I love you because you are you - Chương 61
61.
-Gió ở đây lạnh quá.-Cô gái co rúm người trong chiếc áo ấm.
-Dĩ nhiên rồi, gió sông Hàn mà, Nguyên Vy-Chàng thanh niên chỉ khoác chiếc áo mỏng bên ngoài như muốn thách thức với cái gió lạnh tháng bảy.
-Bộ Bảo là người sắt hả? Trời lạnh vậy còn rủ tôi ra đây hóng gió.
-Thì Vy đừng đi là được chứ gì!
-Nói vậy mà nghe được à!
Thường thì vào tháng bảy, thời tiết ở đây rất ấm áp, nhiều khi còn nóng nực nữa là đằng khác. Nhưng ba hôm nay, trời trở chứng, lạnh đến tê người. Mà cái nơi lạnh nhất Đà Nẵng có lẽ là ở đây: sông Hàn. Gió từ sông thổi vào làm nhưng lá cờ bay phần phật như sắp ra trận. Dòng sông lạnh lùng vỗ vào mạn bờ từng đợt sóng giận, tiếng sóng như dỗi hờn vì ít người vãn lai. Vào ngày bình thường, ghế đá hai bên bờ sông thường là nơi những cặp đôi hò hẹn. Chỉ mấy hôm nay, đêm sông Hàn mới vắng vẻ đến thế này.
-Sông Hàn có gì đẹp đâu mà ngắm hoài vậy?- Nguyên Vy buông một câu nói bâng quơ, nhưng chủ ý rõ ràng là nhắm đến Bảo. Nhỏ không hiểu tại sao mỗi lần ra đây, Bảo thường ngồi lặng im ngắm dòng sông có màu đen hững hờ trong bóng đêm này. Không, dường như Bảo không nhìn dòng sông mà nhìn một cái gì xa xôi hơn, lẩn khuất trong chính tâm hồn hắn.
-Tôi thấy đẹp đấy chứ, không xa hoa đèn điện rợp bờ, không dịu dàng mượt mà như sông thôn quê, nhưng vẫn có thể khiến người khác ngắm nhìn hàng giờ liền, ai bảo sông Hàn không đẹp!
-Vậy là tôi hiểu rồi-Nguyên Vy gục gặc như vừa nhận ra một chân lý cuộc sống-chính vì ngày nào cũng nhìn nó nên Bảo mới có thể thành thi sĩ chứ gì?
-Ý Vy là sao?-giọng Bảo thật thà.
-Ờ thì tại tôi mới vừa nghe cậu làm thơ xong.
Bảo cười:
-Vy nói chuyện cà khịa cứ y như con Hằng ấy.
-Sao mà y như được, tôi phải hơn chứ-Nguyên Vy nghiêng nghiêng gương mặt nhìn Bảo. Trông con nhỏ có duyên đáo để. Nhưng dường như tên con trai ngồi cạnh bên không thấy được cái duyên đó thì phải. Hắn vẫn nói giọng tỉnh bơ:
-Công lực của Nguyên Vy sao bằng nhỏ đó được!
-Hình như Bảo rất nhớ Hằng…
-Ừm.
-Bảo mới đọc lại thư phải không?
Hắn khẽ gật đầu.
-Vậy Bảo định thế nào?
Hắn ngẩng nhìn Nguyên Vy, tỏ vẻ không hiểu:
-Định thế nào là thế nào?
-Đừng có giả vờ không có gì nữa, rõ ràng là hôm nay tâm trạng Bảo không vui, rõ ràng là Bảo rất nhớ anh ấy, vậy mà Bảo vẫn…tại sao cậu không can đảm vào gặp anh ấy, nói cho anh ấy biết cậu vẫn yêu anh, rất nhiều.
-Vy nói cái gì thế.-Giọng Bảo buồn, xa xăm như từ một chốn nào vọng lại.
