I love you because you are you - Chương 49
49.
Bảo vừa nói vừa nhìn thằng Nghĩa với vẻ mặt thương hại thấy rõ. Coi, thằng này mặt mày bầm tím, một con mắt sưng vù trông thảm thương hết chỗ nói, hậu quả của việc đụng độ với Hằng la-sát (Bảo vừa mới đặt biệt danh này xong). Phải khó khăn lắm tên tóc hai màu mới trả lời Bảo được:
-Tao không sao, may nhờ bị thương tích vậy bà chị mới thương tình tha cho tao, nếu không thì…
-Tôi nghiệp-Bảo vỗ vai Nghĩa làm ra vẻ thông cảm lắm-Nhưng mày không thể trách tao được, chính mày đã khai tao ra phải không?
-Tao đâu có cách nào khác…Ối-Cái miệng thằng này vẫn còn nhức nhối.
-Thôi, dù sao mày cũng giúp tao rất nhiều rồi.
-Hằng có làm gì mày không? Hình như nhỏ chưa “xử” mày hả?-Nghĩa nhìn Bảo săm soi như muốn kiểm tra xem có vết bầm nào như mình không, phát hiện thằng này vẫn lành lặn đẹp trai như thường.
-Nó không sử dụng “nhục hình” với tao, nó tra tấn tao qua điện thoại làm tao mất ngủ cả đêm.
Sự thật thì Bảo mất ngủ không phải vì bị nhỏ Hằng tra tấn, mà là tại cái tên ghét-chết-được kia, nhưng dù sao cũng là anh em một nhà, hắn gộp chung cũng đâu có oan.
Nghĩa trông có vẻ rất thông cảm cho Bảo, chợt hắn tò mò khi nhớ ra một chuyện:
-Ê, Bảo, vậy chuyện mày với anh Du sao rồi? tỏ tình thành công chứ mày?
Suýt tí nữa Bảo đã ôm chầm lấy thằng Nghĩa, vẻ mặt cảm kích vô bờ bến:
-Cám ơn mày, mày là người duy nhất ủng hộ tao dù không có kết quả gì.
-Hả? Bị từ chối rồi à?-Nghĩa không tin vào tai mình. Chứ gì nữa, người nổi tiếng đào hoa mà bị từ chối là một điều hết sức phi lý.
Bảo trưng bộ mặt đầy đau khổ:
-Biết người ta không có ý gì với mình thì tỏ tình làm cái quái gì nữa.
Nghĩa chắc lưỡi:
-Chúng ta đúng là hai kẻ “khổ vì tình”.
Nghe Nghĩa nói làm như thể hắn cũng cùng hội cùng thuyền với Bảo khiến Bảo ngạc nhiên:
-Sao, mày thích đứa nào hả?
-Ừ.
-Sao tao không biết?
-Mới tối hôm qua thôi sao mày biết được-gương mặt sầu thảm của nghĩa càng trở nên sầu thảm hơn.
-Hả? tối hôm qua? Ai?
-Người làm tao ra nông nỗi này.
Lượng thông tin mà Nghĩa vừa cung cấp hết sức bất ngờ nên phải một lúc lâu, Bảo mới tiêu hoá xong. Hắn ngồi bật dậy:
-Cái gì? Con Hằng hả?
im lặng đồng nghĩa với đồng ý.
Dù trong lòng đang rầu thúi ruột Bảo cũng không khỏi bật cười.
Giọng nói của Nghĩa đầy vẻ khó khăn:
-Mày đừng chọc tao. Sau việc hồi tối, tự dưng tao nghĩ về nhỏ cả đêm.
-Mày với nó quen nhau lâu rồi chẳng lẽ đến bây giờ mới “đau tim”?
-Sao tao biết được-Mặt Nghĩa nhăn nhó.
Tình cảm đúng là thứ không thể nào tìm được lời giải đáp chính xác. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ thay thằng bạn, Bảo đành phải nói cho Nghĩa nghe một sự thật đau lòng:
-Tao nghĩ mày nên rút lui trước khi quá muộn, con Hằng giống anh Du vậy không yêu ai đâu. Hơn nữa, tao nói thật, mày đã bị bà chị “hành xác” nhiều rồi, chẳng lẽ mày lại chọn con vợ giống bà chị để….như vầy hả?-Bảo chỉ vào những cục sưng tím trên mặt Nghĩa để làm “dẫn chứng”
-Tao không biết, hình như vì nhỏ bạo lực như vậy nên tao mới thấy nhỏ khác với mấy con bồ ỏng ẹo của tao, rồi…đâm ra tương tư.
-Tao nói mày nghe, con ác ôn đó không được tính là con gái.
-Mày càng nói tao càng thích. À, mà rốt cuộc nhỏ thích loại người như thế nào ?
Nhìn cái mặt hào hứng của Nghĩa khi nói về nhỏ Hằng, Bảo biết mình có khuyên gì cũng vô ích. “Đúng là cái thằng chấp mê bất ngộ, rồi có ngày hối hận nghe con”, tuy nghĩ thế nhưng Bảo vẫn tận tình “giúp đỡ” thằng Nghĩa có một profile khá hoàn chỉnh về con bạn thân. Thôi kệ, số thằng này là số bị con gái đè đầu cưỡi cổ mà.