I'll always love you - Chương 85
85.
– Hải, đổi cách xưng hô đi! – Vừa ra khỏi phòng hắn đã nghe tiếng anh Tân. Có chuyện gì vậy nhỉ, hay là cãi nhau với anh Hải?
– Đừng có điên! – Đứng ở đầu cầu thang, tiếng anh Hải phản đối kịch liệt dội vào tai hắn.
– Tại sao? – Giọng Tân đầy “đau khổ” – Mình đã quen nhau mấy năm rồi mà?
– Tôi không biết, tôi không thích. Mà tôi cũng đã gọi anh là “anh” đấy thôi, còn muốn gì nữa?
– Tôi muốn nghe Hải xưng “em”.
– Miễn bàn! – Hắn bụm miệng để không cười thành tiếng. Anh Hải mà đã không thích thì trời có sập cũng đừng mong anh đổi ý. Phen này anh Tân thảm rồi.
– Em thật bướng! – Suýt nữa là hắn lăn đùng ra xỉu. Anh Hải thì đang đỏ mặt tía tai:
– Ai là em của anh?
Hắn bước xuống, lập tức hai người ngồi cách xa nhau ra cả thước. Nén cười, hắn làm bộ suy nghĩ:
– Chà, hông biết sau này em phải xưng hô với anh Tân thế nào đây, không lẽ kêu là “anh rể” ?
– Nếu không muốn chết thì hãy im miệng lại! – Anh Hải lườm hắn với gương mặt đỏ gay làm hắn phá ra cười:
– Em không nói nữa, em đi ra ngoài một chút, cho nên… hai người cứ tự nhiên – Quay qua anh Tân hắn nháy mắt – Anh có… làm gì anh hai em thì cũng nhẹ tay một chút nha!
Nói xong hắn bỏ chạy trước khi anh Hải kịp kéo hắn lại và đập cho một trận.
Ra mở cổng để đẩy xe ra, chợt hắn nhìn thấy anh Huy – mặc dù anh đứng ở một góc khuất và tối. Anh cười chào hắn:
– Lại bị em phát hiện rồi.
– Lần nào anh cũng đứng đó – Hắn cười chào lại anh – Đã đến sao anh không vào nhà? Anh hai em có nhà mà.
– Anh không muốn làm kỳ đà cản mũi. Anh chỉ đi ngang qua thôi.
– Đi ngang qua? – Hắn chọc – Hôm chủ nhật anh cũng đi ngang qua, hôm qua cũng đi ngang qua, hôm nay cũng vậy, sao anh thích “đi ngang qua” nhà em thế?
Im lặng một lúc, anh nhìn hắn:
– Nhóc, giờ em rãnh không?
– Chi vậy? – Hắn có vẻ phân vân. Anh cười hiền:
– Anh buồn, muốn tìm người nói chuyện. Đi đâu đó với anh nhé.
Anh chở hắn đến một quán cà phê. Gọi một ly cà phê đen cho mình và một ly cà phê sữa cho hắn, anh chống cằm nhìn cà phê chảy từng giọt xuống ly.
– Sao anh đứng trước cổng nhà em vậy? – hắn e dè. Câu này hắn đã hỏi anh suốt ba năm, lần nào cũng chỉ nhận được cái lắc đầu cùng cái điệp khúc “Chuyện người lớn, nhóc không hiểu đâu!”. Và lần này cũng thế, anh trả lời hắn bằng cái điệp khúc quen thuộc:
– Chuyện người lớn, nhóc…
– Em hai mươi mốt tuổi rồi à nghen! – Hắn phản bác. Anh khẽ cười:
– Nhưng có nhất thiết phải trả lời không?
– Tùy anh, hồi nãy anh bảo đang buồn và cần người nói chuyện mà. – hắn nhún vai.
– Anh… – Huy cười buồn, không biết phải bắt đầu từ đâu – Anh lỡ yêu một người, yêu từ hồi học cấp ba, nhưng rất tiếc, trái tim người đó không có chỗ dành cho anh. Anh chấp nhận tình yêu đơn phương của mình, anh chỉ mong người đó hạnh phúc. Anh đã làm tất cả những gì có thể làm, kể cả từ bỏ đam mê riêng của mình để đổi lấy nụ cười cho người đó. Nhưng bây giờ, khi chứng kiến hạnh phúc rất trọn vẹn của người đó, anh lại thấy bản thân mình mệt mỏi, anh…
– Người đó là anh hai của em phải không? – hắn bình thản khuấy khuấy ly cà phê sữa.
– Hải nói em nhạy cảm, đúng thật, thế mà cũng đoán ra – Huy vui vẻ hơn một chút. Hắn cười nhẹ:
– Em nhận ra là vì ánh mắt của anh dành cho anh Hải. Ánh mắt đó rất dịu dàng và đầy yêu thương, khiến người ta có cảm giác ấm áp, bình yên. Nó không phải là của những người bạn bình thường dành cho nhau… ừm… – hắn ngập ngừng, nhớ lại một cái gì đó thật đẹp đã không còn là của hắn.
– Gì nữa? – Anh Huy vẫn nhìn chăm chăm vào hắn làm hắn ngượng:
– Sao nhìn em?
– Em nói cứ như thể em từng được một người nào đó nhìn bằng ánh mắt đó vậy.
– Em…
– Là cậu ta đúng không?
– Ai?
– Đừng giả vờ với anh.
– Anh đừng nhắc tới cậu ta nữa.
– Anh đang nói về em kìa. Sao em không thử nghiêm túc suy nghĩ tình cảm em dành cho cậu ta là gì. Anh tin câu trả lời đã có sẵn trong tim em từ ba năm trước, chỉ là em không can đảm đối diện với nó đấy thôi.
– Đối diện với nó rồi sau đó thì sao? – Hắn thở dài, ánh mắt như tối lại – Cậu ta đâu có ở đây để nghe câu trả lời của em chứ?
Hắn thấy đau. Có phải hắn sẽ không bao giờ gặp lại Vĩ Lạc nữa không?