-Vở kịch này đã đến lúc hạ màn rồi , Bảo ạ.-Giọng Nguyên Vy cứng rắn hơn bao giờ hết. Cô không đành lòng khi nhìn người bạn của mình, ngày qua ngày tự dằn vặt mình trong nổi đau không tên nhưng có thật ấy. Bạn, phải, Bảo đơn thuần chỉ là người bạn thiết của Vy. Nhưng đâu phải cứ là người yêu người ta mới lo lắng cho nhau.
-Không nên, không nên chút nào hết-Tiếng Bảo vẫn trầm ấm như ngày ngày nào, có điều, dường như giọng nói mang nặng ưu tư hơn.
-Tại sao? Chẳng lẽ Bảo định sống như vậy suốt đời sao? Chẳng lẽ Bảo không hề hy vọng một ngày nào đó sẽ ở bên cạnh anh ấy, giúp anh ấy vượt qua khó khăn MÀ KHÔNG CẦN ĐEO MẶT NẠ GiANG BÌNH SAO?
-Nè, Nguyên Vy, đừng khóc, chuyện của tôi sao Nguyên Vy lại khóc. Vy biết không-Bảo chậm rãi nói, đôi mắt suy tư buồn hơn bao giờ hết-Thời gian ba năm đủ xoá sạch rất nhiều thứ, đối với anh ấy ba chữ Long Gia Bảo bây giờ có lẽ rất xa lạ. Mà tôi cũng không muốn anh ấy nhớ về những đau khổ mà tôi đã gây ra cho anh ấy ngày trước. Với tôi bây giờ, mỗi tuần nhận thư anh ấy viết cho một cô gái Giang bình không có thật nào đó, biết rằng anh vẫn còn mạnh khoẻ, nghe anh ấy kể những vui buồn trong cuộc sống, tôi thấy chừng đó là quá đủ rồi.
– Cậu có thật sự nghĩ vậy là đủ không? Tôi luôn tự hỏi tại sao trên đời lại có một tên ngốc như cậu, cậu hành hạ mình trong ba năm vẫn chưa nhận ra điều gì sao? Rõ ràng cậu không thể thiếu anh Du. T ôi thấy cậu rất nhớ ảnh mà. Đi đi Bảo chạy vào trong ấy, ôm chặt ảnh, đừng buông tay nữa có được không?-Nguyên Vy xúc động- Cậu có muốn biết tại sao tôi vẫn giúp cậu cho đến bây giờ không? Vì tôi hy vọng, một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy mối tình này đơm hoa. Thật đấy, tôi rất ngưỡng mộ cậu, vì cậu dám yêu, dám làm tất cả cho người mình yêu. Nhưng…tại sao cậu cứ hèn nhát chạy trốn mãi vậy.
-Vy thật sự là người bạn tuyệt vời nhất của tôi… Xin lỗi vì khiến cậu thất vọng đến vậy . Vy à, những thứ “không thể” thì vẫn là “không thể”.
Lại nhìn phía dòng sông vắng. Gió lạnh, rất lạnh nhưng Bảo thấy tim mình còn lạnh hơn. Vy nói đúng, hắn đang khát khao biết bao, ao ước biết bao được giữ chặt Du trong tay mình. Nhớ Du.
-Sao Bảo lại cố chấp đến vậy?
-…..
-Vy nhớ lần đầu tiên gặp anh Du. Lúc ấy Bảo buộc tôi vào cái thế hết sức tréo ngoe: Vợ sắp cưới của cậu. Khi cậu nói chuyện với anh ấy, cậu biết tôi thấy gì không: ánh mắt ấy tôi cứ tưởng là ánh mắt của kẻ bị xúc phạm, nhưng bây giờ, tôi nhận ra không phải vậy, đó là ánh mắt cầu cứu. VÀ tôi chợt nghĩ, biết đâu anh ấy cũng có tình cảm với cậu? Bảo à, 3 năm qua, đọc thư anh ấy gởi cho Giang Bình, tôi thật sự có tình cảm với anh ấy. Tôi càng hy vọng hai người sẽ được bên nhau…
Bảo ngồi thinh lặng nghe Vy nói, cảm thấy nỗi lòng mình được vơi nhẹ.
