu! Khiên nói mấy hôm rồi cậu ăn ngủ thất thường lắm. Cũng may là cậu ấy nhanh trí…”.
Nhắc tới Khiên, cơn giận bùng lên trong mắt Vũ. Nó rít qua kẽ răng:
“May mắn nỗi gì! Đồ vô dụng hạng nhất thì có. Cái lúc người người ta cần nó nhất thì nó lại lăn ra ngất. Trò hề!”
Quân vết thương, cười khanh khách:
“Khiên ngất hả? Sao không nghe ai kể”.
Vũ dựng ngược lông mày lên:
“Nó dám lộ ra chắc. Mồm thì nói thánh nói tướng, vừa nhìn thấy tí máu đã hự hự máy tiếng rồi lăn đùng ra xỉu. Nguyên một cái bị thịt vô dụng, làm vướng chân người khác”.
Quân cố nén cười, giải thích:
“Cậu ấy mắc chứng sợ máu. Nhìn thấy một vết xước cũng bủn rủn chân tay”.
“Giờ thì ai cũng biết rồi”, Vũ đáp gọn, tiếp tục lẩm bẩm. “Rõ dơ cái mặt tam đẳng huyền đai. Lại còn dám chụp thuốc mê mình nữa”.
Quân không nói thêm điều gì, cả người rung lên vì cười, vết thương ở bụng như cũng xoắn lại, đau nhói một bên người.
“Đừng cười nữa!”
Vú giơ tay bịt chặt miệng Quân lại, cố ngăn cậu cười. Gần như chẳng ích gì, mãi sau cơn buồn cười mới tan đi. Quân chùi nước mắt, gương mặt đỏ bừng vì cười quá sức cho phép ngước lên nhìn Vũ:
“Cậu có một sinh nhật nhớ đời nhỉ”.
“Điêu tàn, tan nát.Thảm hại như bị khủng bố bằng bom nguyên tử”.
Vũ bình luận, vô tình lại gây ra một trận cười nữa. Rất may, Quân qua cơn nhanh chóng.
“Suýt quên!”
Vũ kêu lên, chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng cúi xuống mở hộp tủ đựng đồ cá nhân cho người bệnh. Nó lôi từ trong đó ra một chiếc hộp hình chữ nhật, bọc giấy màu xanh dương, hiển nhiên là món quà sinh nhật Quân chưa kịp tặng.
Vừa trông thấy gói quà, nụ cười tức khắc tuột khỏi mặt Quân, cậu trông có vẻ hoảng loạn. Vũ thảy gói quà vào tay Quân, vui vẻ nói:
“Cậu chưa tặng quà sinh nhật!”
Quân nhìn gói quà, hai má đỏ hồng lên, lần này chắc chắn không phải vì cười. Cậu đặt trả lại hộp giấy vào tay Vũ, nói thật nhanh.
“Được thôi. Chúc mừng sinh nhật, nhưng cậu phải về nhà mới được bóc quà”.
“Tại sao?”, Vũ tò mò hỏi, mặc dù mười ngón tay đã lần lần quanh mép giấy xé roạt roạt rồi.
“Đã bảo không được mở ở đây cơ mà!” Quân la thất thanh, mưu đồ chộp lại gói quà. Đã muộn, Vũ giật bung lớp giấy bọc ngoài. Món quà lộ ra trước mắt. Vũ ngạc nhiên hết nhìn Quân lại nhìn món quà không khỏi thấy thắc mắc.
Theo nó thấy, đây rõ ràng là một cái gối thông thường, màu sắc quá sức điềm đạm đi. Đúng ra, chẳng có lý do gì để Quân phải úp hai tay vào mặt, bộ dạng như muốn kiếm cái lỗ nào để chui đại xuống thế kia.
Vũ nhấc hẳn chiếc gối lên, định nhìn kỹ cả hai mặt. Bất thình lình, gương mặt nó rạng lên, trên môi không thể nào dừng nở nụ cười hạnh phúc. Thì ra, phía bên kia mặt gối không hề giống phía trên chút nào. Nó có một hình trái tim lớn, đỏ rực với hai mẫu tự Q, V thêu lồng vào nhau bằng chỉ vàng, bốn góc gối đều thêu hai đóa hồng nhỏ.
Vũ nhìn Quân vẫn đang vùi kín mặt sau hai bàn tay, cảm thấy yêu cậu không thể tả. Nó khẽ gọi:
“Quân này!”
“Đã bảo là về nhà mới được mở rồi mà”.
Quân rền rĩ nói, gục mặt xuống. Vũ dịch sát lại gần cậu, nài nỉ:
“Mở mắt ra đi!”
“Không! Cậu đi về nhà đi”.
“Mở mắt đi mà!”
Vũ nói, tự mình nắm lấy hai cánh tay Quân kéo ra. Cậu vùng vằng chống lại nó, song cuối cùng cũng đành chấp thuận, để cho Vũ xem một gương mặt đỏ tưng bừng . Chạm phải ánh mắt tươi cười của Vũ, cậu cắn cắn môi:
“Đừng có mà hiểu lầm nhé”.
Vũ cười:
“Tôi đâu có hiểu lầm.Tôi hiểu đúng từ chữ một ấy chứ. Là chính thức nhận lời phải không?!”
Mũi Quân hếch lên thách thức:
“Không hề! Tui làm vậy là vì không muốn cậu lấy Sun Em ra gối đầu nữa thôi”.
“Đừng cãi bướng nữa!”
Vũ nói, kéo hai tay Quân đặt xuống bên mình, vươn người nhìn như thôi miên vào mắt cậu. Vẻ hung hăng trên mặt Quân lập tức biến mất, cậu chớp chớp mắt, ngỡ ngàng soi mình trong mắt Vũ.
Và rồi cái hấp lực tự nhiên của tình yêu hiển hiện, môi hai đứa kề sát vào nhau. Nụ hôn của hai nửa linh hồn chính thức hòa tan vào nhau, xóa đi những khoảng trống vô hình đã từng ngăn cách chúng.
THE END