Khác - Chương 19.1
Chap 19. ( Phần 1 )
– Hai đứa có nhận thức được việc mà mình vừa làm không ?
– … ơ – ấp úng – sao hả bác ?
– Ta cũng không rõ lắm. Nếu như những gì hai đứa đề nghị thực sự được Quốc hội đồng ý thông qua trong bản Hiến pháp mới, thì hai đứa là những người dũng cảm nhất mà ta từng biết. Còn nếu như đề nghị này thất bại, ta chắc chắn hai đứa sẽ là những kẻ ngốc nghếch và đáng thương nhất mà ta từng gặp.
– Thế có nghĩa là…
– Là hai đứa đã tự đặt cược chính cuộc sống tương lai của mình vào lời đề nghị hôm nay.
– …
– Ta cũng muốn hai đứa biết rằng cuộc sống trước đây đã kết thúc rồi. Ít nhất là từ giờ đến ngày Điều 63 sửa đổi được Quốc hội thông qua, những lời xầm xì, sự xa lánh, thậm chí là cả sự khinh ghét nữa sẽ luôn bám theo cả hai. Hai đứa có thể vượt qua được không ?
– Cháu nghĩ là được, chỉ cần hai chúng cháu luôn ở bên nhau, phải không Tuấn ?
– … – ngập ngừng – Để tôi nói chuyện riêng với bác Minh được không Hoàng ?
Gật đầu và bước ra khỏi phòng.
– Có chuyện gì hả Tuấn ?
– … Thực sự cháu không biết cái ngày mà chúng ta trông đợi ấy bao giờ mới trở thành hiện thực. Cháu sợ rằng nó sẽ là quá xa xôi…
Ông nhìn kỹ vào mắt nó. Vẫn cái nhìn từ đôi mắt màu nâu sẫm ấy, của con người cao gầy, mái tóc pha hai màu đen – bạc hơi dài, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nhưng sao nó thấy ấm áp đến lạ lùng ?
– Không được sợ và không việc gì phải sợ, Tuấn ạ ! Cháu không đơn độc đâu ! Giờ cháu đã có Hoàng ở bên cạnh, và rồi cháu sẽ có sự ủng hộ từ tất cả những người đồng tính, cũng như từ tất cả những người cảm thông và chấp nhận đồng tính. Cháu phải tiếp tục, vì con đường mà cháu và Hoàng hôm nay đã lựa chọn không chỉ là lựa chọn của hai đứa, nó đã và sẽ là ước mơ của tất cả những ai khao khát công bằng và bình đẳng trong cái xã hội này…
Nó bật khóc. Đúng, nó phải tiếp tục ! Nó đâu còn có một sự lựa chọn nào khác. Số mệnh đã đưa đẩy nó vào trường Luật, đã giúp cho nó gặp được Hoàng trong cái chiều mùa hè của năm thứ nhất ấy; rồi một lần nữa cũng chính số mệnh đã đưa đẩy cho bộ hồ sơ của nó vào tay bác Minh, để nó và Hoàng lại có thể gặp lại nhau một lần nữa. Số mệnh ! Nó chưa bao giờ tin vào số mệnh. Nhưng liệu có phải chính số mệnh đã run rủi mà đặt lên vai nó và Hoàng cái trách nhiệm này ? Hay là không có số mệnh nhỉ ? Hay là nếu không phải nó và Hoàng thì cũng sẽ phải có một ai đó đứng lên làm cái công việc này nhỉ ? Bác Minh nói đúng, đây không phải là công việc của một người, của nó hay của Hoàng, đây là công việc của tất cả mọi người – của tất cả những người đồng tính, của tất cả những ai khát khao được sống thật với chính bản thân mình, của tất cả những ai yêu chuộng lẽ phải, yêu chuộng công lý và công bằng.
.
Giải phóng con người đâu phải ở nơi nào đó quá xa xôi, nó ở chính trong từng cử chỉ, từng lời nói, từng việc làm của mỗi cá nhân con người. Có xiềng xích và gông cùm nào vững chắc hơn những xiềng xích và gông cùm do chính mình làm ra và tự mình giam hãm mình trong đó ? Xã hội có thể kỳ thị những sự khác biệt, chính vì những sự khác biệt ấy cũng chấp nhận mình là khác biệt. Sự khác biệt ấy cần phải lên tiếng. Cần phải có một tiếng nói. Tiếng nói ấy không cần phải là một tiếng thét, bởi vì nó là chân lý, mà chân lý thì chỉ cần những lời thì thầm cũng là đủ để vang vọng mãi: KHÔNG HỀ CÓ MỘT SỰ KHÁC BIỆT NÀO GIỮA NGƯỜI VÀ NGƯỜI.
.
– Bác sẽ luôn ở bên chúng cháu chứ ? Chúng cháu luôn cần một người dẫn đường như bác…
Im lặng.
– Sáng nay ta đã nộp đơn xin nghỉ khỏi Ban rồi, đó chính là lý do cuộc họp phải hoãn đến buổi chiều. Từ khi gặp cháu ta đã nhận ra rằng, những công việc ta chưa làm được cho xã hội này giờ đã có lớp trẻ như cháu, như Hoàng tiếp tục, và ta cần phải có thời gian cho chính bản thân mình. Ta sẽ trở lại Tây Nguyên để tìm Duy Thanh. Ta đã để ông ấy đợi chờ quá lâu rồi…