Khoảng trống - Chương 15
15.
Quân không đến lớp. Vũ thở ra nhẹ nhõm sau khi đảo mắt nhìn suốt lượt lớp học không thấy bóng dáng quen thuộc của cậu. Tâm trạng nó đang rất kỳ lạ, nửa hồi hộp mong chờ được nhìn thấy Quân, nửa khác lại mừng rỡ vì không phải giáp mặt cậu ngay bây giờ.
Quân chắc cũng vậy. Cậu ta thậm chí còn rời khỏi nhà Vũ từ lúc sáng sớm, trước khi nó kịp tỉnh dậy. Quả thật Vũ chưa sẵn sàng một chút nào.
Nó phải xử sao với Quân chứ hả? Vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?! Hay hỏi thẳng tại sao cậu lại…ờ, hôn nó. Mơ đi! Gọi điện cho Quân nó còn chưa dám làm nữa đây này.
Tạm gạt mớ suy nghĩ rối rắm sang một bên, nó rảo chân bước ngang qua dãy bàn một, thẳng tiến đến chỗ ngồi quen thuộc. Quái quỷ, nó đang tự kỷ ám thị hay thực sự là phân nửa đám bạn học chung lớp đang dán mắt vào nó với ánh nhìn bất thường? Mà thôi, ai thèm quan tâm chứ.
Vũ thả cặp sách xuống mặt bàn, nhíu mày nhìn bản mặt tươi như đười ươi của thằng bạn học nãy giờ vẫn ngồi soán chỗ của Quân ( chung bàn với nó).
“Ê, chào!”
Tên này mở lớn đôi mắt khỉ, nhe đủ mười chiếc răng khỉ ra, chào nó một cách trang trọng.
“Chào!”
Vũ lầm bầm đáp lễ. Trời đã nổi cơn gió độc nào mà thổi được một thằng vốn chí thú ngồi góc lớp lên thẳng bàn ba của nó thế này.
Tên đười ươi chắc đã tự thoả mãn với câu thoại ngắn ngủi của nó nên quay mặt xuống bàn dưới nháy nháy mắt với lại huýt sáo vẩn vơ.
Vũ coi như không biết, kéo ghế ngồi xuống rồi hai tay chống cằm, tư lự nhìn ra sân vận động thể chất phía bên dưới cửa sổ. Nó tự khép mình vào thế giới khác, đắm chìm trong những suy tư riêng.
Bộ não khốn khổ của nó đang lật đi lật lại lần-thứ-một- trăm-nghìn khoảnh khắc môi nó và Quân chạm vào nhau. Vũ đổ ra hàng đống thì giờ để thuyết phục bản thân tin rằng Quân làm vậy là do bất cẩn hoặc giả mớ ngủ nhầm lẫn nó với ái, nhưng rốt cuộc chỉ hoài công.
Mấy múi noron thần kinh não hoàn toàn mất kiểm soát, liên tục tái hiện nụ hôn của Quân: Đôi môi mềm mại, ấm áp của cậu. Hơi thở ngọt ngào, khe khẽ của cậu. Hàng mi khép hờ, mơ màng của cậu. Sống mũi thanh thanh của cậu. Gương mặt bình lặng trong bóng tối mờ mờ của cậu. Cách nào đó, nụ hôn của Quân đúng là đã làm nó ngu người đi mất rồi.
Vũ thở dài, khẽ liếc nhìn qua đuôi mắt thấy bản mặt khỉ đột phởn phơ, ngơ ngáo của thằng dân xóm góc lớp đang xoay ngang chuyển dọc cạnh mình. Vũ hẩy mạnh vào sườn hắn, nhắc nhở:
“Ê mày, đến giờ học rồi”.
“Ừ!”.
Tên này bình thản xác nhận, mỏ vênh lên, chúm chím huýt sáo. Quái đản cho đời, con khỉ dột này không định nhấc bàn toạ mà về chốn cũ nữa chắc. Vũ lại khều mạnh, rành rọt từng tiếng:
“Chuông reo vào lớp đến nơi rồi, mày!”
“Ừ!”, lông mày thằng này hơi nhướn lên. “Rồi sao?!”
