Khi em vắng nhà - Chương 2
Chap 2
Sáng hôm sau
Ấm quá! Ấm quá đi. Vậy hóa ra tôi nằm mơ thấy ác mộng. Em vẫn cho tôi ngủ trong phòng đây này. HI! Biết mà, em của tôi có bao giờ đối xử tàn nhẫn với tôi như thế.
Thấy yên tâm, tôi tiếp tục nhắm mắt trong khi môi thì tủm tỉm cười
-Này! Dậy đi Việt
Chẳng biết khách ai đến nhà mà bất lịch sự quá. Người ta đang ngủ mà kêu dậy
-VIỆT!
-Hở??-tôi dụi dụi rồi cố mở mắt, đập ngay vào là khuôn mặt bà kế bên. Trời ơi! Mặt gì thấy ghê quá. Hình như cả dãy trọ này chỉ có tôi và em là đẹp trai dễ mến thôi thì phải
-Vào nhà ngủ đi
-Cái gì?
Tôi đứng lên, nhìn ngang ngó dọc. Trời ơi! Thì ra khôngphải mơ. Tôi chính xác đã bị em đuổi
-Nhưng mà ….
Tôi bất ngờ khi thấy tấm chăn đắp lên người mình.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tôi, mặc dù không được ôm em ngủ nhưng từ tấm chăn này, tôi có thể cảm nhận được tình cảm của em, hơi ấm từ thân thể em
Tôi biết, biết em vẫn quan tâm tôi mà.
Cử chỉ, lời nói của em, chứng tỏ em là người mạnh mẽ nhưng nội tâm em lại khác. Em yếu đuối, dễ mềm lòng và thương người.
Flashback
-Anh ơi nhà có trộm
-Vậy sao? Em có bị sao không?
-Dạ không, em bắt được hắn nhưng hắn van xin đáng thương lắm
-Thế rồi em làm sao?
-Móc tiền ra cho hắn
-…….
Còn vào 1 lần khác, khi chúng tôi đang xem tivi
-Anh!
-ơi!
– Bà này đáng thương quá! Bị vô sinh đó
-Em lo gì, thời đại công nghệ mà. Có nhiều cách con con được lắm
-Vậy em và anh đi hiến tinh trùng cho bà ta nha
–
Endflashback
Hi! Đã bảo em của tôi rất đáng yêu mà
Chắc chắn hôm qua tôi đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng. Lỗi tại tôi, phải biết kiên nhẫn dỗ dành thêm chút nữa. Thế mà còn làm cao, đàn ông tự ái thì có gì tốt đâu. Bị người yêu chửi một vài câu thì thấm tháp gì
Còn cái gì mà seme vùng dậy, đúng là đầu óc tôi có vấn đề rồi. Hôm nay có phải quỳ xuống để em tha thứ thì tôi cũng làm
Nghĩ thế tôi bước vào nhà nhưng em đâu rồi? Bình thường vào giờ này, em đã chiên 2 quả ốp la cho tôi đi làm rồi.Được ăn đồ ăn do người yêu nấu, còn điều gì hạnh phúc hơn nhưng nếu bạn thử ăn món đó trong 365 ngày thử xem. Thật sự rất.. rất… khổ…
Đã có lần tôi ngỏ lời với em
Flashback
-Em yêu à!
-Gì?
-Hi! Bây giờ anh đã có việc làm, tiền thì không phải nhiều nhưng cũng đủ cho anh và em sinh hoạt. Ngày mai chúng ta đi ăn phở bò nha
-Được
-Ye!!!
-Anh đi ăn một mình đi
-………..
-Cho anh 2 phuơng án:
1 Tiếp tục ăn
2 Nhịn. Không chỉ nhịn chuyện ăn mà nhịn luôn “chuyện đó”
-………-
-………
-Thôi be bi. Anh nghĩ lại rồi. Món này là ngon nhất
Endflashback
Haizz. Từ đó về sau, tôi tởn luôn, nhịn chuyện gì chứ chuyện đó…. cho vàng bạc đô la tôi cũng không dám. Nhưng nhìn nãy giờ, tôi vẫn không thấy em đâu
-Doanh ơi!
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng. Tôi bước gần tới tivi khi thấy tờ giấy ghi chú màu vàng lạ hoắc
“hôm nay tôi phải đi học nhóm. Ở nhà tự lo. Muốn về lúc nào thì về. Tôi không thèm quản”
Tôi đọc từng chữ em ghi, mắt như muốn khóc tơi nơi. Em chỉ đang biện lý do thôi. Em đâu có hay đi học nhóm đâu, em giỏi lắm. Là một sinh viên xuất sắc, em chỉ cần học 1 mình bằng cách tới thư viện. Em đang giận tôi đây mà.
