Khoảng trống - Chương 17
17.
“Sao thế, con không ăn được à?”
Mẹ Vũ hỏi, sắc mặt thoáng âu lo.
“Con không muốn ăn”.
Vũ gượng cười, đặt đũa xuống, nhìn mẹ với vẻ áy náy. Mẹ nó đã dành của buổi trời để nấu đủ mọi món nó thích nhưng Vũ cơ hồ như không nuốt nổi miếng nào. Suốt mấy ngày, nó trường kỳ nhịn đói, nhìn món gì cũng không muốn ăn, thứ ăn được vào bụng cũng tự động ói ra hét sạch.
Nó không sốt, không đau bụng, gan tạng, bao tử đều chẳng thủng chẳng rách chỗ nào, chỉ có vị giác là đắng ngắt, vô vị. Lưỡi của Vũ giờ cứ như một sinh vật chỉ còn thoi thóp thở, nằm lờ đờ trong khoang miệng.
Bác sỹ sau khi khám tổng quát cho nó, hạ bút phê một dòng “suy nhược thần kinh do căng thẳng” khiến cho mẹ nó đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên. Theo ý mẹ, một thằng con trai vô tâm vô tính như con trai quý báu của mình mà mắc stress tới độ suy nhược thần kinh thì đúng là chuyện hi hữu, khác thường.
Tất nhiên, mẹ răm rắp tuân theo chỉ thị của bậc lương y như từ mẫu, tìm đủ mọi cách vặn dây cót tinh thần cho nó. Đáp lại, Vũ cứ uể oải rồi lại uể oải, tình trạng đại để giống con gà mắc cúm vẫn quạc mỏ “I am …không sao” mà thôi.
“Không nghĩ được thì đừng cố nghĩ nữa”.
Mẹ khuyên giải, cố thuyết phục nó đụng thìa vào bát chè sen đã kỳ công nấu. Vũ cười gượng gạo:
“Con có nghĩ gì đâu. Mẹ lại tưởng tượng rồi”
“Tưởng tượng cái gì? Mày ăn không dược, ngủ không được, đầu óc thì lơ đãng, tối ngày chui rúc trong phòng, không ló mặt đi đâu. Thử nghĩ xem có giống mày thường ngày không hả?”
Vũ he he cười. Mẹ gườm nó:
“Cười hở mười cái răng. Người ta bảo tâm bệnh khó chữa. Có chuyện gì đừng có giấu ở trong lòng. Kể ra đây mẹ giúp cho. Tâm lý tuổi mới lớn, mẹ đây hiểu nhiều biết rộng hơn mày là cái chắc”.
“Tâm lý nhân vật truyện tranh, con còn tin mẹ được”, Vũ lè lưỡi trêu trọc. “Còn tâm lý tuổi mới lớn thì con xin phép được nghi ngờ”.
“Hỗn quá! Coi thường mẹ đấy hả”.
Mẹ vươn tay khỏ vào trán Vũ một cú, lên giọng:
“Không nói, tưởng mẹ không đoán được hả. Mẹ ra đời trước mày hơn hai mươi mấy năm, nhìn đời cũng nhiều hơn mày hai thập kỷ. Muốn giấu là giấu được chắc. Quanh đi quẩn lại vẫn chuyện cu Quân nó làm mặt lạnh với mày chứ gì? Thật là, đầu thì to óc bằng quả nho, cứ phải để mẹ nói toạc móng heo ra mới chịu”.
Nụ cười he hé trên môi Vũ tắt ngúm:
“Mẹ lại giở võ đoán mò ra rồi”.
Mẹ Vũ tì tay lên má, nghoẹo đầu nhìn qua vai, bĩu môi xì một tiếng, hàm ý “chán thế cơ chứ” đầy vẻ khinh thị.
“Con giai yêu quý, tay phải mẹ là biên tập viên, tay trái mẹ là tiểu thuyết gia kiêm nhà báo nghiệp dư đấy nhé. Tổng hợp thông tin là sở trường của mẹ mà. Hồi mới vào cấp 2, hai đứa chúng mày cãi nhau. Đứa nào bỏ cơm, nhốt mình trong phòng?”
Vũ hết cãi, ghé miệng gặm gặm mấy đầu ngón tay. Mẹ liếc mắt qua nó, lắc đầu:
“Trình của mày lùn lắm con ạ, chẳng giống mẹ chút nào. Mỗi chuyện cỏn con ấy cũng giải quyết không xong, lại còn tương tư thành bệnh nữa. Mất mặt quá!”
Vũ nhăn nhó gắt lên.
“Mẹ cứ nói linh tinh.Tương tư nỗi gì mà tương tư”.
“Thì không tương tư. Con trai mẹ vì mất bạn mà đau lòng phát ốm, được chưa? Mày cứ ngồi nhà ôm ấp cục tự ái cá nhân thì không sống thọ được đâu. Mỗi đứa chịu lùi một bước là huề rồi”.
Vũ cười không thành tiếng. Lúc này, dù nó có lùi một bước, ba bước, ba mươi bước cũng không huề với Quân được nữa. Sau lần gặp trước phòng giáo cụ, Quân đã đóng chặt mọi cánh cửa dẫn đến nó.
