Khoái Lạc Nơi Phòng Trọ - Chương 3
Những ngày sau cái chạm tay đầy ẩn ý của Huy, Minh cảm thấy mình như sống trong một giấc mơ kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm. Mỗi khoảnh khắc ở bên Huy đều khiến cậu bối rối, tim đập loạn nhịp, và cơ thể phản ứng theo cách mà cậu chưa từng trải qua. Huy, với sự tự tin và kinh nghiệm của một sinh viên năm hai, dường như nhận ra tác động của mình lên Minh. Anh không vội vàng, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh mắt đều như một lời mời gọi, kéo Minh vào một vòng xoáy của dục vọng và cảm xúc.
Sáng thứ Bảy, Minh thức dậy sớm để chuẩn bị cho buổi học nhóm đầu tiên. Cậu ngồi trên giường, mở sách, cố tập trung vào bài đọc về quản trị kinh doanh. Nhưng mắt cậu cứ lướt sang giường bên, nơi Huy đang ngủ, chiếc chăn mỏng trượt xuống, để lộ nửa thân trên cơ bắp. Minh cắn môi, cố dằn xuống suy nghĩ muốn tiến lại gần, kéo chăn ra để ngắm nhìn toàn bộ cơ thể Huy. “Mình điên rồi,” Minh lẩm bẩm, vội đứng dậy đi rửa mặt, hy vọng nước lạnh sẽ làm dịu đi cơn nóng trong người.
Huy tỉnh dậy ngay sau đó, vươn vai, để lộ cơ bụng săn chắc. “Sáng sớm mà em lăng xăng thế? Đi học à?” Anh hỏi, giọng ngái ngủ nhưng vẫn trầm ấm. Minh gật đầu, không dám nhìn thẳng vào Huy. “Dạ, em có nhóm học lúc 9 giờ.” Huy gật gù, đứng dậy, chỉ mặc quần đùi, bước về phía Minh. “Vậy ăn sáng trước đã. Anh làm bánh mì ốp la cho, nhanh gọn.” Minh ngạc nhiên, không ngờ Huy biết nấu ăn. “Dạ, cảm ơn anh,” cậu nói, cố giữ giọng bình tĩnh, dù ánh mắt không thể rời khỏi cơ thể Huy khi anh di chuyển quanh phòng, lấy trứng và bánh mì từ tủ.
Bữa sáng diễn ra trong không khí kỳ lạ. Huy ngồi đối diện Minh, vừa ăn vừa kể chuyện về những ngày đầu vào đại học. “Hồi năm nhất, anh cũng ngơ ngác như em. Nhưng rồi quen thôi. Quan trọng là phải biết tận hưởng,” Huy nói, ánh mắt lấp lánh. Minh cười gượng, cố không nghĩ đến từ “tận hưởng” mà Huy vừa nhắc. Cậu tưởng tượng Huy đang ám chỉ điều gì đó khác, điều mà cậu không dám nói thành lời. Khi Minh cắn miếng bánh mì, một chút sốt mayonnaise dính lên môi. Huy bất ngờ đưa tay lau đi, ngón tay cái lướt nhẹ qua môi Minh. “Ăn gì mà lem luốc thế, nhóc,” Huy trêu, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi môi Minh, như thể muốn làm gì đó hơn là chỉ lau sốt.
Cái chạm ấy khiến Minh run lên, cảm giác như cả cơ thể bị thiêu đốt. Cậu vội cúi đầu, giả vờ tập trung vào đĩa bánh mì, nhưng cặc cậu đã cứng lên trong quần, khiến cậu phải ngồi sát bàn để che giấu. Huy dường như nhận ra, nhưng không nói gì, chỉ cười khẽ và tiếp tục ăn. Sau bữa sáng, Minh vội vàng thu dọn để đi học, nhưng Huy nắm tay cậu, kéo lại. “Chậm thôi, nhóc. Có gì vội đâu. Tối nay về sớm, anh dẫn em đi ăn bò kho, ngon lắm.” Minh gật đầu, tim đập thình thịch, không dám nhìn vào mắt Huy.
Buổi học nhóm trôi qua như một cơn gió, Minh không thể tập trung. Những gì cậu nghĩ chỉ là Huy – nụ cười của anh, giọng nói trầm khàn, và bàn tay đã chạm vào môi cậu sáng nay. Khi trở về ký túc xá vào buổi chiều, Minh thấy Huy đang tập thể dục trong phòng, chỉ mặc quần đùi, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể. “Về rồi à? Nhanh thế,” Huy nói, đứng dậy, lau mồ hôi bằng khăn. Minh gật đầu, cố không nhìn vào cơ ngực căng phồng của Huy, hay đường viền cặc hiện rõ qua lớp vải mỏng. “Dạ, nhóm em xong sớm. Anh… anh tập xong chưa?” Minh hỏi, chỉ để phá tan không khí ngượng ngùng.
“Xong rồi. Đi tắm đây. Em muốn tắm chung không, tiết kiệm nước?” Huy hỏi, giọng đùa cợt nhưng ánh mắt đầy khiêu khích. Minh đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy. “Dạ, không… em tắm sau.” Huy cười lớn, vỗ vai Minh trước khi bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy làm Minh càng thêm bồn chồn. Cậu ngồi trên giường, tay vô thức chạm vào đùi, tưởng tượng Huy đang đứng dưới vòi sen, nước chảy trên cơ thể anh, từng giọt lăn dài từ cổ xuống ngực, rồi xuống vùng kín. Minh cắn môi, tay lướt xuống dưới quần, sục nhẹ cặc mình, cố kìm tiếng rên.