Nguyên Vy đã bình tĩnh trở lại, cô đưa mắt nhìn phía dòng sông, cái nơi chán phèo cô thường hay nói. Hít một hơi thật sâu, cô kiên quyết:
-Bảo định suốt đời sẽ không vào Hồ Chí Minh nữa?
Hắn không nói tương đương với cái gật đầu.
-Vậy thì tôi sẽ vào đó một mình.
Bảo giật mình:
-Chi vậy?
-Lá thư vừa rồi ảnh gởi không phải ảnh nói “rất mong được gặp Giang Bình” đó sao?
-Lúc nào ảnh chẳng viết thế-Hắn nhíu mày.
-Hôm qua, sau khi chép lại cái bản thảo chữ xấu hoắc của Bảo, tôi đã ghi thêm một câu: “Nhất định Giang Bình sẽ đến gặp anh, một ngày gần đây”
-Sao Vy lại….
-Cho nên-giọng Vy rất nhỏ nhưng Bảo nghe như có sấm sét trong đó-tôi sẽ đến gặp anh ấy như đã hứa, Bảo nên nhớ, tôi cũng chính là Giang Bình nữa đấy.
-Vy làm vậy để làm gì?-Bảo biết Nguyên Vy không đùa.
-Tôi không muốn tiếp tục lừa gạt anh Du nữa, dù động cơ có tốt đẹp đến đâu thì đó vẫn là lừa gạt. Tôi muốn mọi chuyện làm ra ngô ra khoai.
-Rồi sau đó? Khi ảnh biết mọi chuyện, Vy nghĩ ảnh sẽ nhìn tôi bằng con mắy biết ơn hả? Nếu vậy thì Vy thật sự không hiểu gì về con người ấy. Con người mà lòng tự trọng cao ngất ngưỡng ấy nhất định sẽ tìm cách trả đủ số tiền mà tôi đã giúp đỡ. Cái cá tính ương bướng ấy đáng sợ lắm.- Đôi mắt Bảo như sáng lấp lánh khi nhớ về Du, đôi mắt ấy hoà trộn nhiều cảm xúc.
-Tôi…tôi…thật sự không biết làm cách nào khác để giúp đỡ hai người.
Bảo nhìn Vy trìu mến:
-Vy giúp như vậy là quá đủ rồi.
Lại thở dài. Đây không biết là cái thứ mấy nghìn mỗi lần nghĩ đến chuyện của Bảo. Nhỏ tự hỏi rút cuộc Bảo với Du ai mới là người bướng hơn. Nguyên Vy lặng người nghe Bảo khẽ hát khúc ca “Ngọn lửa vĩnh cửu” quen thuộc. Vy biết Bảo đang nhớ Du nhiều lắm. “Du ơi, sao anh không đứng đây nghe Bảo hát, tình cảm của Bảo dành cho anh hết đấy.” Gió sông Hàn mạnh quá, nhưng có đủ mạnh để đưa tiếng hát của Bảo đến tai Du không nhỉ? Hồ Chí Minh và Đà Nẵng cũng đâu có xa xôi chi.
Nước sông Hàn gợn sóng làm hàng cọc trên sông cứ nhấp nha nhấp nhổm như lòng dạ ai bồn chồn. Trong màn đen của mặt nước, Nguyên Vy thấy thời khắc ấy lại quay về, thời khắc mở đầu cho một vở kịch kéo dài 3 năm và cũng có thể là hơn thế nữa. Vở kịch mà cô là một diễn viên tích cực…
… Flash back…
“Tao xin lỗi”, sau khi cúp điện thoại bằng câu nói ấy, Vy thấy Bảo bần thần như người mất hồn.
-Bảo! bảo!
-Hả? gì vậy Vy?
Vy phải gọi lớn hai ba lần Bảo mới nghe, bộ điệu hắn như người vừa trên cung trăng mới rớt xuống.
-Ai gọi mà đằng ấy thần người ra vậy?
-À, con Hằng.
-Có chuyện gì rồi sao?-Vy nhìn Bảo đầy vẻ tò mò.
-And Du…anh Du…-giọng nói của hắn đầy lo lắng-anh Du…có chuyện rồi.
