I love you because you are you - Chương 47
47.
Cũng khá lâu rồi Hằng mới đến Như Thanh, và sẽ còn khá lâu nữa nếu như không có vụ anh Du tự nhiên bị thằng đầu tắc kè kéo đi (Nghĩa bị gọi như thế bởi tên ấy cứ một tháng trung bình thay 3 màu tóc). Không khí ở Như Thanh sôi nổi hơn Rocky Linn vì đa số khách vào đây là lũ choai choai, cũng đầu xanh đầu đỏ như ông chủ. Thấy Hằng bước vào, rất nhiều con mắt quay lại trầm trồ. Một tên con trai mặt non choẹt loạng choạng bước lại gần:
-Cô bé, vào nhảy với anh một bản chứ.
Hằng không thèm nhìn hắn nửa con mắt:
-Tránh đường.
-Người xinh mà sao dữ thế, anh không tránh thì sao.
Cái giọng lè nhè của tên ấy làm nhỏ Hằng phát bực. Mọi người xung quanh chẳng ai thèm can thiệp vì đây chẳng qua là “chuyệnn thường ở huyện”. Hồi trước, nhỏ Hằng vào đây thường đi chung với Bảo hoặc thằng Nhật, hai tên bảnh trai nhất “xứ” nên không ai dám lén phéng. Bây giờ “thân cô thế cô” mới có tên cà chớn này dám cả gan chắn đường.Nhỏ nhìn tên ấy, lửa giận thằng Nghĩa chưa nguôi đã bị thổi bùng lên bởi hơi rượu nồng nặc của tên đứng chắn đường.
Nhỏ cười đầy ngạo mạn, nếu cỡ này mà nhỏ “ngán” thì đã không trị được thằng bạn ôn dịch rồi.
-Muốn biết tôi sẽ làm gì à?
Tên này chưa kịp gập đầu hay lắc đầu đã bị nhỏ tung tay đấm mạnh một cú ngang mặt
“Ối”
Hắn đứng dậy, ánh mắt đầy tức tối
-Mày làm gì thế hả?
Tay hắn nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay Hằng. Dù có mấy miếng phòng thân nhưng trong một lúc, nhỏ không thể giật tay lại khỏi tên này.
-Gọi ông chủ của anh tới đây
Nhỏ hét lớn với một anh bồi gần đó rồi vung tay mạnh, hất tên kia té nhào
Tên con trai mái tóc hai màu xuất hiện, hỏi lớn, rất ra vẻ ông chủ:
-Có chuyện gì xảy ra thế?
Như hắn cũng chỉ lớn họng được lúc đó, khi quay qua nhìn, miệng hắn ú ớ:
-Ơ…Hằng…Hằng
Đôi mắt nhìn hắn đấy sát khí y như đôi mắt của bà chị hắn mỗi lần “nộ khí xung thiên”. Hình như con gái mỗi khi giận giữ điều có ánh nhìn đáng sợi như vậy. Không muốn mất mặt, hắn quát tên đang lồm cồm bò dậy:
-Mày định phá quán tao hả?
-Con này đánh tao trước mà.
-Cút!
Nghĩa vẫy tay ra hiệu hai tên đàn em kéo tên ấy đi. Hắn niềm nở hỏi, hi vọng cái sát khí mà hắn phần nào biết được nguyên nhân sẽ giảm bớt đi một tí:
-Hằng có sao không, mấy tên đó thiệt tình.
-Anh Du đâu- Nhỏ nghiến răng trèo trẹo.
-Anh Du…ủa anh Du sao Hằng hỏi tôi…tôi đâu có biết
Tên Nghĩa nnày rõ ràng là tên ngu nhất trên đời, biết chắc rằng là không thể nói dối mà vẫn cố nói dối.
-Tôi hỏi một lần nữa, anh Du đâu?
Hằng nhấn mạnh từng chữ đầy đe doạ
-Làm sao tôi biết được, Hằng kiếm lầm chỗ rồi.
“Á”
-Nghĩa la lên ôm bụng
-Sao lại đấm bụng tôi
Hằng nắm lấy cổ áo vốn đã để lộ một phần nửa ngực của Nghĩa, dù nhỏ lùn thua tên này một khúc.
-Tôi mới ở Rocky Linn tới, mau nói nhanh anh Du ở đâu, nếu không tôi gọi cho chị Thanh.