-Giờ thì buổi sáng cũng không có mà ăn, nói đến gì ốp la
Sao tôi lại ngốc thể được? Ăn món nào mà chẳng như nhau. Chỉ cần với người mình yêu, địa ngục cũng có thể biến thành thiên đàng. Giờ tôi có sống tốt đến đâu, ăn ngon như thế nào thì cũng thật vô vị. Bởi cuộc sống của tôi không có em hiện diện. Chắc chắn khi em về, tôi sẽ nói điều này
Không biết làm gì, tôi chán nản vào phòng, nằm phịch lên giường. Vùi đầu vào chiếc gối em nằm, cố hít lấy cái mùi hương bạc hà còn vương lại để thấy lòng đỡ nhớ.
1 năm nay, ngày nào tôi cũng quen việc thấy em vào mỗi buổi sáng. Lúc đó tôi sẽ ôm một cái, và còn hôn em nữa. Em cằn nhằn bảo tôi chưa đánh răng nhưng tôi mặc kệ, tôi cứ hôn. Em nói vậy thôi nhưng cũng chiều tôi lắm
-Cái gì thế này?
Tôi hốt hỏang bật dậy khi thấy ghi chú trên tờ lịch để bàn. Em ghi rằng đó là ngày 1 năm chúng tôi chính thức dọn về sống chung. Em thiệt… tôi cũng nhớ mà, nhớ rất kỹ là đằng khác, cũng vì nhớ ngày này mà đêm nào tôi cũng nghe em cằn nhằn đây này. Khoan…sao lại là ngày hôm qua?
-AAAAAAAAA trời ơi tôi đã nhớ nhầm rồi-!Chỉ có thể là tôi nhầm vì trí nhớ của em rất tốt.
Như một con thú, tôi gầm thét đến nỗi trời long đất lỡ. Trời ơi! Tại sao tôi có thể nhớ nhầm ngày được chứ?
Em giận tôi, đánh tôi, mắng tôi, đuổi tôi là đúng rồi. Trời ơi cái đầu tôi rốt cuộc chứa thứ gì đây? Tòan đậu hủ với bí ngô thôi không hay sao? Em chỉ đối xử với tôi như vậy là quá hiền rồi, đáng ra em phải bắt tôi cuốn gói rồi đuổi tôi đi luôn mới phải.
Thế là đi xong hết mọi thứ rồi. Tôi bấm số gọi điện cho em nhưng số máy lại không liên lạc được
Chán nản., tồi tệ. Mọi thứ đối với tôi bây giờ thật kinh khủng. Em thật sự đã trở thành không khí trong cuộc đời tôi rồi đó. Nếu không có em, chắc tôi sống không nổi.
Không muốn làm gì, tôi gọi điện xin nghỉ. Cả ăn cũng không thèm, mặc cho cái bụng đang réo lên. Tôi nhớ món ốp la em làm quá. Tôi chỉ muốn em về thật nhanh để giải thích thôi.
Nằm trên giường không biết làm gì, tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ.Vậy là tròn 1 năm sống chung rồi, tròn luôn 3 năm chúng tôi yêu nhau nữa. Nghĩ lại, việc chinh phục được em quả là một kỳ tích trong đời tôi
Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên khi thấy em, cảnh em ngồi gần bên cửa sổ, những làn gió cứ miên man trên tóc em làm tim tôi đập mạnh. Lúc bấy giờ, tôi chỉ muốn biến thành cơn gió kia đề được vuốt ve em(nghe có vẻ biến thái quá)
Và tình yêu sét đánh đã đến. Tôi đúng là bị sét đánh thật rồi. Tôi chời bơi, yêu đương lung tung. Thay bồ như thay áo nhưng khỏang khắc nhìn thấy em. Tôi biết, tình cảm của tôi đã bước sang một trang mới.
Tôi nói tôi yêu nhưng em không tin. Tôi biết em cũng giống tôi, cũng thích con trai nhưng cái bề dày tình trường mà người ta đồn thổi về tôi đã làm em căm ghét
Em bảo em không tin vào tình yêu sét đánh. Đúng! Tôi còn không tin nữa là nói chi em. Em mắng tôi, chửi tôi, thậm chí là đánh, nhưng tôi cứ “mưa dầm thấm lâu” thôi. Và tôi đã thành công, 2 năm theo đuổi. Em đã chấp nhận với lý do: chịu thua tôi bới cái khỏang mặt dày. Nghĩ lại tôi thấy còn vẻ vang hơn lần chiến thắng Điện Biện Phủ