Nội dung truyện
Tân đi lang thang quanh kệ hàng bán thức ăn nhanh trong siêu thị Bình Dân mà không biết mình đang định mua cái gì. Cũng là nhỏ Hạ cả, anh đang ngủ thì bị nhỏ dựng dậy rồi nằng nặc đòi anh dẫn đi siêu thị mua đồ với cái lý do hết sức dễ thương “Em sắp đi Nha Trang với gia đình Phong Nghi”. Kết quả là giờ này thay vì đang làm việc ở công ty, anh lại ở đây. Vớ vẩn thật!
– Anh hai, lại đây với em chút! – Hạ từ đâu chạy đến níu tay Tân. Chắc là lại muốn vòi vĩnh gì đây – Tân thở dài, nghĩ thầm, chân bước theo đà kéo của nhỏ. Cô em gái này của anh chẳng biết bao giờ mới trưởng thành nữa.
– Anh hai, anh biết ai ở đằng kia không?
Nhìn theo hướng tay Hạ, Tân thấy một dáng người cao gầy đang lúi húi bên chiếc xe đẩy. Một cô nhân viên ôm thùng hàng đi qua, dừng lại nói gì đó, người đó ngẩng lên và mỉm cười. Trong phút chốc, thời gian quanh Tân như đông cứng lại. Tim Tân đau nhói trước nụ cười mà với anh thân thương vô cùng: cái cười lặng lẽ không vui không buồn, cái cười vẫn theo anh trong từng giấc ngủ. Hải! Hai bàn tay anh nắm chặt, run rẩy. Đúng là Hải… Một nửa con người anh thôi thúc anh đến bên cạnh và ôm chặt vào lòng người con trai đó; nhưng một nửa còn lại chỉ muốn trốn chạy càng nhanh càng tốt. Không biết đã bao nhiêu lần sau khi hoàn tất việc ở công ty, anh phóng xe đến căn nhà hai tầng có hàng rào sao nhái, để rồi chẳng làm gì mà chỉ đứng đó đến tận khuya. Cũng may là trong những lần như vậy anh chưa lần nào nhìn thấy Hải, chứ nếu không thì chắc cái quyết tâm “ không – bao – giờ – gặp – lại – cậu – ấy” của anh khi bước lên máy bay ra Hà Nội sẽ sụp đổ tan tành. Vậy đó, mà đến hôm sau nhớ lại anh lại tiếc sao hôm qua mình không bấm chuông?! (T___T). Dù có tự dối lòng bao nhiêu anh cũng không thể nào chối bỏ cái sự thật là anh nhớ Hải nhiều lắm, nhớ đến phát điên lên được. Để rồi một chút bàng hoàng anh tự hỏi giờ này Hải đang làm gì, có còn thức khuya như hồi trước không, có còn vừa gặm bánh mì vừa đánh máy để vụn bánh mì rớt đầy trên bàn phím nữa không… Mà quan trọng nhất là… Hải có nhớ anh không, hay là Hải đã quên, nhanh như người ta quên đi một bộ quần áo cũ?