Khoảng trống - Chương 14
14.
Đêm đang dần lắng lại. Tiếng xe cộ chạy trên đường phố chỉ còn là một vệt âm thanh rì rì mơ hồ ở phía xa. Bao quanh hai đứa chỉ có bóng tối mênh mang, lành lạnh gió và hơi nước lẫn tiếng xích đu kêu kèn kẹt. Vũ mở di động, chép miệng:
“Mười một giờ rưỡi. Còn mấy tiếng nữa mới có sao băng. Tao đặt đồng hồ, nhỡ ngủ quên còn biết đường dậy. Mày muốn ngủ một lát không, tao canh cho?”
Quân lắc đầu, rời khỏi xích đu:
“Đợi, tao xuống dưới nhà một lát”.
“Làm gì?”
“Đem đàn lên, nghe mày gẩy vài bài cho đỡ buồn”.
“Biết chỗ để đâu không?”
“Biết! Yên tâm!”
Vũ gật đầu đồng ý để Quân đi. Nó ngồi đợi vài phút thì Quân đã đem được cây ghi-ta lên đưa cho nó. Vũ gại gại mấy dây đàn, băn khoăn hỏi:
“Chơi bài gì bây giờ? Nối vòng tay lớn nhé?!”
“Bài đó tiệc tùng, sinh hoạt ở trường thì còn nuốt được”.
“Vậy, Love Story? Tao mới chơi được có vài bài thôi à”.
“Bài đó mày tập để tán bé Hân. Tao nghe chán rồi”
“A time for us?”
“Bài này mày cũng chơi cho bé Hân làm mòn cả tai tao rồi”.
“Vậy chứ mày muốn bài nào. À, phải rồi…nghe thử cái này xem”
Vũ bấm những nốt nhạc đầu tiên, Quân nghiêng tai lắng nghe, thoáng ngạc nhiên nói:
“Soundtrack của phim Brokeback Mountain!”
Ngón tay Vũ tiếp nhẹ nhàng khảy trên dây đàn:
“Mày có xem phim này?”.
“Xem được nửa chừng thì ngủ mất. Uhm, còn mày sao lại cũng xem hả?”
Vũ nhăn nhở cười:
“Mày quên mẹ tao với mẹ mày là hai nhân vật như thế nào rồi à. Tao bị mẫu hậu ngồi kè kè bên cạnh từ đầu phim đến cuối phim”.
“Cuối cùng thế nào”.
“Cuối cùng thì hết phim. Tao được giải thoát rồi đi tìm mấy cái soundtrack của nó về nghe, tiếp đó là kết đậm…”.
“Không phải, tao hỏi kết thúc phim. Hai gã đó sao”.
“Một chết. Một sống để tưởng nhớ người yêu. Đại khái thế”.
Quân thở dài, lặng im ngồi nghe Vũ đàn. Tiếng đàn miên man chảy từ bài này sang bài khác, trầm buồn, da diết. Vũ liếc ngang nhìn Quân, ngỡ ngàng thấy trên má thằng bạn long lanh một vệt ướt giống như đang khóc.
Vũ mấp máy môi muốn hỏi rồi lại thôi, làm như không biết, nó hướng mắt nhìn lên khoảng trời đen thăm thẳm lấp lánh đầy sao và bình thản gẩy đàn. Rất lâu sau, Quân mới cất lời tiếp tục câu chuyện:
“Mày với bé Hân sao rồi. Hòa chưa?!”
“Nguyễn y vân và vẫn y nguyên. Tao gọi, nhỏ không thèm nghe máy”.
“Muốn làm lành thì phải trực tiếp đến gặp người ta. Mày cứ ngồi lù lù ở đây thì đến mùa quýt sang năm cũng đừng hòng”.
Vũ đặt đàn xuống, bẻ khớp tay răng rắc:
“Tao đang nghĩ. Cơ bản là chẳng biết mình phạm phải cái tội ác gì nữa cơ”.
“Ha, cái thằng này. Mày không biết câu ‘phụ nữ luôn luôn đúng’ à? Nguyên cái vụ mày không biết mày mắc tội gì cũng là mắc tội rồi. Người ta là hotgirl đó, tưởng đùa được chắc. Cứ nghĩ đi, nghĩ đến lúc nào thấy người ta tay trong tay với đứa khác thì hối hận cũng không kịp”.
“Hừm, dọa tao hả. Hân mà là loại con gái dễ cặp với người khác thì tao cũng chả cần đâu. Mà sao chứ, tao gấp thì việc gì mày phải nôn nóng”.
