I love you because you are you - Chương 48
48.
-Thằng nhóc kia, có gì nói đi chứ.
Du hét lớn một cách thiếu kiên nhẫn. Tự dưng đang bưng rượu cho khách thì thằng Nghĩa chạy đấn, kéo anh đi mà không thèm để ý gương mặt tràn đầy “nộ khí” của của chị Thanh . Và mặc cho Du “chống cự”, thằng Nghĩa vẫn giả điếc (mà biết đâu hắn điếc thật vì bị Du quát liên tục cũng nên) hắn chở Du tới Như Thanh “Thằng Bảo có chuyện cần gặp anh”. Vậy là cuối cùng cái thằng chết tiệt tên Bảo lại kéo anh lên xe và chở anh đi như thế này.
Trong khi Du bắt đầu đổ quạu vì sự im lặng bất thường của Bảo thì thằng này vẫn nhíu mày đăm chiêu mà không nói lời nào. Nếu không có con Hằng, Bảo đâu cần dùng hạ sách này. Nhật vừa thi đại học xong, có nghĩa là kỳ hạn cho câu trả lời sắp tới, Bảo muốn nói chuyện với Du trước khi “đối phó” với “thằng em rắc rối” của anh.
Trước khi Du kịp quát lên lần nữa, Bảo đã dừng xe ngay bên một quán cà phê vườn.
-Tới nơi rồi-Hắn quay lại nhìn Du và cười huề vốn, hình như càng lúc nụ cười của hắn càng chuyên nghiệp thì phải.
Nhưng nụ cười đẹp rất pro ấy lại làm cho Du có cảm tưởng mình bị chơi khăm:
-Có chuyện gì?
-Vào đây cái đã-vừa nói Bảo vừa dắt xe vào, phớt lờ thái độ khó chịu của Du.
Sau khi chọn một bàn khá yên ĩnh, Bảo đưa mắt nhìn quanh, “May mà không ai chú ý đến chỗ này cả”, hắn nghĩ thầm. Du cũng có hành động tương tự như Bảo, dù không phải người sành sỏi ăn chơi gì, Du cũng thừa biết những quán cà phê kiểu như thế này rất thích hợp để các đôi trai gái hẹn hò nhau và…tự do làm những điều họ thích mà không bị ai quấy rầy. Du hơi đỏ mặt khi thấy một đôi đang hôn nhau quấn quýt ở đằng xa. Du vội quay mặt lại, thấy Bảo đang quan sát mình nãy giờ. Tự dưng Du bực bội:
-Nhìn cái gì? Sao lại vào đây?
Bảo thích thú nhìn Du, những lúc Du cáu lên vì ngượng như thế này trông thật “dễ thương”. Dễ thương? Chậc, nếu hắn nói ra cái suy nghĩ “bệnh hoạn” này, hắn không nghĩ là mình có thể thấy mặt trời ngày mai. Hắn nhìn thẳng vào mắt Du, ánh sáng mờ mờ của đèn nêon giúp hắn che đậy phần nào cảm xúc trong mắt mình.
-Tôi có chuyện cần nói với anh.
-Sao không nói ở nhà?
Hình như cách ăn nói cộc lốc đã trở thàng “phong cách” của Du đối với Bảo. Bảo không thể hiểu được tại sao đối với mấy đứa con gái như Hằng và Loan, Du luôn tỏ ra điềm đạm dịu dàng, còn đối với con trai, nhất là Bảo, Du lại có thái độ “thô bạo” đến vậy.
-Ở nhà không tiện-Bảo nói.
-Có chuyện gì mờ ám phải không?-Du cũng nhìn thẳng vào Bảo, đôi mắt rất thần.
-Ừ ,cũng có chút chút-Bảo cười trừ, đa số trong các cuộc giao tiếp, nụ cười gần giống như một chất bôi trơn giúp đôi bên nói chuyện thoải mái hơn-Anh yêu ai?
