I love you because you are you - Chương 52
52.
-Anh tìm tôi có việc gì à?
Bảo đặt cốc nước lên bàn cho Du. Hắn đang thắc mắc là tại sao Du lại đến tìm hắn tối hôm nay. Không, thật sự là hắn đoán được lý do tại sao Du đến, nhưng Bảo lẫn tránh, hắn không muốn nghĩ rằng Du đến đây là vì Nhật. Thà Du cứ như trước đây, hay cáu gắt nhặng xị với hắn, còn hơn Du cứ đối xử khách sáo với hắn như vậy. Là hắn sai sao? Sai vì đã yêu Du, sai vì đã nói cho Du nghe chuyện của Nhật và hắn? Hắn ghét Du như thế này.
-Tôi nhờ cậu một việc.
-Đi chở thằng Nhật chứ gì?- Bảo cố nén giọng-sao anh không gọi điện thoại như mấy bữa này?
Du cười trừ:
-À, tôi thấy cũng hơi phiền cho cậu, nên…
-Nên đích thân anh đến đây nhờ?-Bảo chua chát.
-Không phiền cậu chứ?-Hình như Du vẫn không nhận ra giọng điệu khác thường của Bảo.
-Dĩ nhiên là tôi thấy rất phiền rồi-Bảo nói lớn, hắn cảm thấy mất kiên nhẫn trước thái độ của Du.
Du bất ngờ trước câu nói của Bảo, anh hơi cao giọng:
-Cậu ích kỷ vừa thôi, ít ra cậu cũng phải biết vì cậu mà Nhật nó….
Du nói chưa hết câu Bảo đã đùng đùng nắm tay Du kéo đi. Du hốt hoảng:
-Nè, thả tay tôi ra, cậu làm cái quái gì vậy.
Mặc cho Du quát, Bảo vẫn lôi Du vào phòng mình một cách thô bạo. Du làm hắn phát điên lên mất, ít ra Du cũng phải hiểu cảm giác của hắn chứ, hắn có cảm tưởng Du đang cố gắng ghép hắn với Nhật.
-Thả tôi ra không thì bảo?
Tiếng cửa đóng sập lại sau lưng Du. Bảo gằn từng tiếng:
-Tôi cần nói chuyện với anh.
Du xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị Bảo kéo mạnh:
-Chết tiệt, có chuyện gì nói trong phòng khách không được hả?
Bảo đấm mạnh tay vào tường:
-Tôi thật sự không hiểu trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì. Tôi có cảm giác hình như anh đang cố tình đẩy Nhật cho tôi.
Du nói, giọng vẫn không hết tức giận:
-Tôi chỉ muốn cậu chữa lành vết thương trong lòng nó thôi.
-Làm sao tôi chữa được?-Bảo lớn tiếng-Cậu ấy phải tự mình vượt qua chứ, đâu phải chỉ có mình cậu ta đau khổ.
-Nhưng…
-Chẳng phải anh đã nói chyện của chúng tôi để chúng tôi giải quyết sao, đạo đức giả.-Bảo cay đắng.
Mắt Du chùng xuống, buồn bã:
-Xin lỗi, nhưng tôi không thể chịu được khi thấy nó đau khổ như vậy.
-Còn tôi thì sao?-Bảo hét lên-Tôi thì sao?
Du nhìn Bảo, như muốn khẩn cầu:
-Chẳng lẽ Nhật không có một cơ hội nào sao?
Nếu bình thường, có lẽ Bảo đã bị đốn ngã bởi ánh mắt ấy. Nhưng , bây giờ, cái nhìn nài nỉ ấy khiến Bảo đau, nó làm Bảo tức giận hơn.
Du vẫn tiếp tục:
-Chỉ một cơ hội thôi, cũng không được sao?
-Tại sao tôi phải cho cậu ta một cơ hội khi biết mãi mãi không thể?-Giọng Bảo điên tiết.
-Cậu cố chấp.
-Cậu ấy không từ bỏ, tôi cũng không từ bỏ, tôi có làm gì sai sao?
-Biết đâu tình cảm của cậu chỉ là nhất thời.-Du nhìn thẳng vào mắt Bảo.
Bảo cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung , không thể chịu đựng được nữa. Câu nói của Du đã phá tan bức tường kiền chế của hắn, hắn không còn khả năng kiểm soát bản thân. Hắn thấy căm ghét Du đến tột cùng.Du tàn nhẫn quá. Chưa bao giờ hắn muốn vò nát Du như lúc này. Hắn nắm chặt vai Du, đau điếng:
-Anh bị ngu hay bị ngốc hả-Bảo như quát thẳng vào mặt Du, hai mắt hắn nhìn sâu vào mắt Du, tìm kiếm-Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không hiểu, không nhận ra dù chỉ một chút rằng tôi yêu anh sao?
