Khác - Chương 16
Chap 16.
Sinh nhật nó vào một ngày cuối tháng Một, gió mùa về, mưa và cái lạnh cắt da cắt thịt bao trùm lên tất cả.
Tối hôm qua cả gia đình nó đã có một buổi tiệc nho nhỏ trên Sofitel Plaza mừng sinh nhật nó, dĩ nhiên là do anh trai của nó chi. Nếu buổi tiệc do nó tổ chức sẽ là một bữa cơm thân mật với những món do chính tay nó nấu; đồng lương nhà nước cùng với chính sách tự thắt lưng buộc bụng không cho phép nó bước chân vào những nơi xa xỉ như thế. Còn việc tổ chức một buổi liên hoan với bạn bè cũng không phải là điều nó thích thú, tính nó không ưa đàn đúm, nhậu nhẹt, nhất là liên hoan mừng sinh nhật, bởi với một nhà luật học như nó, ngày sinh chỉ đáng chú ý tới khi người ta cần xem xét kẻ phạm tội đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự hay chưa mà thôi.
Cũng vì thế mà buổi tối mưa gió ngày hôm nay nó dự định sẽ nằm dài ở nhà, xem ti vi hoặc lướt web, đọc vài mẩu tin về chứng khoán hay mấy bài phân tích tình hình thời sự quốc tế. Cho đến lúc một giai điệu quen thuộc vang lên:
” You raise me up, so I can stand on mountains
You raise me up, to walk on stormy seas
I am strong, when I am on your shoulders
You raise me up… To more than I can be ”
Màn hình ngoài chiếc điện thoại cho nó biết người gọi chính là Khánh. Nó thấy phân vân không biết có nên bắt máy hay không. Cuối cùng thì nó cũng đã có quyết định của mình.
– Vâng, Nguyễn Anh Tuấn xin nghe !
– … – tiếng cười quen thuộc – Mở cửa cho tôi đi ! Có quà sinh nhật cho cậu này !
Hé mở cánh cửa gỗ, vừa thò đầu ra ngoài thì… môi nó lại biến mất trong đôi môi tham lam của Khánh; tay Khánh lại đẩy nó vào trong phòng, xô cánh cửa đóng lại, và Khánh lại ôm lấy nó, chặt cứng…
.
Nó đẩy Khánh ra, kèm theo một cú đấm vào giữa mặt Khánh. Bản năng nhà võ giúp Khánh dễ dàng tránh được. Cườm tay của nó chỉ sượt qua và để lại một vết đỏ trên má Khánh. Giữ lấy bàn tay vừa lỡ đà của nó, Khánh dằn nó vào trong lòng mình, và rít lên:
– Tại sao cậu lại làm thế, Tuấn ?
– Nói yêu tôi đi, nếu cậu muốn tiếp tục những gì mà cậu đã bắt đầu !
Khánh rùng mình.
Nó cũng rùng mình vì những gì nó vừa nói ra. Sự hiếu thắng trong tranh luận của những nhà luật học ! Lần này nó đã thắng tuyệt đối, với chỉ một câu nói thôi cũng đã buộc được người đang đứng trước mặt nó đây phải im lặng. Nhưng chiến thắng ấy không ngọt ngào một chút nào cả, mà ngược lại, chỉ làm cho tim nó nhói đau lên…
– Tôi và cậu… kết thúc rồi Khánh ạ…
– Vì người lần trước đưa cậu về có phải không ?
– Phải thì sao mà không phải thì sao ? Cậu cũng đâu còn tình cảm gì với tôi ?
Im lặng.
– Thôi… tôi về đây…
– …
– Mai Hương xin được việc rồi, cuối tuần này sẽ tổ chức… Mà thôi… tôi về đây…
Nó vẫn đứng trơ lại ở giữa phòng, nhìn Khánh biến mất sau cánh cửa gỗ, và nhìn Khánh ngã xuống sàn hành lang sau một tiếng ” Bốp ” rất mạnh… Nó nhào ra cửa. Hoàng đã đứng đó từ bao giờ, đôi mắt đang nhìn Khánh nằm trên sàn vằn tia máu.
Khánh sau cú bị tấn công bất ngờ, đã kịp trấn tĩnh, và đang đứng dậy:
– Mày là thằng nào ? Sao lại đánh tao ?
– Tao đánh mày vì Tuấn ! Vì mày không biết gần bốn năm qua lúc nào trong mắt Tuấn cũng có một nỗi buồn; vì mày không biết rằng những lần mày làm Tuấn thất vọng, Tuấn đã uống nhiều đến mức nào, và trong cơn say đã khóc, đã gọi tên mày ra sao…
Nó bước trỏ lại phòng. Ngoài kia là tiếng của hai con người đang lại lao vào nhau. Nó không quan tâm. Nó thả mình xuống sàn, lưng dựa vào cánh cửa gỗ. Nó khóc…
.
” Cốc, cốc, cốc ”
– Tuấn ơi ! Mở cửa ra đi ! Có nghe tôi nói không đấy ! Mở cửa ra đi !…
Hết gọi cửa rồi đến gọi điện.
Nó rút dây điện thoại bàn và tắt máy điện thoại di động, rồi nhảy lên giường, lấy chăn gối che kín đầu. Nó vẫn khóc, khóc mãi, khóc mãi, cho đến khi thiếp ngủ đi…
.
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy. Rét buốt !
Quàng thêm lên người chiếc áo khoác, nó vào bếp định nấu đồ ăn sáng, nhưng hộp mỳ pasta của nó đã trống trơn. Ném chiếc hộp giấy rỗng vào thùng rác, thôi thì lâu lâu xuống tầng một ăn cái gì đó cũng được vậy. Nó mở cửa phòng. Nặng trịch. Hoàng đang tựa lưng trên cánh cửa gỗ, ngủ co ro trong chiếc áo khoác. Nhẹ nhàng đưa Hoàng vào phòng, đưa lên giường và đắp cho Hoàng chiếc chăn ấm, nhìn gương mặt vẫn còn đọng những vết máu khô từ cuộc xô xát tối qua, nó lại như muốn trào nước mắt.
Nó biết tình cảm của Hoàng dành cho nó chứ, nó đâu phải là thằng ngốc. Nhưng nó không thể đáp lại tình cảm của Hoàng được, kể cả bây giờ, khi nó đã khẳng định chia tay với Khánh, khi nó đã chắc chắn tình cảm mình dành cho Hoàng đã cao hơn một tình bạn rất rất nhiều rồi…