Huy bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn khăn, tóc ướt dính vào trán. “Em ngồi thừ ra đấy làm gì? Nghĩ gì mà mặt đỏ thế?” Huy hỏi, tiến lại gần Minh. Cậu giật mình, vội kéo chăn che đùi, lắp bắp: “Dạ… không, em chỉ mệt thôi.” Huy nhướn mày, ngồi xuống giường Minh, sát đến mức Minh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. “Mệt à? Hay em đang nghĩ bậy?” Huy thì thầm, tay đặt lên đùi Minh, vuốt nhẹ qua lớp chăn. Minh cứng người, không dám cử động, sợ rằng chỉ một cái chạm nữa thôi, cậu sẽ không kìm được mà nhào vào Huy.
“Anh… đừng trêu em nữa,” Minh nói, giọng nhỏ xíu, nhưng mắt cậu lại lướt xuống cơ thể Huy, nơi chiếc khăn hờ hững che đi phần nhạy cảm. Huy cười, nghiêng người gần hơn, hơi thở nóng ấm phả vào tai Minh. “Ai trêu em đâu. Anh chỉ muốn em thoải mái thôi. Sống chung phòng mà, phải thân thiết chứ.” Lời nói của Huy như một lời mời gọi, khiến Minh run lên. Cậu muốn nói gì đó, muốn thú nhận rằng mình không thể ngừng nghĩ về Huy, nhưng nỗi sợ giữ cậu lại.
Tối đó, Huy giữ lời, dẫn Minh đi ăn bò kho ở một quán nhỏ gần trường. Không khí quán đông vui, mùi thịt bò thơm lừng khiến Minh tạm quên đi những suy nghĩ hỗn loạn. Họ ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trò chuyện. Huy kể về những lần đi chơi với bạn, về những buổi tiệc ở ký túc xá, nhưng Minh chỉ nghe được một nửa. Cậu bị cuốn vào ánh mắt Huy, vào cách anh cười, cách anh vô tình chạm tay vào tay cậu khi đưa đũa. “Em ăn chậm thế, để anh đút cho nhé?” Huy trêu, cầm miếng thịt bò đưa đến miệng Minh. Cậu đỏ mặt, há miệng cắn miếng thịt, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn kích thích.
Trên đường về, trời bắt đầu mưa lất phất. Huy kéo Minh chạy vào một góc khuất dưới mái hiên để trú mưa. Trong không gian chật hẹp, hai người đứng sát nhau, vai chạm vai. Minh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Huy, mùi mồ hôi hòa lẫn với nước mưa. “Lạnh không?” Huy hỏi, đặt tay lên vai Minh, kéo cậu gần hơn. Minh lắc đầu, nhưng cơ thể cậu lại phản bội, run lên dưới cái chạm của Huy. “Anh… đừng đứng gần quá, em ngại,” Minh nói, giọng nhỏ xíu. Huy cười khẽ, không lùi lại mà còn tiến gần hơn, thì thầm: “Ngại gì? Anh em mình mà.”
Khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy mọi ranh giới giữa họ như sắp vỡ tan. Cậu nhìn vào mắt Huy, thấy trong đó một thứ gì đó mãnh liệt, như ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt cả hai. “Anh Huy…” Minh bắt đầu, nhưng không biết nói gì tiếp. Huy đặt ngón tay lên môi cậu, ngăn lại. “Đừng nói gì cả. Cứ cảm nhận đi.” Rồi anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Minh. Nụ hôn ngắn ngủi nhưng đủ khiến Minh rùng mình, cặc cậu cương cứng trong quần, đau nhức.
Họ trở về phòng, ướt sũng vì mưa. Huy cởi áo ngay trước mặt Minh, để lộ cơ thể ướt nước, từng giọt lăn dài trên ngực và bụng. “Em tắm trước đi, không là cảm lạnh đấy,” Huy nói, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Minh. Cậu gật đầu, vội chạy vào phòng tắm, cố gắng dùng nước lạnh để dập tắt cơn nóng trong người. Nhưng khi đứng dưới vòi sen, Minh không thể ngừng tưởng tượng Huy bước vào, đè cậu vào tường, và làm những điều mà cậu chỉ dám nghĩ trong bóng tối.
Đêm đó, Minh nằm trên giường, nghe tiếng thở của Huy. Cậu biết anh chưa ngủ, vì tiếng động nhỏ từ giường bên cho thấy Huy cũng đang thao thức. Minh cắn môi, tay lướt xuống dưới chăn, sục cặc mình, tưởng tượng Huy đang ở bên, hôn cậu, vuốt ve cậu. Tiếng rên khe khẽ của Minh vang lên, dù cậu đã cố kìm nén. Bên giường kia, Huy cũng không ngủ. Anh nghe thấy tiếng Minh, cặc anh cứng lên, tay lặng lẽ sục, tưởng tượng anh đè Minh xuống, cởi hết quần áo cậu, và khám phá cơ thể trắng trẻo ấy.
Không khí trong phòng trọ giờ đây ngập tràn dục vọng, như một quả bom chỉ chờ phát nổ.