Khác - Chương 17
Chap 17.
” Sao lại phải làm thế hả Tuấn ? ”
Nó gập điện thoại lại. Đúng là… tại sao nó lại làm như thế nhỉ?
.
Sau khi để Hoàng nằm lại trên giường, nó mua cho Hoàng một gói xôi để trên bàn ăn rồi ra khỏi phòng. Kỳ thực thì cả buổi sáng nó chỉ ngồi trong quán cà phê đối diện với tòa nhà chung cư của nó, để đến gần trưa, lúc Hoàng đi ra sau khi có lẽ đã hết hy vọng nó sẽ về phòng, nó mới uể oải nhấc mình dậy để ra về… Gói xôi vẫn ở đó, đã nguội lạnh, bên cạnh là mầu giấy với lời nhắn lại của Hoàng: ” Cảm ơn, nhưng tôi sẽ chỉ ăn những món do tôi, mẹ tôi hay chính tay cậu nấu mà thôi “.
Đến tối Hoàng lại đến. Nhưng chỉ cần nhìn thấy tấm chăn mỏng được xếp đặt gọn gàng bên ngoài cánh cửa gỗ là đủ để Hoàng hiểu rằng đừng cố sức vô ích, vì chắc chắn nó sẽ không mở cửa cho Hoàng vào phòng đâu. Điện thoại bàn thì nó đã rút dây nối, điện thoại di động thì nó đã đưa số của Hoàng vào danh sách từ chối nhận cuộc gọi; mấy lần Hoàng mượn máy người khác để gọi cho nó, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng Hoàng ở đầu dây thôi là nó dập máy ngay lập tức…
Rồi sáng nay nó ngủ dậy thật sớm, nấu nướng bữa sáng rồi đi làm bằng xe buýt, và không quên đặt lại trước cửa phòng một đĩa pasta.
.
Tin nhắn vừa rồi cho nó biết Hoàng đã đến, và đã thất vọng ra sao khi thấy nó đã đi rồi. Nó tựa đầu lên tấm kính cửa sổ xe buýt. Thở dài ! Tại sao nó lại làm như thế nhỉ ? Ừ, tại sao nhỉ ? Chính nó cũng không thể tìm được ra câu trả lời. Nó chỉ mông lung cảm thấy giữa nó và Hoàng có một rào cản vô hình nào đó. Đó không phải là Khánh, chắc chắn là không phải. Bởi hai ngày qua là đủ cho nó nhận ra rằng: tình cảm giữa nó và Khánh đã héo úa và tàn lụi từ lâu rồi, chỉ là do cả hai không dám đối diện với sự thật ấy, và do những kỷ niệm dịu dàng của một thời học sinh đã níu kéo hai người ở lại với nhau mà thôi. Thế cái rào cản vô hình kia là gì ? Nó không biết. Tâm trí nó chỉ có thể mường tượng ra rằng cái đó giống như những tấm gương – hai con người ở hai chiều của gương có thể nhìn thấy nhau, có thể chạm vào nhau, có thể đi bên nhau đến suốt cuộc đời; nhưng vượt qua gương để thuộc về nhau, dù chỉ là một giây phút thôi cũng là điều không thể. Tại sao lại thế nhỉ ? Có phải vì hai con người ấy quá giống nhau không ?
.
Nó xuống xe ở bến gần Bảo tàng Hồ Chí Minh, nó phải đi bộ từ đây đến khu Văn phòng Quốc hội, đơn giản vì trục đường Hùng Vương không có một tuyến xe buýt nào cả.
Hôm nay cả Ban 17 sẽ nghe báo cáo bản dự thảo lần đầu của Hiến pháp mới. Vì là một ngày quan trọng như vậy nên nó mới phải cố đến Văn phòng, nếu không đã nghỉ nằm nhà, vừa ấm áp hơn vừa đỡ phải mang bộ mặt bí xị này ra cho mọi người nhìn.
