I love you because you are you - Chương 62
62.
“
-Du, anh có muốn gặp tôi không?
Giọng của Bảo, nhưng Du chẳng thấy Bảo đâu:
-Bảo, cậu ở đâu? Tôi muốn gặp cậu.
-Tôi ở ngoài này.
Du đứng dậy, mở chốt khoá, anh bước ra ngoài hiên theo tiếng gọi. Du ngỡ ngàng ngạc nhiên khi thấy dáng người cao cao đang đứng tựa vào cổng, bên cạnh là chiếc SH quen thuộc. Bảo đứng thẳng người lại khi nhìn thấy anh, hai tay vẫn đút vào tui quần, đội nón lưỡi trai kéo sụp xuống…con người đó, dáng hình đó…Du đã bao nagỳ ngóng chờ…
-Tôi đã về.
-Mừng cậu…trở về.-Du lắp bắp, anh xúc động đến độ không nói rõ chữ tròn vành.
-Anh nhớ tôi lắm à.
-Ừ, nhớ lắm, sao cậu trở lại đây, cậu đã cưới vợ chưa?
-Tôi không cưới vợ, tôi vào đây đề thăm anh.
-Cậu nói thật?
-Ừ, thật.
-Tôi chở anh đi ngắm phố trong đêm nhé!
-Ừ, đi.
Bảo chở Du thong dong qua các con phố lạ hoắc, chưa bao giờ Du đi qua.
-Cậu chở tôi đi đâu?
-Đi khắp nơi. Anh có muốn không?
-Muốn, nhưng mà cậu phải chở tôi đó.
-Ừ, tôi sẽ chở anh mãi.
-Mãi là bao giờ?
-Suốt đời. Câu không bỏ đi nữa sao?
-Không bỏ đi nữa.
-Thật?
-Xạo đó-Tự dưng Bảo quay lại nhìn Du, cười rất đáng sợ.
Bảo xô Du xuống xe. Du hớt hải gọi theo khi thấy Bảo rồ ga đi mất.
-Bảo, bảo, cậu đi đâu đó, chờ tôi với, Bảoooooooooo?
Không ai trả lời Du cả, Du rơi, rơi vào bóng đêm vô tận. Du đi, đi mãi nhưng không thấy đường đâu.
-Bảo? Bảo ơi? cậu đâu rồi? cậu hứa sẽ chở tôi suốt đời mà….Bảo ơi!”
….
Du giật bắn mình tỉnh giấc. Kim giờ trên đồng hồ treo tường mới chỉ đến số 3.
Người Du đầy mồ hôi, anh giật mình khi nhớ lại mình vừa gọi tên ai. Tại sao cứ bắt đầu nghĩ tới hắn, anh cứ nghĩ mãi không thôi. Đáng lẽ ra anh phải ghét hắn, giận hắn lắm. Nhưng trong anh, cảm xúc khác hẳn những điều tương tự vậy. Anh khó khăn đứng dậy, cố gắng mở cửa sổ thật nhẹ để không làm Hằng Nhật thức giấc. cánh cửa bật ra, hiên nhà tràn ngập bóng tối và không có ai đứng đó hết. Du thấy hụt hẫng. Anh muốn mở cửa lớn xem có phải không có ai ngoài đó thật không. Nhưng lại thôi, anh tự cười mình ngốc nghếch, đó là giấc mơ chứ có phải sự thật. Nhưng, lại nhưng, sao anh muốn gặp Bảo đến thế này. Nếu giống như trong giấc mơ, bị Bảo bỏ rơi, Du cũng muốn được gặp Bảo một lần.
Du đã…Du cười cho cái sự muộn màng của mình. Bây giờ Du mới nhận ra một điều mà từ trước đến nay, anh vô tình hay hữu ý không nhận ra: Anh yêu Bảo. Yêu một người quá xa vời, yêu một người mà bên cạnh người ta đã có hình dáng khác, yêu một người không nên yêu. Chợt nghĩ, Du thấy số phận mình thật trớ trêu…Nhìn ra cửa sổ, bình minh vẫn chưa ló dạng đển xua bớt cái tối mịt mùng…Du không biết mình có thể làm gì ngoài việc chấp nhận nghịch cảnh này.
Tự dưng, Du thở dài, anh buột miệng nói thành tiếng: “Bảo, cậu bây giờ hanh phúc chứ”. Du thấy xót xa cho chính mình “Nếu tôi nói tôi yêu cậu, cậu sẽ không cười tôi chứ?”. Du nghe khoé mắt mình cay cay.
Ngoài kia, hiên nhà vẫn trơ trọi.