I love you because you are you - Chương 46
46.
-Hằng mới tới hả.
Giọng khàn khàn của anh Tân vẫn không bị tiếng nhạc của Rocky Linn nuốt mất. Hằng khẽ mỉm cười, cô ngồi lên ghế ở quầy rượu sau một hồi nhìn quanh.
-Anh Du đâu rồi anh Tân?
-Cô bé đến đón anh hả, mới 9 giờ mà.
Hằng lại cười cái kiểu “con gái ngoan hiền”:
-Em đến đây chơi thôi.
Bảo cá với Hằng là nhỏ không thể nào đóng vai cô gái dịu dàng hiền thục trong mắt mọi người ở nhà sách và ở Rocky Linn này. kết quả, Bảo thua trắng tay, mọi người ở đây hay gọi nhỏ là “con em hiền-hiền dễ thương của Du” mỗi lần nhỏ đưa Du đi làm. Hằng không hiểu nổi tại sao cứ con gái thì phải nhu mì, hiền lành, nhỏ nhẹ thì mới đúng là con gái. Nếu mọi người ở đây thấy cái cảnh nhỏ “bạo hành” với thằng Bảo và thằng Nhật, chắc chắn hình tượng “con em hiền hiền” trong mắt mắt họ vỡ tung hàng tỉ mảnh như mấy vụ nổ vũ trụ chứ chẳng chơi.
Nhỏ lại nhìn quanh, thắc mắc sao nãy giờ không thấy Du đâu. Mùi nước hoa hơi nồng xông vào mũi Hằng, ngay lập tức, nhỏ quay lại phía sau:
-Chị Thanh?
Cô gái trang điểm khá đậm, bà chủ của Rocky Linn, có nụ cười rất tươi và luôn tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện:
-Sao, đến chơi hả Hằng?
-Dạ, nghỉ hè rồi nên em hơi rảnh, định xin vô làm thêm ở chỗ chị đây.
-Thật hả, chị định thu nạp em đây, em vào đây làm thêm chắc chắn chỗ này sẽ đông gấp mười lần-giọng chị Thanh nửa đùa nửa thật.
Chợt, Hằng nhớ ra cái điều làm nhỏ thắc mắc nãy giờ:
-Sao nãy giờ em không thấy anh Du đâu, hỏi anh Tân ảnh chẳng chịu nói-Hằng chỉ vào chàng trai có gương mặt hiền lành đang bận rộn pha rượu cho khách, bàn tay trông thật điệu nghệ.
Chị Thanh nhăn mặt:
-Lúc nãy thằng Nghĩa tới đây.
Nghe chị Thanh nói một câu chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của nhỏ khiến Hằng ngạc nhiên.
-Dạ?
-Nó xin chị cho Du ra ngoài tối nay.
-Rồi sao hả chị?
-Thấy cậu Du nhăn mặt tỏ ý không thích, vậy là chị không đồng ý.
-Rồi anh em đâu?
Mặt chị Thanh hầm hầm:
-Cái thằng ôn dịch đó chưa bao giờ dám cãi lời chị, vậy mà hôm nay gan nó to bằng trời, nó lôi cậu Du đi rồi.
-Sao kỳ vậy?-Nhỏ Hằng hốt hoảng thấy rõ-chị có biết Nghĩa đi đâu không?
-Chị đoán là nó đang ở Tổng hành dinh của nó, không ở Như thanh thì ở đâu chứ, nó là vua ở đó mà. Chị mà không bận ở đây thì chị đã cho nó biết tay.
Mặc dù chị Thanh nói vậy nhưng một điều chắc chắn là thằng Nghĩa khó thoát khỏi bàn tay “ma vương” của chị. Nhìn ánh mắt “ác quỷ” đang nghĩ ra cách “dụng hình” nào đích đáng cho tên “nghịch đệ” dám “phạm thượng” thì biết. Thằng Nghĩa nhất định khó sống, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng trước khi thằng Nghĩa bị quăng xuống mồ, Hằng phải hỏi nó đã làm gì anh hai mình cái đã, có vẻ như ông anh của nhỏ đã bị kéo vào một rắc rối nào đó.