Nhỏ Hằng đúng là thông minh tuyệt đỉnh, nhỏ đã lôi ra cái yếu điểm chết người của thằng Nghĩa mà doạ. May mà Nghĩa và Hằng đang đứng ở một chỗ khuất, nếu không hắn còn mặt mũi nào với bọn đàn em.
-Xin lỗi, tôi không thể nói.
“Bốp”
Má của Nghĩa đau điếng. Nhưng hắn không đánh lại, hắn theo chủ nghĩa “Không bạo lực với con gái”. Mà con gái ở đây là nhỏ Hằng, bạn thân của Bảo và là cô em gái quí hoá của Du, người mà chị Thanh và anh Tân vô cùng yêu, người mà hắn vừa đắc tội và quan trọng hơn, đó là người mà thằng Bảo vừa tiết lộ “tao yêu ảnh”. Đụng vào nhỏ Hằng là hắn không có ngày mai.
-Ông kéo anh Du đi đâu, bây giờ ảnh ở đâu rồi?-Hằng hỏi lại, giọng đầy vẻ tức tối và bực bội vì nhiều chuyện gộp lại, nhỏ trút lên cái tên mặt mày nhăn nhó đứng trước mặt.
-Thực tế là tôi không thể nói, Hằng yên tâm, anh ấy không sao đâu, chỉ là….
-Chỉ là gì?
-Ờ , không có gì.-mặt hắn không bớt nhăn nhó hơn chút nào.
Sau câu nói, mắt hắn trở nên bầm tím một cách đau thương. Vậy mà có lần chị Thanh khen nhỏ Hằng hiền. “Hiền, ừ thì hiền, cọp dĩ nhiên phải khen sư tử hiền rồi” Nghĩa nghĩ “Dù chết cũng không nói ra”
-Nói mau, chỉ là cái gì?
Thấy nạn nhân của mình bị bầm dập một cách tàn nhẫn như vậy vẫn im lặng nhẫn nhịn, nhỏ cũng hạ hoả một chút. Trong đầu nhỏ lập tức nảy ra một gian kế “dùng nhu chế cương”. Vậy là Hằng cúi xuống gần sát mặt tên Nghĩa, lúc này đang trong tình trạng nửa nằm nửa ngồi trên salon.
-Nói mau, nếu không….-Nhỏ nở nụ cười của quỷ-…nếu không tôi ….hôn ông đó.
Được con gái hôn quả là một diễm phúc, nhất là một đứa con gái xinh như Hằng thì con gì bằng. Nhưng, đó là lúc bình thường, còn như lúc này, nhỏ trông còn đáng sợ hơn ác quỷ, nên nụ hôn của nhỏ chắc còn kinh dị hơn vạn lần nụ hôn của giám ngục Azkaban. Ánh mắt nhỏ Hằng nhìn Nghĩa đầy đe doạ:
-Nói không?
Nghĩa cũng thuộc dạng ăn chơi sành sỏi, nhưng trong lúc này đây, thấy hắn nhát gái đến tội nghiệp. Hắn nói nhanh, giọng như ríu lại:
-Chỉ là có người cần nói chuyện riêng với anh ấy thôi.
-Ai?
-….
-Ai?-Nhỏ Hằng ghé sát mặt Nghĩa.
-Thằng Bảo-Nghĩa vừa nói vừa méo miệng, gương mặt đầy vẻ dằn vặt và đau khổ vì đã trót hại bạn để “tự cứu mình”.
-Hừ, thì ra là hắn.
Sau khi moi hết thông tin từ miệng Nghĩa, nhỏ Hằng định ngẩng đầu dậy, bất ngờ, anh bồi bàn đi qua vô ý va trúng vào vai nhỏ.
-Tôi xin lỗi-Anh ta bối rối rồi lủi mất một cách nhanh chóng khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Ngay lúc này, cả nhỏ Hằng lẫn Nghĩa đều trợn tròn mắt nhìn nhau vì ….à, ừm…trong tình trạng môi kề môi.Hơn một phút trôi qua, nhỏ Hằng và tên Nghĩa mới có thể nhận ra được điều gì đang xảy ra. Nhỏ Hằng đứng phắc dậy, thẳng tay tát vào má tên đang sững sờ không kém ấy một cái đau điếng:
-Làm cái gì thế hả?
-Tôi…tôi..
-Chết tiệt…first kiss của tôi- Nhỏ Hằng bỏ đi sau khi ban tặng cho Nghĩa một cái nhìn đầy oán hận và gương mặt đau khổ kinh khủng.
-Có phải lỗi của mình đâu chứ.
Nghĩa lầm bầm, đưa nhẹ tay trên môi.