Khi em vắng nhà - Chương 1
Chap 1
Mệt mỏi! Tôi cố lê từng bước vào phòng. Giờ tôi chỉ muốn đi tắm, rồi lên giừơng ôm em ngủ thôi. Nhìn từ xa, tôi thấy dáng em khoanh tay, đứng dựa trước cửa. Chân em chán quá hay sao mà còn nhịp xuống đất mấy cái. Nhìn em bây giờ, rất ra dáng giang hồ nhé. Nhưng tôi không dám nói cho em biết đâu. Hix ..tại tôi sợ! Tôi biết em sẽ làm gì tôi mà.
-Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?-em nghiến răng ken két nói, làm tôi muốn nổ cả tim
-Em yêu! Hi Tại sếp rủ đi nhậu mà em biết đó, công việc….á. á. Á…đau
Chưa để tôi giải thích hết câu. Em nhanh chóng xách lỗ tai tôi lên. Trời ơi! Yêu em bao nhiêu năm, giờ tôi mới thấy em chơi một chiêu độc như vậy. Càng ngày tôi càng không dự đóan được hành động tra tấn chồng em
-Nghe nè cái tên kia. Tôi đã dặn hôm nay phải về sớm mà anh không nghe hả?
Tôi nghiệp em yêu. Lùn như thế mà cứ phải cố nhón chân hét vào lỗ tai tôi. Thương be bi quá đi mất nhưng…. tôi còn thấy thương tôi hơn
-Ái á em…nghe anh nói nè. Anh chỉ bảo sẽ cố gắng về sớm chứ có chắc chắn đâu-càng nói, giọng tôi càng nhỏ dần bởi cái độ bốc cháy đang lóe lên trong mắt em
-Này…cái nhà kia. Đi vào nha đi nhá. Đừng đứng đây gây nhau-tên hàng xóm bên cạnh mở cửa phát cáu. Cái thằng mặt rổ lắm mồm này, tôi đã kết nó từ lâu. Ngày mai chắc chắn tôi sẽ để vỏ chuối trước phòng nó
-Grrừ…đi vào nhà
Cố gắng kìm giọng, em cứ như thế xách lỗ tai tôi vào nhà. Đau quá ba má ơi! NHưng tôi phải cắn răng chịu. Seme như tôi mà khóc thì nhục lắm
Má ơi! Vào nhà rồi. Thế nào em cũng cho tôi nghe “bài ca” thường ngày cho xem. Tính em hung dữ, tôi biết mà..nhưng lần nào cũng nghe, làm sao tôi chịu nổi
-Đã bảo anh có thể về trễ hàng tuần hàng tháng-em bỏ tai tôi ra, ngồi trên ghế vắt chân nói như một ông hòang.
-Thật sao?
Tôi hơn hở, hỏi lại em. NHưng chưa được mấy giây tôi lại tỉu nghỉu khi em lườm tôi. Ôi! Tôi sẽ chết vì cái lườm của em mất thôi
-Nhưng hôm nay thì không?
Tôi nhìn em, khó hiểu. Hôm nay đâu phải là sinh nhật em. Nhưng nếu nói không biết thì…có lẽ em sẽ băm tôi ra mất.
-Trời! Anh biết hôm nay là ngày gì chứ? Là ngày anh lĩnh lương chứ gì?
Tôi vừa cười vừa trả lời
-Anh đi chết đi
Em ném ngay con gấu bông bên cạnh vào mặt tôi. Tôi đưa tay ra trước mặt em. Ý bảo em hãy bình tĩnh. Em lại lườm tôi nhưng cũng không nói gì. Như vậy là em cho tôi thêm một cơ hội rồi
-Tối nay bà chủ đòi tiền thuê nhà phải không?
Lạy chúa! Cho tôi trả lời đúng.
-Anh….đồ chết tiệt!-em qúat lên rồi đi vào phòng
Biết làm em giận, tôi cố gắng chạy theo để dỗ ngọt. Chưa kịp thực hiện thì bỗng dưng em ném ngay cái gối ngủ về phía tôi. Tôi nhìn cái gối, rồi lại nhìn em. Tôi đơ mặt 3 giây khi hiểu ra mọi chuyện. Trời ơi! Tôi không muốn ngủ một mình
-Em à! Anh về trễ là anh sai, nhưng anh…. thật sự không biết hôm nay là ngày gì mà?
-Thế nên tôi mới nói anh là cái tên chết tiệt. Đồ seme đểu!
-Sập
Em nói một tràng, chưa kịp để tôi phản ứng thì đã đóng cửa lại. Cũng may là tôi đứng im, nếu mà chạy tới, không chừng bản mặt đẹp trai vô đối của tôi sẽ đi tong.
-Em à! Em ! Mở cửa cho anh với
Tôi khổ sở gọi em. Giờ tôi mới thấm thía ra một điều rằng, không có gì khổ hơn khi bị người yêu giận
-Câm mồm. Lải nhải là tui đuổi anh ra khỏi nhà. Đồ seme đểu!
