Khác - Chương 19.2
Chap 19. ( Phần 2)
– Sao lúc ấy cậu dám nói trước mọi người như thế ?
– Không biết !
– Còn đùa được nữa ?
– Chẳng phải cậu cũng thích nghe câu ấy còn gì ?
– Ai thèm chứ ?
– Bảo không thèm sao ôm người ta chặt thế ?
– Thế tại ai biết trời còn có hơn 10 độ thôi mà còn cứ chạy xe như điên thế ?
– Vì hôm nay có người ngồi sau nên adrenaline tiết ra nhiều hơn đấy chứ… Mà này, rét à ?… Thế đi ăn kem nhé !
Không đợi câu trả lời, chiếc xe đã nhanh chóng quay đầu và lao về phía đường Thanh Niên.
.
– Kem về rồi đây !
Dừng xe lại cạnh chiếc ghế đá giữa vườn hoa mà nó đang ngồi chờ, đưa cho nó chiếc kem cốm – vị mà nó thích nhất, rồi Hoàng cũng ngồi xuống bên cạnh và từ từ cắn chiếc kem sô-cô-la. Không ai nói một câu nào nữa. Kể cả khi hai chiếc kem đã biến mất hoàn toàn vào dạ dày của hai đứa, thì im lặng vẫn là thứ bao trùm lên khoảng không đang nhá nhem tối dần ấy. Nó đưa mắt nhìn ra mặt hồ, sương lên mờ mờ ảo ảo, ngọn tháp ở chùa Trấn Quốc chỉ còn là một vệt nhòe không rõ hình dáng…
– Cậu đang nghĩ gì thế ?
– Mọi chuyện… rồi sẽ thực sự qua đi chứ ?
Lại im lặng.
– Cậu có biết vườn hoa này ngày xưa tên là gì không Hoàng ?
– …
– Thời Thuộc Pháp nó tên là Square Eckert, đặt theo tên của viên đốc lý tàn ác nhất của Hà Nội thời đó. Nhưng giờ hãy nhìn xung quanh xem, cậu có còn thấy dấu vết gì của một thời đen tối ấy không ?
Hoàng lặng đi. Và lần đầu tiên trong đôi mắt trước mặt ấy, nó nhìn thấy đầy ăm ắp nước. Không thể ngăn nổi mình, nó ôm lấy Hoàng vào lòng. Chưa từng bao giờ nó có được một thứ quý giá, một thứ mà nó nâng niu trân trọng, một thứ mà nó sẽ không bao giờ đánh đổi hay trao cho người khác, như người con trai đang ở trong vòng tay của nó bây giờ…
Bầu trời sập tối. Một trận gió giật lên, cuốn lá xanh trút xuống ào ào trước khi những hạt mưa lạnh buốt buông rơi… Tự nhiên đang nổi giận, có phải thế không, khi hai đứa con trai của Người đang dám chống lại những quy luật khắc nghiệt từ muôn đời nay do chính Người đặt ra ? Nhưng Người sẽ phải thất bại thôi – nó mỉm cười. Chỉ cần có Hoàng ở trong vòng tay như thế này, không có điều gì là nó không dám làm, không có khó khăn nào là nó không dám vượt qua. Tất cả, tất cả chỉ để có Hoàng trong vòng tay nó như thế này mãi mà thôi…
.
– Tuấn…
– Sao ?
– Cho tôi… hôn cậu nhé !