Nghe câu hỏi giống như dành cho mấy đứa mẫu giáo, mắt Du trừng lên nhìn Bảo:
-cậu chơi khăm tôi à?
Bảo nuốt nước bọt:
-Không, tôi hỏi thật đấy, có chuyện rất quan trọng.
-Ba,má ,Hằng, Nhật, chắc cộng thêm thằng Gia nữa.-Du liệt kê một cách nhanh gọn lẹ.
Câu trả lời của Du Bảo đã luờng trước rồi, chỉ có lạ một điều là tại sao “lão sư Gia” cũng được xếp vào hàng nhất như thế. Thật không chịu được. Bảo chột dạ:
-vậy còn tôi?
-Không xếp hạng, có gì sao?-Du nhìn Bảo lom lom nhưng không nhận ra một thoáng thất vọng trên gương mặt Bảo.
-Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi-Bảo đáp xụi lơ, rồi hắn chợt nhớ ra một điều cần hỏi-Anh có biết chuyện của Nhật không?
-Chuyện gì?
-Nhật không nói với anh hả?
-Chuyện gì mới được chứ?
Nhìn thái độ của Du, Bảo biết nagy là tên ngố này chẳng hay biết gì ráo, hắn bèn xua tay:
-Không, không có gì cả.
-Nói mau, chuyện gì?-Giọng Du đầy đe doạ.
-Nhật nói cậu ấy yêu tôi, và bảo sau khi cậu ấy thi đại học xong hãy trả lời-Bảo vừa nói vừa quan sát Du.
Sững sờ.
Ngạc nhiên.
Ly cà phê suýt tí nữa đã bị Du hất đỗ, anh không tin vào tai mình.
-Không thể nào, không thể nào đâu.
-Đó là sự thật.
Sự im lặng bao trùm cả hai người. Bảo không hiểu tại sao mình nói ra điều này cho Du, chẳng phải là nếu Du biết chuyện thì cơ hội dành cho Bảo càng ít đi sao. Nhưng…Bảo muốn đánh cược với Du, Bảo muốn xem Du sẽ phải ứng ra sao trước tình huống này…và Bảo muốn biết mình là gì trong lòng Du.
Còn Du thì đang cố gắng suy nghĩ về chuyện của thằng em ngốc nghếch. Chuyện tình cảm của Nhật vốn không làm Du bận lòng nhiều vì anh nghĩ tình cảm của nó vẫn còn bồng bột, con nít, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nhưng sau khi nghe Bảo nói, Du nghĩ Nhật không đùa. Nếu như Bảo cũng yêu Nhật thì Du sẽ không phản đối như trước đây, vì bây giờ, Du thấy Bảo đã trưởng thành, chững chạc hơn một năm trước rất nhiều. Nghĩ thế, Du lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
-Vậy cậu nghĩ sao? cậu cũng yêu nó chứ?-Anh nhún vai nhẹ-nếu vậy thì tôi không phản đối.
Đúng vậy, Du chẳng có lý do gì để phản đối cả. Ngay cả việc Bảo và Nhật đều là hai đứa con trai thì Du nghĩ đó cũng không phải là vấn đề. Tình yêu là tình yêu, tại sao cứ phải so đo tính toán nhiều việc để thêm khổ? Du suy nghĩ thoáng, vì lòng anh đủ rộng để chấp nhận những điều tréo ngoe mà người đời cho là nghịch lý, vì Nhật là em Du, và vì Bảo từ bao giờ đã trở nên quen thuộc trong cuộc sống của anh. Vậy thì, Du không có điều gì phải đắn đo trong việc này cả.
Tim Bảo quặn thắt, đau đến nghẹt thở. Người chiếm trọn trái tim hắn lại có thể nói ra điều tàn nhẫn đến thế. Sao Du có thể vô tình đến vậy? Trong lòng Du, Bảo chẳng là gì cả ư? Hắn nhếch mép, cười, chua chát:
-Nếu tôi không yêu Nhật thì sao?