Seme đểu? Tôi không thích từ này tí nào. Yêu em 3 năm, có bao giờ tôi đàn đùm trai gú đâu. Sở dĩ về trễ là có lý do riêng đó chứ. Mà có vẻ như lần này em ấy không bỏ qua cho tôi đâu
-Thôi em! Xin em mà. Please!-tôi cố gắng níu giữ tia hy vọng cuối cùng
-Đồ Seme đểu!
-Này! Em có thể chửi anh từ khác được không?-tôi bắt đầu khó chịu, tôi là đàn ông, cũng có tính tự ái mà
-Seme lừa tình!
-……….
-………..
-Này! Em giỏi thì nói lại xem nào?
-Cạch-cuối cùng em cũng mở cửa
-Tôi sợ anh à? Đồ seme đểu! Đồ seme lừa tình! Đồ Seme nói dối. Đồ….đồ..đồ seme đủ thứ đồ. Cút đi cho khuất mắt tôi. Anh đã nghe rõ chưa?
Sập-em quát một mạch rồi lại đóng cửa.
Còn thế nữa. Tôi nhường nhịn em quá nên em làm tới mà. Được rồi! Hôm nay là ngày seme tôi vùng dậy. Người ta bảo dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.
Giờ tôi dạy vợ từ thuở ba năm mới về chắc… cũng không muộn đâu ha
Nghĩ thế, tôi hùng hồn nói
-Vậy thì được. Cái tên seme đủ thứ đồ này sẽ đi cho em vừa lòng
-Mặc xác anh. Đi nhanh lên cho tôi còn ngủ
Em mở cửa phòng, đẩy tôi ra khỏi nhà rồi đóng sập lại
Thế thì được. Tôi đây là cái loại seme nói là làm. Tôi sẽ đi.. đi….trời tôi biết đi đâu bây giờ? Tiền làm hàng tháng, tôi đều đưa em giữ, giờ trong túi có còn ngàn nào để thuê phòng trọ giá bèo nhất đâu. Bạn bè thì tụi nó giờ ôm trai ngủ hết rồi. Giờ đi phá đám, không khéo tụi nó quánh cho phù mỏ
Tôi lại một lần nữa thấm thía rằng, không có gì khổ hơn khi bị vợ đuổi ra ngòai.
Hix Sao hôm nay tôi nhiều cái thấm thía thế không biết ? Tại ba năm có bao giờ em giận đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà đâu. Thôi kệ, rồi sau này em sẽ hiểu ra lý do tôi về trễ, chắc chắn lúc đó em sẽ ngoan ngoan nghe lời tôi thôi
Kiên nhẫn là một đức tính cần có ở một Seme nhưng…..
-Trời ơi! Tôi biết ngủ đâu đây trời?-kìm chế không nổi, tôi gào lên giữa dãy nhà trọ
-Bộp
-Óai!…cái gì thế này? Dép đâu đâu ra đây-tôi nhìn chiếc dép nằm dưới đất gầm gừ
-Thằng nào dám ném dép vào mặt ông hả?-tôi nhìn ngang nhìn dọc, quát lên. Tôi mà thấy cửa phòng nào mở là tôi xông phi chiếc dép này vào ngay
-Bộp-lại một sinh vật lạ bay vào mặt tôi
_Óai…vỏ chuối…grrừ…cái thằng mặt rổ chứ không ai khác? Cái thằng mặt rổ kia, mày có phải là đàn ông không?-tôi hướng về phía phòng nó nhưng mọi thứ đều im re.
Trời ơi! Sao nhìn tôi giống chí phèo thế này? Đúng là dở hơi khi đứng một mình chửi nó
Cũng tại em cả, bình thường thằng đó sợ em lắm. Em lúc nào cũng quát tháo, có khi còn động tay động chân nên có bao giờ nó dám láo với tôi. Gìơ biết tôi bị thất sủng. Nó mới thế này đây. Em ơi! Anh không thể sống thiếu em được đâu
-Anh mặc kệ, anh đổi ý rồi, anh không đi đâu hết, anh ở đây ngủ. Ngày mai em lo mà mua quan tài hốt xác anh
-………….
Chiêu dọa nạt này chắc cũng không ăn thua. Chà! Coi bộ em cứng đầu hơn tôi tưởng.
Ngủ thì ngủ. Sợ gì? Nhưng mà…Nhớ em quá! Đáng lẽ bây giờ tôi ôm em ngủ rồi mới phải. Thôi thì ngậm đắng nuốt cay để ngủ qua đêm nay vậy.
-Haizzz sao đêm nay dài như vậy?-tôi nhìn lên bâu trời than thở. Chẳng biết có con chim nào bay qua thấu hiểu nỗi lòng tôi không?