Quân nhếch mép, cười không thành tiếng:
“Là tiếc cho mày thôi. Đeo đuổi bé Hân ròng rã cả năm, mới cặp được vài tháng đã đứt mà coi được à. Mày không tiếc chắc?!”
“Không đứt dễ thế đâu mà lo. Thỉnh thoảng, tao cũng phải hạ bớt oai phong của em ấy xuống. Kiêu quá khó chiều”.
Quân ấp hai tay lên mắt, giữ nguyên tư thế cả phút rồi xát thật mạnh, vừa dụi mắt vừa than:
“Mắt tao cay quá. Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ 15. Buồn ngủ thì ngủ đi. Đến giờ tao gọi”.
“Tao đợi cùng mày thôi. Ngồi một mình buồn lắm”.
“Tùy thôi. Mong là cái trận sao băng khốn kiếp này bõ công mình chờ đợi. Tao đang tự hỏi tại làm sao mà giang hồ xôn xao, xớn xác hết cả lên vì mấy cái cục bụi vũ trụ”.
“Sorry!”
Quân chợt lên tiếng, ngả cái đầu nặng trĩu lên vai nó. Đang đà nói hăng, Vũ phải khựng lại:
“Sorry cái gì?”
“Sorry vì bắt mày phải ngồi đây suốt đêm. Hoặc sorry vì nếu không có tao mày đã được ngồi ngắm sao băng với Hân rồi”.
“Điên à?”
“Uh”
Quân cười, dụi dụi đầu lên vai Vũ, vẻ đùa giỡn:
“Cho tao mượn vai mày một lát nhé. Buồn ngủ quá, chắc không chịu nổi nữa. Sorry!”
“Hừ, mày còn sorry gì nữa?!”
“Sorry vì để mày phải đợi một mình”
Vũ bật cười:
“Muốn uýnh mày quá. Ngủ đi!”
Quân thở một hơi dài làm cổ Vũ thấy nhột nhột nhưng nó vẫn giữ yên cho thằng bạn thoải mái tựa đầu. Chỉ một lát sau, Vũ đã nghe Quân thở đều đều, khe khẽ. Bất giác, Vũ mìm cười, khó ngón tay trỏ lên trán bạn, lẩm bẩm:
“May cho mày là hôm nay tao ngủ trưa hơn bốn tiếng đồng hồ đấy, thằng quỷ”.
Quân ậm à, ậm ờ đáp lại, hình như tưởng nhầm vai nó là gối nên cố dụi đầu vào. Vũ để mặc cho đầu cậu dằn vặt xoay trở trên vai nó cho đến khi ngưng lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai giờ đêm, chuông báo thức điện thoại reo inh ỏi. Vũ choảng tỉnh khỏi cơn mơ màng, ngước lên nhìn bầu trời. Những vệt sao băng đầu tiên loang loáng vụt ngang màn đêm. Vũ hét lên, vỗ má Quân thật mạnh:
“Quân, dậy mau! Sao băng đến rồi!”
Đầu Quân vẫn rũ xuống, nặng trĩu một bên vai nó. Vũ nóng này đỡ hai vai thằng bạn, dựng thẳng cậu ngồi dậy, gấp gấp lay tỉnh:
“Quân, dậy mau. Sao băng! Sao băng đây này!”
Những đợt rung lắc mạnh mẽ của nó cuối cùng cũng làm Quân tỉnh dậy. Đôi mắt ngái ngủ, mơ màng nhìn nó không hiểu gì. Vũ lại phải hét lên:
“Sao băng! Nhìn lên trời đây này”.
Sao băng đang rơi xuống. Một trận mưa ánh sáng thần tiên đang diễn ra ngay trên đầu chúng nó. Quân ngước lên nhìn, không tỏ chút phấn khích nào. Vũ nhìn vẻ lơ mơ trên mặt Quân cực kỳ hết kiên nhân, hai tay càng xiết chặt vai cậu hơn:
“Tỉnh táo lại đi. Mày thức suốt đêm để đợi cảnh này mà. Nhìn lên trời mà xem! Sao băng của mày đấy!”
Quân lại ngẩng lên nhìn nhưng ánh mắt nhanh chóng hạ xuống khuôn mặt đang cực kỳ vui vẻ, phấn kích của Vũ, nhìn đăm đăm.
“Mày ước đi. Bây giờ, mày có thể ước hàng trăm, hàng ngàn điều ước một lúc đấy”.
Vũ vui vẻ nói, toét miệng cười với thằng bạn. Đáp lại nó, hai khóe môi Quân nhích lên như muốn mỉm cười, hơi vươn đầu về phía trước nhìn sát tận mặt Vũ. Và bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của nó, môi của Quân chạm tới môi Vũ, hôn nhẹ nhàng.