I'll always love you - Chương 86
86.
No I can’t forget this evening
Or your face as you were leaving
But I guess that’s just the way the story goes
You always smile but in your eyes your sorrow shows
Yes it shows
No I can’t forget tomorrow
When I think of all my sorrow
When I had you there, but then I let you go
And now it’s only fair
That I should let you know
What you should know
I can’t live, if living is without you
I can’t give, I can’t give anymore
I can’t live, if living is without you
I can’t give, I can’t give anymore
Vĩ Lạc nhấn nút replay lần này là lần thứ năm. Bài hát chán ngắt nhưng không hiểu sao nó cứ thích nghe đi nghe lại. Chắc vì giống tâm trạng của nó.
Nhớ Phong Nghi quá. Nó thở dài. Nó về đã hai hôm nay, đấu tranh dữ lắm mới ngăn được cái ý nghĩ muốn đến thăm “ông cụ non”. Cũng mấy lần nó lấy xe chạy loanh quanh, đến đầu phố nhà hắn lại quay về. Tên đó chắc đang sống vui vẻ, nó xuất hiện mắc công làm xáo trộn mọi thứ.
– Cậu Vĩ Lạc – Bà giúp việc gõ cửa phòng nó – Bà chủ nói cậu xuống đi siêu thị mua đồ với bà.
Cuốn sách đang cầm trên tay rớt xuống sàn, nó nghe như tim mình ngừng đập vì ngạc nhiên. Nó có nghe lộn không vậy? Mẹ muốn nó cùng đi siêu thị á?
– Cậu Vĩ Lạc? – Không nghe nó nói gì, bà giúp việc hỏi lại. Nó vội đáp:
– Tôi xuống ngay.
Xách cái giỏ của siêu thị giờ đã chứa lỉnh kỉnh đủ thứ đồ, nó vẫn không thể tin đây là sự thật. Mẹ nó đi phía trước, đang lựa chọn gì đó ở kệ hàng thực phẩm đóng hộp.
– Đầu óc để ở trên mây hả? – Mẹ chợt hỏi khiến nó giật mình, không biết trả lời thế nào.
Bỏ thêm mấy hộp nước trái cây vào cái giỏ nó đang xách, mẹ nó nói tiếp:
– Ba mẹ sẽ li dị.
– … – Nó vẫn bình thản. Đối với nó, hai người sống chung hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Mẹ nó cũng chẳng có vẻ gì là buồn, mỉm cười:
– Mẹ nghĩ đã đến lúc cho mình một cơ hội. Gọi con về chỉ là để cho con có thể hiểu được phần nào đó hai chữ “gia đình”, mẹ thấy mình đã bất công với con.
– Mẹ đùa phải không? – Nó ngỡ ngàng. Lần đầu tiên trong đời nó nghe mẹ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
– Ba năm khiến người ta hiểu ra nhiều điều – Mẹ nó thở dài – Con ra đời do lỡ lầm của mẹ, thay vì yêu thương con mẹ lại ghét bỏ con một cách vô lý.
– Con quen rồi – Nó nhún vai – Dù sao con cũng rất vui. Mẹ còn mua gì không?
– À, còn mấy thứ…
Mẹ nó bước vội sang gian hàng kế tiếp. Nó vừa định đi theo thì chợt khựng lại.
– Vĩ Lạc!
Nó lặng đi mất mấy giây. Có tiếng bước chân tiến lại gần, rồi xuất hiện trước mặt nó người nó không muốn gặp chút nào: nhỏ Hạ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiều hôm đó, Hạ đến nhà nó chơi. Vì dưới nhà chú Thắng và ba nó đang bàn công việc nên nó dẫn Hạ lên phòng mình. Ngồi lên giường, Hạ nhìn nó cười:
– Mày hay quá ha, về nước mà không nói cho ai biết hết.
– Tao về chơi vài ngày thôi mà – Nó cũng cười – Anh Tân khỏe không?
– Khỏe.
– Anh Huy khỏe không?
– Khỏe.
– Anh Hải…
– Thôi cho tao xin – Hạ chặn ngang lời nó – Mày muốn hỏi “Phong Nghi khỏe không?” thì cứ hỏi, việc gì phải vòng vo đến phát bực như vậy chứ?
– …
Hạ bước lại gần kệ sách. Có nhiều sách hơn một chút, nhưng điều làm nhỏ chú ý nhất là cái khung hình. Tấm hình này nhỏ từng thấy ở phòng Phong Nghi: hình Vĩ Lạc với Phong Nghi chụp chung trong buổi lễ tốt nghiệp cấp ba. Nhỏ quay lại nhìn Vĩ Lạc:
– Mày còn yêu Phong Nghi không?
– Tao yêu nó hồi nào mà còn với không còn?
– Xạo mày – Hạ nheo mắt cười – Nói nghe nè, Phong Nghi đang ốm đó.
– Hả? – Hạ phì cười khi thấy Vĩ Lạc lo lắng.
– Tối qua nó sốt cao, đến sáng nay vẫn còn sốt. Nghe anh Hải nói nó ngủ li bì từ hôm qua đến giờ.
– Rồi sao nữa? – Thái độ thản nhiên của Vĩ Lạc khiến Hạ tức chết:
– Mày không muốn đến thăm nó hả?
– Không. Tội phá hoại cuộc sống bình yên của người khác nặng lắm tao gánh không nổi đâu.
– Mày nói cái gì thế?
– Phong Nghi chắc chắn đang sống rất tốt, tao không nên xen vào, hơn nữa hồi trước tao đã lừa dối nó, tao đến mất công lại làm nó không vui.
– Nó biết hết rồi.
– Hả?
– Cái vụ mày nói dối có bạn gái rồi bỏ đi đó.
– Sao nó biết?
– Tao nói.
– Mày khùng hả?
– Mày muốn nói sao cũng được. Nhưng thật tình mày nên đến gặp nó đi, đối mặt một lần cũng tốt chứ sao. Mày nhớ nó lắm mà?
– Mày có ăn lộn thứ gì không vậy? Hồi trước mày phản đối tao kịch liệt mà, sao giờ…
– Có những thứ dù muốn phản đối cũng không được.
– Nhưng…
– Nhưng cái gì nữa – Hạ đứng lên – Tao xuống dưới chờ mày.