Bảo kể vắng tắt nội dung con Hằng vừa thông báo, nhưng vừa kể xong, Bảo càng trở nên hoảng loạn:
-Không biết có nặng lắm không? Không biết có ai trông không? Không biết đã tỉnh lại chưa nữa?-Bảo lắp bắp như nói với chính mình.
Nguyên Vy phải nắm chặt tay Bảo để hắn trấn tĩnh lại. Cô thấy tay Bảo đang run rẩy. Vừa mới đây, Bảo còn tỏ ra bình thản khi nói chuyện với Hằng, vậy mà…không thể tin được.
-Tôi phải làm sao đây? Chính tôi đã hại ảnh.
-Bảo, bình tĩnh đi-Nguyên Vy nói lớn đến độ những hành khách khác phải quay lại nhìn.
-Tôi…tôi không biết mình nên làm gì…tôi thật sự không biết.
-Sao lúc nãy Bảo không chạy vào bệnh viện coi tình hình ra sao mà lại lên máy bay?
Gương mặt hắn biểu lộ chữ “đau” và chữ “bất lực”:
-Anh ấy nhất định không muốn nhìn thấy mặt tôi đâu, tôi đến chắc chắn sẽ làm Du không vui…tôi không biết phải làm sao mới đúng-Bảo gục đầu.
Nguyên Vy vẫn nắm chặt một tay Bảo, hắn đang run dữ dội. Cô thừa nhận trước đó, cô hơi có tình cảm với Bảo, nhưng, nhìn thấy hắn thế này cô cứ mong hắn được ở bên cạnh Du. Lần đầu tiên cô thấy một kẻ si tình đến vậy, dù là một mối tình ngang trái.
Khi yêu nhiều người ta thường đau khổ nhiều. Đó là một chân lý và Bảo cũng không ngoại lệ. Lúc này đây, Vy biết Bảo rất rất muốn cạnh bên Du, nhưng lý trí hắn đang đấu tranh kịch liệt với tình cảm. Hắn không biết mình phải làm sao. Đau đớn, hắn nhận ra mình vô dụng biết bao. Lo lắng cho một người mà không thể ở bên cạnh, chỉ luôn tự hỏi người ấy bây giờ ra sao rồi nhưng lại không có bất kỳ một câu trả lời, lo lắng tăng gấp đôi. Hắn như người ngồi trên đống lửa. Hắn sợ, lỡ như… là lỡ như… Du có mệnh hệ nào, hắn phải làm sao đây?
Muốn gặp nhưng không thể gặp, muốn đến nhưng không thể đến, muốn chăm lo nhưng không thể làm gì cả. Tâm trạng đó, Nguyên Vy có thể hiểu.
Bảo như người mất hồn, đến sân bay Đà Nẵng mà hắn vẫn bần thần như người ở trên mây.
-Vy, mua giùm tôi vé máy bay, tôi muốn vào lại trong đó xem tình hình của anh Du.
Nhìn gương mặt chạm vẻ đau khổ đến thế, Nguyên Vy thấy chạnh lòng:
-Bảo vào lại trong đó rồi có dám đến thăm ảnh không?
-Tôi…tôi không biết…chắc Du không muốn gặp tôi đâu…tôi sợ.
Nhưng chữ rời rạc nhưng đủ để một cô gái thông minh như Nguyên Vy hiểu được ý Bảo muốn nói gì.
-Vậy thì Bảo có vào đó cũng như không. Hay là…để tôi vào lại thay Bảo nắm tình hình.
-Được không?-Bảo nhìn Nguyên Vy nghi ngại. Thực ra hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào hay hơn.
-Được mà. Bảo luôn mang theo điện thoại nhé, có chuyện gì Vy gọi, Bảo cứ chỉ dẫn Vy nhất định sẽ làm tốt vai trò đại diện của mình. Nhiệm vụ của Bảo bây giờ là phải bình tĩnh lại để giải quyết mọi chuyện…
-Tôi nhất định mang ơn Vy suốt đời.