Nó trốn trong phòng làm việc của nó và giáo sư. Giáo sư không thấy đâu cả. Nó cố bấm từng giây một cho đến giờ họp của cả Ban. Nhưng hoàn toàn trái với ý muốn của nó, người ta báo rằng sẽ phải hoãn cuộc họp ấy đến buổi chiều. Thế đấy, cái kế hoạch tránh mặt Hoàng của nó đã hoàn toàn đổ bể. Và vì không còn một kế hoạch dự phòng nào khác, nên khi Hoàng tìm thấy nó đang trốn sau những quyển sách che kín mặt và những giá sách cao quá đầu trong thư viện, chẳng hiểu lúng túng thế nào mà nó lại buông ra một tiếng ừ nhận lời khi Hoàng rủ nó đi xuống Điện Biên Phủ uống cà phê…
Hai đứa đi bên nhau trong im lặng. Chúng bước đi trên thảm lá vàng trải dài trên mặt đất. Chúng bước đi giữa hai hàng sấu già cao vút và đang thẫm đen lại vì ướt đầm mưa lạnh. Giữa cái khoảng không gian chỉ rực lên hai sắc vàng và đen ấy, chúng bước đi bên nhau. Thỉnh thoảng chúng nhìn nhau, suy tư như đang định nói điều gì, nhưng từ đôi môi ấy chỉ thoát ra một làn hơi mỏng. Không một âm thanh. Chỉ có cái lạnh bao trùm lên tất cả. Rồi:
– Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé Tuấn ? – nó không gật mà cũng không lắc đầu. Hoàng tiếp – Ngày xửa ngày xưa, có một cậu nhóc đỗ vào trường đại học theo mong muốn của cả cha và mẹ nó. Còn nó ?Nó cũng không biết mình có thích trường đó không, vì với cái tuổi còn trẻ con của mình, nó đã hiểu được hết bản thân nó đâu ? Với tí năng khiếu thể thao, nó tham gia vào đội bóng đá, rồi bóng rổ, rồi điền kinh của trường. Nó gặp may và giành được vài chiến thắng. Rồi bạn bè, nhất là đám bạn gái cứ vây lấy nó. Vài ba lần bốc đồng, và thế là ngay trong năm đầu tiên nó đã có tới bốn năm mảnh tình vắt vai. Dù rằng tới tận cô nàng cuối cùng nó vẫn chả hiếu thế nào là yêu. Rồi thì năm học cũng hết, nó phải thi lại đến vài môn. Và đúng cái ngày nó lên văn phòng khoa xem lịch thi lại, nó gặp cậu bạn học giỏi nhất lớp. Với tính sĩ diện của trẻ con, lúc cậu bạn ấy hỏi sao lại ở đây, nó đã nói dối không ngượng mồm rằng nó đang xem danh sách đề tài nghiên cứu khoa học để hè này làm thử chơi ! Và bất ngờ với nó làm sao, khi cậu bạn học giỏi và chưa từng chơi với nó bao giờ mà nó vẫn nghĩ là khinh khỉnh và tự kiêu ấy, đã rủ nó cùng tham gia vào nhóm nghiên cứu của cậu. Cả mùa hè nó ở bên cậu bạn ấy, ban ngày trên thư viện, buổi tối trên mạng, và đêm trước khi đi ngủ là qua tin nhắn điện thoại. Nó nhận ra rằng cậu bạn ấy rất thông minh và tinh tế, nó nhận ra rằng cậu bạn ấy rất tình cảm và biết quan tâm tới mọi người. Nó nhận ra rằng mỗi khi không gặp cậu nó nhớ cậu rất nhiều, và khi gặp được cậu rồi nó thấy vui vui đến lạ kỳ… Chỉ có cậu là không cười nhạo những sai lầm ngu ngốc của nó, chỉ có cậu là biết tìm ra, động viên và khuyến khích những mặt mạnh của nó. Nó thay đổi, nó tốt lên, hoàn toàn nhờ cậu. Nó biết rằng nó lớn lên được chỉ khi có cậu ở bên mà thôi…
– Vậy trong mắt nó cậu bạn ấy là một thiên thần đúng không ?
– Phải, một thiên thần.
– Người ta chỉ là thiên thần khi người ta chết đi rồi thôi. Ngốc ạ ! – nó cố trêu Hoàng, khi sự thực là đôi mắt nó đã đỏ hoe. Xưa nay vẫn thế, chưa bao giờ nó để bản thân mình khóc trước mặt một người khác, dù là giọt nước mắt lúc buồn đau hay khi hạnh phúc…
– Vậy thì cậu sẽ không là thiên thần nữa, cậu sẽ chỉ là cậu của tôi thôi…
Hoàng ôm nó vào lòng, chặt, thật chặt. Khuôn mặt hai người đã ở rất gần nhau, có thể cảm nhận được rõ từng hơi thở nhau, có thể thấy được mùi hương trên cơ thể nhau, thấy được sắc hồng dần lên trên gò má nhau…
– Này… đang ở giữa đường đấy…
– Tôi không quan tâm…
– Nhưng tôi quan tâm, Hoàng ạ – nó đẩy Hoàng ra, đôi mắt bối rối cụp xuống nhìn thảm lá vàng trải dưới chân – Chúng ta sống trên thế giới này không chỉ có một mình ! Khi mọi người chưa nhìn chúng ta bằng những đôi mắt khác thì việc chúng ta ở gần bên nhau luôn là điều đáng ghét và kinh tởm. Hiện tại có là gì đâu nếu tương lai không có lối thoát hả Hoàng ?