Vũ chẳng buồn khách khí nữa, đốp luôn một câu:
“Thì mày làm ơn bê bản mặt đười ươi của mày quay về quê cũ chứ sao. Ngồi đây làm gì cho chật bàn tao”.
Không đợi Vũ nói hết câu, cái mặt khỉ đột sưng lên, hắn dài giọng:
“Xin lỗi mày à, vụ này thì phải xem lại. Đây đang ngồi chỗ của đây. Đếch có đi đâu hết á”.
“Không lằng nhằng! Biến!”
Vũ gắt lên thô bạo. Phải ngày khác, nó có thể tuỳ tiện cho ai ngồi cạnh cũng được. Hôm nay thì không! Tâm trạng đang không vui, phải thấy cái mặt khỉ ăn gừng này chườn ra thế chỗ cho Quân thì chịu sao thấu. Biến thẳng.
Thằng kia chẳng tỏ ý định muốn rời khỏi vị trí ban đầu, nó chỉ đứng phắt dậy, hất cằm:
“Muốn gì!”.
“Muốn mày biến về chỗ của mày!”
Vũ gầm gừ nói, cũng đứng bật dậy, đấu nhãn tưng bừng với thằng nửa bạn nửa kẻ địch này. Hai đứa chúng nó chắc đã uỵch nhau một trận nếu đúng lúc đó nhỏ Ngân không kịp thời xía cái mũi lớp trưởng của nhỏ vào, quát lớn:
“Chuyện gì đây?!”
Vũ quay phắt qua con bé:
“Bà bảo thằng này biến khỏi bàn tôi ngay. Chỗ nó, nó không ngồi, bon chen lên đây làm gì”.
Ngân chớp chớp mắt mấy cái, nhìn Vũ rồi tự động giơ tay giáng mạnh vào trán mình:
“Uý cha! Tôi quên báo ông. Từ giờ, Mạnh ngồi chung bàn với ông. Gắng mà sống hoà thuận với nhau đi”.
“Cái gì!”, Vũ thét lên be be. “Quên đi cho nhanh. Nó ngồi đây thì thằng Quân xếp đâu. Xuống đất chắc!”
Im lặng.
Ngân mở tròn hai mắt, hai dải lông mi cứng ngắc khỏi chớp cái nào luôn. Vũ ngờ ngợ thấy bản mặt tròn tròn nanh ác của bà chằn lớp trưởng đang dâng lên một thứ cảm xúc có thể gọi là bối rối. Giọng Ngân quả thật là rất… ngơ ngác:
“Ông…không biết gì hả?”
“Biết gì?”
Vũ sẵng giọng hỏi. Nó bắt đầu khó chịu với cái vẻ mập mờ của con bé. Ngân trút ra một tiếng thở mạnh:
“Quân chuyển lớp từ sáng nay rồi. Sang lớp 12 E, cùng lớp với cậu Khiên hay đi chung với bọn ông ấy”.
Cảm xúc đang tuột dần khỏi mặt nó nhanh như khi người ta trút bỏ bát nước. Nó đần độn nhìn Ngân, như không hiểu con bé vừa nói gì. Ngân lắc lắc đầu, khẽ giọng nói:
“Tôi tưởng Quân nói trước cho ông biết rồi. Lớp mình ai cũng bị shock hết cả. Hồi sáng, cô chủ nhiệm gặp tôi thông báo có vậy thôi rồi sắp xếp lại chỗ ngồi. Quân đi mà chẳng nói tiếng nào. Tệ quá hả?!”
Vũ gắng gượng mỉm cười. Nỗ lực thảm bại. Ánh mắt Ngân nhìn nó càng tăng thêm phần thương hại. Thằng Mạnh nghĩ nghĩ điều gì rồi nhún vai, vác túi chui xuống góc lớp ngồi như cũ. Chuông reo vào lớp. Nhỏ Ngân nhìn nó, mấp máy môi nhưng không nói gì, lẳng lặng rời đi.
Ánh mắt Vũ vẫn ngây dại đăm đăm nhìn vào khoảng không phía trước. Từng chút từng chút một, cơ thể nó dần dần tiếp nhận sự thật Quân đã chuyển đi. Chỗ cậu ngồi giờ chỉ còn là một khoảng trống trơ trụi.