I love you because you are you - Chương 50
50.
Bảo và Nhật ngồi im lặng như thế này đã rất lâu. Cả hai đều không biết làm sao để mở miệng trước. Thời gian cứ chậm chạp lê bước từng giây. Cái bàn cạnh sông xem ra rất lý tưởng để những ai muốn đo coi thời gian có thể kéo dài lê thê bao nhiêu. Chỗ Bảo và Nhật ngồi thật yên tĩnh, hay là vì buổi sáng nên chỗ này ít khách nhỉ?
Gió nhẹ,những con sóng trên sông cứ nhấp nhô như cõi lòng thấp thỏm của hai tên đang nhìn nó.
Chợt, Bảo hít sâu một cái, phá tan bầu không khí im lặng khó chịu giữa hai người bằng tiếng lách cách của cái muỗng inoc chạm vào ly sứ.
-Chúng ta vào đề nhé.-Bảo đề nghị một cách thẳng thắn.
Nhật vẫn không nhìn thẳng vào Bảo mà trông ra phía sông. Nắng làm những con sóng có vẻ lấp lánh, như dát những mẫu bạc. Nhật tự hỏi có bao giờ mặt sông thôi gợn sóng hay không? Làm gì có nhỉ, cũng giống như người ta chẳng bao giờ thôi suy nghĩ, hồi nhỏ thì nghĩ về những điều vu vơ, ngốc nghếch, lớn lên thì nghĩ về những cái sâu sắc hơn, phiền muộn hơn. Nhớ hồi học GDCD lớp 11, người ta định nghĩa hạnh phúc là khi ta thoả mãn nhu cầu, vậy nhu cầu không đáp ứng thì không được hạnh phúc sao? Nhật không nghĩ thế. Cũng như chuyện tình cảm của mình, Nhật đã biết trước lời giải, lúc đầu là đau, rất đau nhưng dần dần, nỗi buồn vơi nhẹ. Bây giờ, nó tựa như những đợt sóng nhỏ ngoài kia, chỉ là đợt sóng nhỏ mà thôi.
Vậy là, Nhật đã quyết định, Nhật không muốn ràng buộc Bảo thêm nữa. Bởi vì người Bảo yêu là “người ấy”, người mà Nhật cũng vô cùng yêu thương. Hôm trước, tự nhiên Du gọi Nhật lại, chỉ nói một câu đơn giản “Dù xảy ra chuyện gì cũng có những người vô cùng thương yêu em”, Nhật biết trong những người ấy có Du.
Thật khó để từ bỏ, nhưng Nhật đã để sự ích kỷ của mình ràng buộc Bảo hơn nửa năm rồi, cũng nên chấm dứt thôi. Có điều Nhật biết trái tim mình chưa muốn chấm dứt. Nhật quay lại, nhìn thẳng vào mắt Bảo:
-Anh không cần phải nói gì cả, em biết câu trả lời rồi.
Bảo không ngạc nhiên.
-Tôi xin lỗi.
Nhấp ngụm cà phê, Nhật cảm thấy sao hôm nay nó đắng nghét đến vậy.
-Tại sao anh từ chối?
Bảo cũng làm hành động y hệt Nhật và cũng có cảm giác đắng chát khi nghĩ về người ấy.
-Bởi vì tim tôi không còn chỗ để chứa bất kỳ ai.
-Anh Du phải không?
-Hả-suýt tí nữa Bảo đánh rơi cái muỗng-Sao Nhật biết?
Nhật bật cười:
-Làm gì anh hốt hoảng vậy, em biết lâu rồi, nhưng….
-Sao?-Bảo tròn mắt nhìn Nhật như thể người ngoài hành tinh.
-Nhưng em không giao anh hai cho anh đâu-Nói rồi cậu đứng dậy, nở nụ cười thật tươi-Em về trước.
Đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi Nhật thấy ánh mắt của Bảo khi cận nhắc đến Du, lòng Nhật vẫn đau. Một chút ích kỷ trẻ con Nhật vẫn không từ bỏ được. Chưa bao giờ Nhật nghĩ sẽ giao Du cho ai đó, kể cả Bảo, người mà lòng Nhật vẫn còn chút vương vấn. Như một điều hiển nhiên, Nhật luôn nghĩ Du là của riêng Hằng và Nhật, không thể của ai khác. Nhớ hồi giáng sinh, khi cô gái tên Loan đến nhà chơi và được mấy cô cùng chỗ làm Du gọi là “người yêu cũ” của Du, Nhật đã cảm thấy khó chịu với cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy. Vẫn biết mình trẻ con, nhưng Du đã trở thành một người đặc biệt, không thể thay thế và Nhật cũng không muốn chia sẽ cho ai, trừ chị Hằng. Nếu một ngày nào đó, Bảo đem Du đi, Nhật chắc chắn sẽ ghét Bảo dù bây giờ tim cậu vẫn còn đau vì Bảo.
Có lẽ Nhật không nhận ra, mười tám tuổi người ta chưa hẳn đã lớn.