Du trầm ngâm suy nghĩ, thật lâu, điều anh lo lắng giờ đã thành hiện thực. Du đang thắc mắc tại sao Bảo lại gọi anh ra đây nói chuyện của Nhật, thì ra là thế. Giọng Du dứt khoát, không tức giận nhưng có chút thất vọng:
-Đó là chuyện của cậu và em tôi, tôi chỉ cấm đoán khi nó chọn người không đàng hoàng còn cậu là một chàng trai tốt. Tôi nghĩ dù Nhật là em tôi, tôi cũng không có quyền hạn xen vào đời sống riêng tư của nó. Cho nên chuyện của hai người thì tự hai người giải quyết lấy.
Giọng Bảo nhẹ hẫng:
-Tôi cũng có yêu một người, nhưng không phải là Nhật.
-…
-Không phải là yêu, mà là rất yêu…dù người ta không bao giờ hiểu được.
-Vậy tôi nhờ cậu một chuyện được chứ- Du nói với giọng rất nghiêm túc- Cậu hãy từ chối nó một cách khéo léo, đừng làm nó tổn thương, được không?
-Anh có lời khuyên nào khác không?
Du cười:
-Không, chuyện của cậu thì chỉ có bản thân mới giúp cậu được thôi. Dù sao tôi cũng chúc cậu may mắn.
Trái tim Bảo nhói đau khi nhìn vào đôi mắt thản nhiên của người đối diện, trong đôi mắt ấy ẩn chứa điều gì? Mãi mãi Bảo vẫn không hiểu được.
-Anh vẫn luôn mạnh mẽ đến thế sao? Dù anh đã gặp rất nhiều bất hạnh anh vẫn cứng cỏi khiến tôi không thể không ngưỡng mộ.
Đôi mắt Du như chùng xuống, nhưng chỉ trong một tích tắc:
-Tôi không nghĩ mình gặp nhiều bất hạnh. Khi tôi nhận thức được mình là đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi đã có một mái gia đình êm ấm, hạnh phúc. Dù tôi có bỏ học giữa chừng thì sao chứ, Hằng và Nhật sẽ tiếp tục ước mơ của tôi. Cậu biết không, trên đời này có rất nhiều người gặp những bi kịch đau khổ, nhưng bi kịch hơn là họ cứ ôm lấy đau khổ mà sống. Thật ra tôi thấy cậu cũng rất mạnh mẽ, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.
Lời Du nói cho Bảo nghe mà cứ như đang nói với chính mình. Bảo nhìn con người gầy gầy đang ngồi trước mặt mình, muốn hiểu hơn về người ấy biết bao. Đôi khi, Bảo thấy Du rất mạnh mẽ, kiên cường, nhưng Bảo nghĩ đằng sau ấy có một con người mà Bảo muốn che chở.
-Nhưng đau khổ đâu phải muốn vứt bỏ là vứt bỏ ngay được. Nghe Hằng kể, nhỏ chưa bao giờ thấy anh khóc, kể cả ngày ba má anh mất, chẳng lẽ anh cứng cỏi đến thế sao? đằng sau lớp vỏ bọc ấy là cái gì? Chẳng lẽ anh mạnh mẽ đến nỗi không cần một bờ vai để tựa vào những lúc yếu lòng sao?
Du cảm thấy ngực mình nhói đau, những lời nói của Bảo cứ như nhìn thấu suốt tâm can anh. Anh phải đối đáp thế nào đây? Không hiểu sao hôm nay anh lại nói với Bảo nhiều đến thế. Thằng nhóc ngồi trước mặt Du đã lớn tự bao giờ, trở nên sâu sắc tự bao giờ.
……
…Và như thường lệ, vì không biểu đạt được cảm xúc của mình, Du lại gắt
-Không việc gì đến cậu, về thôi.
Bảo đưa Du về tận cổng. Trên đường về, cả Du và Bảo đều không nói gì. Cả hai mãi bận trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò của mình.