-Đừng nói khách sáo vậy chứ, chúng ta là bạn mà, khi cần nhất, Bảo đã tìm đến tôi, điều đó chứng tỏ chúng ta là bạn thân mà, sẽ có lúc tôi cần lại sự giúp đỡ của Bảo mà.-Cô cười trấn an Bảo.
….End Flash…
Và mọi chuyện đã bắt đầu như thế. Cô tự xưng mình là Giang Bình đến gặp bác sĩ Tùng, một người quen của Bảo, nhờ giúp đỡ. Bảo và cô đã dựng nên vở kịch với mong muốn Du mau chóng bình phục. Bảo thường viết thư động viên Du rồi nhờ Vy viết lại, nét chữ con gái công với cái tên Giang Bình, Du sẽ không bao giờ nhận ra tài ảo thuật của Bảo. Còn Nguyên Vy, cô tình nguyện làm tòng phạm của Bảo với điều kiện thư Du gởi cho Giang Bình, cô cũng có quyền được đọc. Nói cách khác, Giang Bình chính là Bảo và Nguyên Vy. Cứ thế, Nguyên Vy làm tốt vai trò của mình mấy năm nay. Nhưng, mỗi lần thấy Bảo nhớ Du như thế này, cô muốn biết bao được nhìn thấy cảnh hai người ấy bên nhau. Không biết từ lúc nào, Nguyên Vy thấy ngưỡng mộ vô cùng tình cảm của Bảo dành cho Du. Cô tự hỏi những tình yêu chân thật sao thường không trọn vẹn đến thế. Ông trời thật khéo trêu ngươi.
-Bảo đừng hát bài đó nữa, nghe buồn lắm.
-Vậy hả,anh Du lại rất thích bài này đấy.
-Chết tiệt, cậu đừng làm tôi ghen tị chứ. Biết cậu chung tình thế này, hồi nhỏ tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của cậu cho rồi.
-Nè, nè, đừng có tham lam đến thế chứ, không khéo anh Nguyên đến tìm tôi “tính sổ” bây giờ.-Hắn cười phì khi thấy mặt Nguyên Vy thay đổi- chà, mới nhắc tới anh Nguyên là đã…
-Kệ người ta chứ. Cũng may tôi có ảnh rồi chứ không thì tôi đền cậu phải cưới tôi đấy-Nguyên Vy đùa.
-Tự dưng sao tôi lại bị bắt đền.
-Thì đeo nhẫn đính hôn giả của cậu tôi mới bị mất duyên nè.
-Không dám đâu, nhờ “mất duyên” vậy mới có thể gặp anh chàng cù lần đó chứ, cám ơn tôi đi.
-Nè, vừa phải thôi, anh Nguyên cù lần hồi nào.
-Không cù lần mà tỏ tình cái kiểu “em không thấy tên hai đứa mình được kết nối bởi một chữ sao, đó có lẽ là duyên phận đấy, em đồng ý quen anh nhé”.
Suýt nữa đầu Nguyên Vy bốc khói khi thấy Bảo biến tấu lời tỏ tình của Nguyên để chọc quê nhỏ.
-Có thời gian để chọc phá người khác chi bằng lo giải quyết chuyện của mình đi kìa.
-Chuyện tôi có gì đâu mà giải quyết.
Không khí đang vui bỗng nhiên chùng xuống.
-Thôi, khuya rồi, tôi chở Nguyên Vy về.
-Ừm.
-Mà Vy đừng có vào trong đó làm mọi chuyện rối tung lên nhé.
-À, ừ, Vy biết mà-Khi nói, Vy không nhìn thẳng vào mặt Bảo.
Đêm ở Đà Nẵng yên tĩnh hơn hẳn đêm Sài thành. Lòng Bảo lắng lại, nhớ quá những đêm cùng Du ngắm phố khuya. Giờ này Du đang làm gì? Đi ngủ chưa hay vẫn còn viết? Đêm nay Du có nghĩ về Giang Bình không? Còn Bảo, có góc khuất nào trong lòng Du để dành cho Bảo không?
…Gió sông Hàn làm cả thành phố trở lạnh….