Cậu khóa sim, delete nick chat của Vũ ra khỏi danh sách bạn bè, chặn cả email và chỉ nhác thấy bóng Vũ là lập tức xoay người chạy theo hướng khác. Mỗi lần Vũ đi tìm Quân, nó đều thấy có Khiên kè kè bên cạnh, vây xung quanh là ba, bốn đứa bạn học khác.Vũ chưa lách chưa hết các vòng bảo vệ đó Quân đã biến mất dạng rồi.
Tất cả những gì nó có thể làm được là đứng từ xa thật xa nhìn Quân thân thiết với Khiên, cười đùa, nô giỡn với đám bạn học mới. Tính của Quân, nó hiểu hơn ai hết, cậu không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng. Quan hệ giữa nó và Quân vốn đã không còn lối thoát.
“E…HÈM!”
Tiếng mẹ Vũ tằng hắng to hơn voi đánh trống khiến nó giật mình tỉnh hồn trở lại. Vũ thầm tự rủa mình. Khỉ, chẳng biết mẹ ngồi nghía gương mặt lơ ngơ mơ màng của nó bao lâu rồi.
“Hồn để đi đâu thế. Nghe mẹ hỏi gì không đấy?”
Mặt Vũ nghệt ra. Đương nhiên là nó chẳng để lọt vào tai tiếng nào rồi. Vũ cười trừ:
“Gì ạ?”
“Mẹ đang hỏi tối ngày kia có muốn đi xem ca nhạc với mẹ không. Nghe thủng chưa!” Vũ gục gặc đầu:
“Dạ thủng rồi. Nhưng ca nhạc gì hả mẹ. Chèo, tuồng, hát bội là con không đi đâu đấy”.
Vũ nói chưa hết đã thấy nguyên hai vầng mặt trời đang rạng rỡ tỏa sáng qua đôi mắt mẹ.
“Chèo tuồng đâu ra. Band nhạc vô vàn yêu dấu của mẹ đã sang Việt Nam lưu diễn. Tối mai là đêm mở màn. Ôi, mơ ước hơn 20 năm giờ mới trở thành hiện thực”.
Vũ ngao ngán lắc đầu, cái nhóm kim đồng ngọc nữ mẹ nó say đắm hơn hai mươi lăm trước giờ chắc cũng nhăn nheo tàn tạ cả rồi, còn hứng thú gì mà đi xem nữa. Nghĩ vậy, nó cẩn thận ngậm chặt miệng lại, tránh phát ngôn bừa bãi, chọc giận mẹ một cách không cần thiết.
Nói cho ngay, tinh thần mẹ nó đang thăng hoa tới đỉnh cao hạnh phúc sánh ngang với khoảnh khắc con chiên ngoan đạo nhìn thấy cánh cổng thiên đường thì còn để tâm đâu mà nghe nó bình luận tầm xàm, bá láp.
Nghĩ loanh quanh một lúc Vũ mới sực nhớ tới một chuyện, nó hỏi giật giọng:
“Mẹ, vé này là Quân đưa cho mẹ hả?”
“Chính xác. Nó cho mẹ hai vé”.
“Có bốn vé mà…”
“Thì tất nhiên thằng bé phải giữ lại hai vé cho nó với mẹ Nhã mày chứ”.
Vũ suy nghĩ một lát, dòm vào cái bụng tròn tròn đã hơi lộ của mẹ, hỏi đùa:
“Mẹ nhắm mẹ chen được không. Bà bầu ba tháng đấy, con nhắc cho mẹ nhớ”.
“Ờ, yên tâm. Yên tâm. Em gái con chắc chắn bản lĩnh cao hơn hẳn các thai nhi khác. Đi tốt”.
Vừa nói, mẹ vừa đặt tay lên bụng xoa nhè nhẹ. Vũ khoanh tay trước ngực:
“Nhỡ nó là con trai thì sao”.
“Thôi, có một thằng con vô dụng là đủ rồi. Kỳ này, nhất định mẹ phải sinh ra một bé gái để làm thông gia với nhà mẹ Nhã mày”
“Cái gì, ý mẹ là gả cho Quân? How horrible! Đợi nó đến tuổi lấy được chồng, Quân đã sang tuổi xế bóng rồi”.
“Xì, tuổi tác không phải là vấn đề”, mẹ phẩy tay. “Nhưng đừng lo, không ai lấy mất Quân của anh đâu. Tự khắc, dì Nhã sẽ biết cách… thu xếp”.
Vũ há hốc miệng, lờ mờ nhận ra hàm ý mẹ nhắn nhủ qua hai chữ “thu xếp” rồi đổ gục xuống bàn. Ôi trời ơi, mẹ ơi là mẹ. Vũ dở cười dở khóc, tự hỏi nếu Quân biết được âm mưu hắc ám của mấy bậc phụ huynh thì tức phát chết luôn không.
Bên tai nó, tiếng mẹ hiền vẫn vô tư vang lên:
“Sao, có muốn đi xem cùng mẹ không?”
Vũ đáp, mặt vẫn vùi kín trong hai cánh tay:
“Dạ, đi!”.