Sửng sốt.
Kinh hoàng.
Du như người gặp ác mộng. “Không phải, không thể, không đúng” Du cố gắng phủ nhận điều “Bảo vừa nói, điều đó, làm sao có thể?Bảo yên mình?Ngu ngốc, không thể nào, là nghe nhầm,nghe nhầm thôi.”Du tránh né, tránh né cái nhìn như thiêu cháy của Bảo. anh cố gắng hất đôi tay đang ghì chặt lấy vai mình. Du chạy trốn, trốn ánh mắt mãnh liệt ấy, trốn lời khẳng định chắc chắn của Bảo.
-Không đâu, cậu đùa tôi đúng không, không phải như vậy, điều đó…không thể nào đâu..
Du trốn tránh, Du xem lời nói gan ruột của Bảo chỉ là trò đùa, không hơn không kém, điều đó làm hắn thất vọng , làm cơn giận của hắn lên tới đỉnh điểm. Hắn không còn kềm chế được nữa. Đầu hắn như muốn nổ tung. Nắm chặt lấy cổ tay Du bằng tất cả sức lực khiến nó đỏ tấy lên, Bảo ghì mạnh vào tường:
-Anh có cần tôi chứng minh không?
Bảo cười chua chát. Cái nụ cười mà không ít lần Du thầm khen là dễ mến bây giờ lại trở nên đáng sợ. Cái con người mà Du nghĩ là đã chững chạc giờ trở nên man dại, bồng bột đến khó tin.
-Cậu…cậu muốn làmgì?
Du lùi lại, ra sức giựt tay mình ra nhưng vô ích, lưng Du chạm vào tường, như cảm nhận rõ cái lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Bảo ghì chặt tay Du đưa lên cao, bật chấp ánh mắt hoảng hốt sợ hãi của Du. Hắn để bờ môi mình tung hoànhkhắp mặt Du.Thô bạo. Vội vã. Cuồng nhiệt. Du thảng thốt né tránh những nụ hôn dữ dội của Bảo. Đây không phải là Bảo mà anh biết, Bảo điềm đạm, Bảo chính chắn, Bảo hiền lành, Bảo chưa bao giờ làm anh sợ hãi, Bảo mà anh biết không bao giờ hành động đáng sợ như thế này cả.
Du hét lớn:
-Bảo, dừng lại.
Bảo không đủ tỉnh táo để nghe giọng nói hoảng sợ của Du. Con quỷ trong lòng Bảo đã chế ngự hắn, con quỷ mà bấy lâu nay hắn cố gắng trói lại bây giờ đã bứt tung ra, gào thét điên cuồng muốn Du biết hắn yêu Du, yêu đến mức muốn xé nát ra, muốn du chỉ là của riêng hắn, hắn muốn Du, khao khát có Du trong vòng tay biết bao.
-Bảo , dừng lại.
Giọng Du như lạc hẳn khi chiếc cúc áo đầu tiên bị bức tung. Du hiểu nếu không làm hắn tỉnh táo lại, ngay lúc này, sự việc có thể đi xa hơn những nụ hôn thô bạo kia. Da thịt Du như bị đôi môi tham lam ấy nuốt trọn. Sợ. Du vùng vẫy, chống cự bằng tất cả sức lực có thể. Bảo mặc kệ. Hắn như kẻ đi trên sa mạc, khát nước đến cháy bỏng và cần một trận mưa để thoả cơn khát ấy. Bảo không muốn nghĩ tới hậu quả. Mặc kệ. Hắn cắn mạnh vào cổ Du, ngon lành.
Du sợ, rất sợ. Bằng chút sức lực còn lại, anh dẫm mạnh vào chân Bảo.Trong một chút bất ngờ, tay Bảo nới lỏng. Du nhanh chóng giựt tay ra, và:
“Bốp”
Một cái tát đau điếng giáng thẳng vào mặt Bảo. Du hét lớn:
-Tỉnh táo lại đi.
Du bỏ chạy trước khi con quỷ lòng của Bảo kịp thức tỉnh, trước khi sự việc đi quá xa. Anh chạy trốn, trốn tình cảm của Bảo. Du không hiểu tại sao mình đang đau nhiều hơn là giận…
“Rầm”
Cánh cửa bị Du đẩy mạnh vang lên một tiếng chát chúa. Bảo ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh ngắt, bần thần nhìn theo bóng Du khuất xa.
-Vậy là hết, vậy là hết..
Hắn cười, nhạt thếch. Cảm thấy cổ họng khô khốc mặn chát. Cười. Cay đắng. Hắn như một kẻ mất hồn.